Ngốc Vì Yêu Em!

Chương 56: Băng Ngưng mất tích




Xét trên vấn đề kết đôi nam nữ, hoa nhài cắm bãi phân trâu gọi là bù trừ ưu thế, trai tài gái sắc gọi là lãng phí tài nguyên.

Xét về mặt di truyền học mà nói, gái tài trai sắc mới gọi là phối hợp tài nguyên một cách tối ưu, sự kết hợp giữa tôi và Tần Chinh bị thằng em tôi gọi là tài nguyên đặt nhầm chỗ.

“Theo di truyền học mà nói, xác suất khá lớn là đứa con sẽ được di truyền tính cách và vẻ ngoài của cha, chiều cao và chỉ số thông minh của mẹ. Cháu trai tôi về sau nếu có chỉ số thông minh của bà, vẻ ngoài của chồng bà, thì chắc chắn là một thằng mặt trắng ăn cơm mềm rồi (trai bao) . Nếu như là cháu gái …” Chu Duy Cẩn – thằng em ruột không phúc hậu liếc xéo tôi một cái , “Thế giới này cũng không có nhiều tinh anh đầu bị cửa kẹp đến vậy đi. Chuyện này thật là càng nghĩ càng thấy bi kịch.”

Truyền thống trọng nam khinh nữ nhà tôi thì chỉ nhìn vào cái tên thôi cũng đã rõ mồn một rồi. Tên tôi, Chu Tiểu Kỳ, cực kỳ phổ biến, trên đường gọi Tiểu Kỳ, mười con nhóc thì cũng phải có đến ba đứa quay đầu lại. Chu Duy Cẩn thì lại khác, tên nó nghe rất có vẻ như kiểu tên nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình loại 2, hoặc nam thứ trong tiểu thuyết loại một. Tôi vẫn thật hâm mộ tên Chu Duy Cẩn, trừ lúc bị phạt phải viết tên ra.

Chu Duy Cẩn nhỏ hơn tôi 3 tuổi, ba tuổi là cái hố. Lúc nó tốt nghiệp tiểu học thì tôi tốt nghiệp cấp 2, nó tốt nghiệp cấp 2 tôi lại đã tốt nghiệp cấp 3, 6 năm trung học cũng chẳng đụng chạm đến nhau. Lúc nó đang tuổi trưởng thành lại thiếu chị cả tôi đây dẫn dắt theo con đường đúng đắn, cứ thế mà đâm đầu phát triển theo hướng trai trẻ bất lương. Tôi vẫn nhớ rõ hồi nó học lớp hai, tôi lớp năm, nó để quả đầu bé gái, tôi xén tóc kiểu con trai, nghe nói nhìn qua không giống chị em, có vẻ giống anh em hơn. Lúc tan học, tôi đi qua lớp đón nó, cái lũ học sinh chẳng có ai quản kia lại reo lên: “Em Chu à, anh mày tới đón kìa!”

Một câu nói này thôi cũng đã đắc tội hai người. Khi đó Chu Duy Cẩn còn nhỏ dễ ngượng, bị chúng nó trêu ghẹo chỉ biết vừa khóc vừa trốn, tôi đã là một đứa lớp 5 già đời, làm sao có thể để vài đứa oắt con bắt nạt được. Là một đôi viên ưu tú của đội thiếu niên tiền phong, mềm nắn rắn buông là truyền thống cao quý, cậy lớn bắt nạt bé là phẩm chất tốt đẹp, là một đội viên có nguyên tắc, tôi xưa nay đánh lũ oắt con này đều bằng tay không thôi!

Tôi thực là hoài niệm cảnh Chu Duy Cẩn trốn sau lưng tôi run lẩy bẩy a, đáng tiếc chẳng biết từ lúc nào nó đột nhiên gia nhập bàng môn tà đạo, sửa thành quả đầu đinh, đánh người như bổ dưa hấu. Hồi cấp hai tôi bị người ta bắt nạt, nó mang theo một đám anh em trực tiếp xông thẳng vào trường chúng tôi, vây lũ con gái kia vào trong góc, biểu diễn côn nhị khúc và dùng ngực đập đá.

Lúc ấy đến phiên tôi trốn sau lưng nó run lẩy bẩy, cuối cùng cũng nhận ra thằng em trai nhỏ nhà tôi đã thành đàn ông thực thụ rồi. Lúc tốt nghiệp, tôi đưa Tần Chinh về gặp phụ huynh, nó mới lên năm nhất đại học, già dặn cứ như là bị trường đại học làm tăng thêm 4 tuổi, ra vẻ thâm trầm bắt tay Tần Chinh, lờ mờ còn có chút thái độ thù địch.

Đương nhiên, tôi cũng sẽ không tự mình đa tình nghĩ đến kiểu tình tiết em yêu chị linh tinh gì đấy, cảm giác của Chu Duy Cẩn đối với Tần Chinh cũng giống như quảng đại sinh viên đồng bào của nó thôi, đấy là một loại thù hận giai cấp bản năng, thù hận của đám sinh viên cá biệt dưới đáy giành cho những nhân vật ưu tú, mẫu mực trong trường. Về điểm này thì nó không bằng được tôi đây – bụng dạ rộng rãi, chỉ có như tôi đây biến thái độ thù địch thành hòa nhã, mới có thể thâm nhập vào nội bộ kẻ địch, hóa thù thành bạn, xây dựng một xã hội hài hòa.

Đối với cách nói của tôi, Chu Duy Cẩn cười nhạt: “Là bà bị anh ta “thâm nhập nội bộ” thì có!”

Tôi cảm thấy Chu Duy Cẩn thật bị đại học làm hỏng rồi, cứ mở miệng là loáng thoáng nghe được tiếng “Yamete”. (1)

Nghe nói tuổi xuân cũng có kỳ hạn bảo hành, tuổi xuân của Chu Duy Cẩn kia cũng giống như nhật báo nhân dân qua đêm là thành giấy vụn rồi.

Nhà chúng tôi ở ngoại thành, cách sân bay hơn nửa giờ chạy xe. Chu Duy Cẩn lái xe vào gara, tôi căn lúc Tần Chinh tan tầm mới gọi điện cho anh, qua điện thoại nghe anh có vẻ như đang rất bận, tôi nói hai câu liền cúp điện thoại.

Chu Duy Cẩn giúp tôi vác hành lý vào, lạnh lùng liếc tôi một cái nói: “Đại Kỳ, bà thật là một cái bánh bao.”

Bởi vì nó không thèm gọi tôi là chị, tôi lại không cho nó gọi là Tiểu Kỳ, vì thế nhân nhượng một chút gọi là Đại Kỳ. Đối với sự lên án này của nó, tôi cười mỉa quen rồi. Nó lại lạnh giọng thêm một câu: “Bánh bao thịt đáp chó."

Chu Tiểu Kỳ đáp cho Tần Chinh, có đi mà không có về ...

Mẹ đưa ba đi bệnh viện làm kiểm tra, hai vị cứ nửa năm đều theo lệ đi kiểm tra một lần, chuyện ba sợ nhất là người còn chưa chết, tiền đã tiêu hết sạch rồi, cho nên liều mạng kiếm tiền. Chuyện mẹ tôi sợ nhất lại là người đã chết mà tiền còn chưa tiêu hết, cho nên liều mạng tiêu. Theo cách nói của Chu Duy Cẩn mà nói, đây cũng gọi là bù đắp ưu thế, kết hợp tài nguyên tối ưu, lại còn có cống hiến thật lớn cho GDP.

Lúc cửa phòng khách mở ra, tôi đang ngồi xếp bằng trên sô pha vừa ăn mì vừa xem TV, nâng mí mắt nhìn hai vị phụ huynh, tôi nhếch miệng giơ tay, nói: “Hi!”

Mẹ tôi ba bước gộp lại còn hai xông tới cấu nhéo mặt tôi một trận: “Con gái gả đi rồi như chậu nước đổ đi, giờ mới biết đường về nhà!"

Tôi đẩy cái tay bà đang giày vò hai má tôi ra, nói: “Chậu nước này là mẹ vội vã đổ đi đấy chứ …”

Lúc đầu tôi và Tần Chinh mới chỉ dừng ở giai đoạn sơ cấp thuần khiết của chủ nghĩa bán đường, nói dễ nghe một chút thì là mỗi người đều giữ lại cho mình chút riêng tư và một khoảng không gian nhất định, nói khó nghe chút chính là anh ấy vẫy thì tôi đến, xua thì tôi đi. Khi đó cảm giác của tôi với anh cũng chỉ dừng ở giai đoạn “thế nào cũng được”, suy cho cùng là do Thẩm Phong kiên trì cho tôi uống thuốc tỉnh táo lại, nhưng mẹ tôi ác hơn, bà tặng tôi keo siêu bám dính.

“Đàn ông giống như cổ phiếu, nhất là cái loại như Tần Chinh này, thứ thích hợp đã rơi vào tay rồi, phải nắm giữ dài hạn! Bây giờ việc mày phải làm là không ngừng mua vào, tận đến khi thành đại cổ đông thì thôi!"

“Một người bị mắc kẹt trong mỏ dầu, đến khi Đài Loan được giải phóng rồi mà người còn chưa được giải phóng như mẹ hình như không có tư cách nói chuyện cổ phiếu với con …” Tôi uể oải đáp lại bà một câu.

Kết quả là bị bà khóc lóc léo réo trách tội bất hiếu, tôi đau đầu nhận thua, sau đến khi hai gia đình gặp mặt, bà đã nghiễm nhiên coi như người một nhà, thiếu chút nữa là ép chúng tôi đi đăng ký kết hôn – có lẽ bây giờ bà cũng hơi hối hận rồi.

“Ba mẹ không thể nuôi mày cả đời, thằng bé Tần Chinh này, tao thấy đáng tin cậy.”

Đến giờ ăn cơm rồi, mẹ còn đang vừa khen Tần Chinh tốt, vừa hỏi Tần Chinh dạo này đang làm gì. Tôi thành thật báo cáo mấy câu, Chu Duy Cẩn cau mày nói xen vào: “Trước tiên còn không về nhà đăng ký thì sao coi là đáng tin cậy được."

Tôi thanh minh giúp anh một câu: “Anh ấy bây giờ còn chưa thoát thân được, tháng 10 về rồi. Chỉ còn có một tháng thôi.”

Mẹ tôi cũng nói tốt cho Tần Chinh hai câu. Qủa nhiên là mẹ vợ luôn khá khoan dung với con rể, bà tôn sùng phần tử trí thức mà ba người nhà chúng tôi đều không phải này. Nhà tôi bằng cấp cao nhất là tôi, tốt nghiệp đại học. Thứ nhì là Chu Duy Cẩn, đang học đại học. Ba tôi xếp thứ ba, tốt nghiệp cấp 2. Mẹ tôi, tiểu học cũng chưa tốt nghiệp ... Ba mẹ Tần Chinh đều là giáo sư đại học, thuộc dòng dõi thư hương, phần tử trí thức cao cấp. Mẹ tôi vốn dựa vào bù trừ ưu thế tính kế gả tôi cho Tần Chinh, nhưng mà Chu Duy Cẩn lại dựa vào lí luận xác suất di truyền đả kích mẹ tôi, tỏ vẻ chị em nhà tôi đều là được thừa hưởng chỉ số thông minh của mẹ.

Mẹ tôi vung tay lên, hào khí ngút trời: “Cho dù di truyền từ mẹ mày thì làm sao? Có thể gài bẫy người khác cũng là một loại bản lĩnh!"

Nguyện vọng đời này của bà là sinh được một đứa con thuộc phần tử trí thức xem ra không có khả năng thành hiện thực, nay tốt xấu coi như còn có một vị con rể. Bà tự cho là dù nhận mặt chữ không tốt lắm, nhưng mắt nhìn người cũng không tệ, khăng khăng cho rằng Tần Chinh là cái cây đáng treo cổ cả đời.

Tôi cảm thấy đợi Thẩm Phong đến rồi, hai người có thể đánh chết một …

Tối trước khi đi ngủ, Tần Chinh gọi điện tới, khi đó tôi đã chui vào trong chăn rồi.

“Lão Tần a…” Tôi bỗng có cảm giác tang thương (thương hải tang điền) , "Một ngày không gặp như cách ba thu …”

Từ sau khi tốt nghiệp, chúng tôi cũng rất ít khi cách xa lâu như vậy, thói quen thật đáng sợ a. Tần Chinh không phải người nói nhiều, cái hồi kia ở đại học đã coi như cuồng nhiệt lắm rồi (Cái hồi Ma cà rồng cưỡng hôn Thần Chết ấy ;))), anh cũng rất ít khi gửi tin nhắn hay gọi điện cho tôi, bình thường chỉ là hai người cùng tới thư viện; anh có tiết, tôi không có thì tôi theo anh tới lớp; tôi có tiết mà anh không thì anh chờ tôi ở thư viện, tình cảnh cứ giống như thời cấp 3, học sinh ưu tú kèm cặp học sinh chậm tiến vậy. Sau khi tốt nghiệp lại ở chung, ngẩng đầu không thấy cúi đầu là gặp, so với việc nói chuyện, anh hình như càng thích ôm tôi nhắm mắt nghỉ ngơi hơn.

“Hôm nay ngồi máy bay lâu như vậy, còn không mệt sao?” Giọng Tần Chinh buổi tối nghe có vẻ trầm thấp dịu dàng, rất là thôi miên, tôi có thể tưởng tượng ra anh đang cầm điện thoại nói chuyện, ánh mắt vẫn dính vào màn hình laptop.

“Không sao, không sao.” Tôi chuyển mình, điều chỉnh đèn đầu giường tối đi một chút, trong không gian như vậy nghe anh nói càng nhộn nhạo. “Tần Chinh à, anh chắc chắc anh họ Tần chứ? Anh xác định anh không phải con mẹ em thất lạc nhiều năm ư? Nói không chừng ở bệnh viện bị bế nhầm rồi, sao bà có vẻ khá là thương anh a?”

Tần Chinh nói một câu, nhất thời khiến cục cưng bé bỏng của tôi khẽ động vừa đau vừa tê.

Anh nói. “Anh thương em, là được rồi.”

Đồng chí Tần Chinh, một đảng viên tác phong đứng đắn, sau khi bị nữ lưu manh đội lốt lương thiện tôi đây dẫn dắt, đã từ từ mục nát, sa đọa. Thật có lỗi a! Tôi đây có tính là đang đục khoét góc tường chủ nghĩa xã hội không nhỉ?

Thế thì để hành vi đục khoét chân tường này mãnh liệt thêm tí đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.