Ngốc Vì Yêu Em!

Chương 35: Manh tinh linh, Tiểu Đoàn Tử 1




Lá cây bạch quả rơi lả tả, vài chiếc lá bay xuống dưới chân Tuấn Lạc, hắn cúi người nhặt lên một chiếc, sau đó hai mắt ôn nhu dần dần trở nên xa xăm, bàn tay vân vê, chiếc lá lập tức hóa thành tro bụi. Chính hắn cũng rời khỏi sân, xoay người vào trong một phòng khác trong lầu. Trong một căn phòng khác, trong bóng đêm, Phiêu Tuyết mở túi quần áo Tuấn Lạc đưa cho nàng ra, bỗng nhiên trong nháy mắt, ánh sáng đầy màu sắc tràn ngập căn phòng, chỉ thấy một tấm áo phượng đang tản ra vô số tia huỳnh quang sắc màu, ngọc lưu ly khâu bằng chỉ kim tuyến, một lớp lại một lớp dạ minh châu được nghiền nhỏ được vẩy lên phía trên làn váy, chỉ thêu trăm màu thêu lên hình một con phượng hoàng xinh đẹp, hoa văn tượng trưng cho Thiên Hỏa đang chiếm cứ cổ áo, toàn thân Phiêu Tuyết bị khiếp sợ thật lớn, ngón tay vừa chạm vào xiêm y lập tức rụt về giống như bị bỏng. Đây là triều phục cho cung phi, đây là triều phục tế trời, Tuấn Lạc lại muốn nàng thay cái này, nàng nhìn y phục rực rỡ, hắn, dĩ nhiên là muốn nàng thay cái này! Ngón tay Phiêu Tuyết vuốt trên những đường thêu phượng phẳng phiu trên áo, cảm giác lạnh lẽo thoải mái, khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn băt đầu đưa tay cởi xiêm y đang mặc trên người. Phiêu Tuyết đổi xiêm y xong xuôi, lại đem bộ y phục dị quốc màu lam bỏ vào trong tủ âm tường, tóc đen tùy ý rủ xuống trên vai, nàng nhìn chính mình trong gương đồng bỗng nhiên cảm thấy thật xa lạ, gương mặt rất hoa lệ, toàn thân đột nhiên sinh ra loại khí thế mẫu nghi thiên hạ.

Bên tai vang lên tiếng gõ cửa rất nhỏ, Phiêu Tuyết nói một tiếng tiến vào, cửa bị đẩy ra, dĩ nhiên là một nữ tử đang mặc cung trang, trong tay nàng cầm một cái hộp gỗ, hành lễ một cái: “Nương nương, nô tỳ tới trang điểm cho người”

Động tác chải đầu của Phiêu Tuyết ngừng lại một chút, nữ tử đã tới trước người, nàng tiếp nhận cây lược gỗ trong tay Phiêu Tuyết, giúp Phiêu Tuyết vén một kiểu tóc tinh tế, mở hộp gỗ ra, bên trong là ngọc ngà trâu báu vô giá, không nhiều không ít. Trang điểm xong xuôi, giữa lông mày vẽ một đóa kim hoa, trên người Phiêu Tuyết không chỉ có thêm phần khí thế mẫu nghi thiên hạ mà còn có thêm hơi thở tuyệt mỹ. Chỉnh trang lại hoa phục, Phiêu Tuyết lại thong dong đến không ngờ. Trong nháy mắt ra khỏi lầu các, Phiêu Tuyết lại cảm thấy sững sờ, Tuấn Lạc lúc này cũng đã thay đổi long bào long trọng hơn so với ngày thường, chỉ thấy hình rồng rất sống động một góc long bào phát ra ánh sáng yếu ớt, hỏa cầu trong tay con rồng giống y như thật, đầu hắn đội ngọc quan đứng ở nơi đó, hết thảy đều cảm giác xa không thể với tới, nhưng lại thật sự giống một đế vương thiên cổ bước ra từ trong tranh, dung nhan hoàn mỹ không có khuyết điểm, cánh môi mỏng đang mím lại nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Phiêu Tuyết lại phát ra một tiếng cười: “Ái phi”

Phiêu Tuyết đột nhiên có một ảo giác, cảm thấy nàng không phải là nàng, hắn cũng không phải là hắn, hai người lúc này chỉ là một cái biểu tượng lưu danh thiên cổ trong sách sử, một cái biểu tượng đế vương tên là Hoàng Thượng và quý phi. Xe ngựa xa hoa dành cho Hoàng Thượng xuất hành lúc này đang đứng ngoài đình viện, trong nháy mắt Tuấn Lạc cười với nàng, một nam nhân đi ra từ cửa nhỏ,“Nữ nhi a, quả nhiên là người đẹp vì lụa……”

“Cha!”

Phiêu Tuyết buồn bực hô một tiếng, chuyện này tuyệt đối không phải vì cao hứng mà bày ra! Tuyệt đối không phải! Trong đây nhất định là có mưu kế, từ tuyển tú nữ, cho đến khi nàng vào cung, rồi hai người bọn họ kí kết khế ước, còn hồi phủ thăm viếng lại mặt, những nhân vật lớn tụ tập bên ngoài, tất cả những thứ này đều không phải trùng hợp, chuyện tối nay vô hình trung đã được định sẵn, khó trách hắn cần nàng diễn vở kịch này, bởi vì nàng nghiễm nhiên đã trở thành nhân vật chính, đã thành lực lượng lớn nhất khống chế trận cung biến này, hai người là quan hệ khế ước, điều hắn muốn cũng vừa vặn là điều nàng muốn, cho nên người này nguyện ý giúp người kia. Người bên ngoài hẳn là cũng giống nàng, Nam Cung Hiên Dật cũng tuyệt đối đã có chuẩn bị, giống như nàng, tại nơi này âm thầm bố trí không biết bao nhiêu người, chỉ sợ sẽ có một số người phải chết tại đây. Ngoài tiền thính, Nam Cung Hiên Dật vẫn đang gõ gõ bàn như trước, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ mõ canh ba, hắn mạnh mẽ đứng dậy đứng giữa đại sảnh, nháy mắt thay đổi vẻ mặt, ánh mắt sắc bén quét qua trên dưới Vi Di, Tô Nghi, cùng Vệ Khâm Xu xưa nay danh tiếng chỉ như cây cỏ ven đường, Phương Ngôn – Phương đại nhân trước nay vẫn là phe phản Lũng, không giống như ba người đối diện.

Nam Cung Hiên Dật đột nhiên hét lớn một tiếng: “Mấy người loạn thần tặc tử các ngươi lại dám ở đây, trong sòng bạc Cát Tường mưu đồ soán vị, phải bị tội gì?!”

Một chưởng vỗ thật mạnh lên bàn trà, phát ra một tiếng vang làm mọi người trong đại sảnh hoảng sợ,“Người đâu, bắt những người này xuống cho ta, trái lệnh, chém!”

Hắn vừa nói xong lại lấy ra một kim bài màu vàng! “Hoàng Thượng có lệnh.

Gặp thánh chỉ như gặp trẫm”

Những quân tướng có mặt trong đại sảnh lúc này đồng loạt quỳ xuống, hô lớn: Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế Sắc mặt Nam Cung Hiên Dật không đổi, vẫn toát ra thần sắc âm ngoan như trước: “Hoàng Thượng có lệnh, Thái Thú kinh thành Tô Nghi tư tàng hỏa thương, chính nhị thư Thị Lang Vi Di làm giả hổ phù, hai người cấu kết với nhau làm việc xấu, vọng tưởng điều động trăm vạn binh mã, hãm hại thương gia kinh thành, vơ vét của cải vô độ, mưu quyền soán vị, thật vô pháp, vi phạm quân thần chi đức, táng tận thiên lương, nay chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, người đâu, lập tức bắt trói hai loạn thần tặc tử Tô Nghi, Vi Di lập tức giải tới Tông Nhân phủ”

Nam Cung Hiên Dật lập tức nói xong mấy lời dài dòng, kim bài trên tay rạng rỡ lóe sáng, giống như tình thiên phích lịch (sét đánh giữa trời quang), đợi khi hai người bọn hắn phản ứng lại thì đã bị tinh binh của Nam Cung Hiên Dật vây quanh. Vi Di không thể tin lui ra phía sau một bước: “Hiên Vương gia lớn mật, cái này căn bản không có khả năng là dụ lệnh của Hoàng Thượng, chẳng lẽ ngươi không sợ bản quan tố cáo ngươi kết bè kết cánh áp bách quyền thần?! Khi gia gia qua đời Hoàng Thượng bi ai đến cực điểm, coi trọng Vi phủ ta như thế sao có thể cho rằng chúng ta mưu quyền soán vị? Đúng là hoang đường!”

“Có phải hay không, đến Tông Nhân phủ rồi khắc biết, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, tất cả đều từ phủ của ngươi lục soát ra, xem ngươi còn nói láo thế nào!”

Vi Di nghe xong vẫn đang giãy dụa trong đau khổ, trực tiếp hổn hển mắng to: “Đương kim Hoàng Thượng căn bản chỉ là ngốc tử tâm trí ngây ngô chưa phát triển, sao có thể nói được một loạt tội danh kia?”

Hắn bộ mặt dữ tợn chỉ tay vào Nam Cung Hiên Dật. “Ngươi căn bản chính là đang phun bừa!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.