Ngốc Tử

Chương 72: (H)




Diệp Lăng Phi đưa tay ôm lấy vòng eo của Trương Lộ Tuyết, bờ môi của hắn gần như chạm vào môi của Trương Lộ Tuyết, khẽ cười nói:

- Lộ Tuyết, có muốn anh ở lại với em đêm nay không?

- Không được!

Trương Lộ Tuyết mở miệng thấp giọng nói:

- Bố mẹ em đang ở nhà, nếu như anh ở lại với em, vậy thì chả phải là khiến cho bố mẹ em biết được quan hệ giữa chúng ta rồi sao, nhất là bố em, vạn nhất ông lại nói cho bác Bạch, lúc đó, chính là lúc mà chúng ta phải đưa ra quyết định rồi. Diệp Lăng Phi, đừng có ngốc, em cảm thấy quan hệ của chúng mình bây giờ rất tốt, có thể duy trì được như bây giờ là em đã thỏa mãn rồi!

Diệp Lăng Phi nghe được những lời này của Trương Lộ Tuyết, hắn không biết mình nên nói điều gì nữa. Trương Lộ Tuyết nói không có sai, quả thật, nếu như quan hệ giữa Trương Lộ Tuyết và hắn bị mọi người biết được, sẽ nảy sinh rất nhiều vấn đề, chuyện này sẽ không chỉ là vấn đề của một người Bạch Tình Đình, mà còn là vấn đề của trưởng bối hai bên nữa, đến lúc đó, áp lực mà Bạch Tình Đình nhận được sẽ tăng lên gấp bội, ai biết được dưới áp lực như vậy, Bạch Tình Đình sẽ lựa chọn như thế nào. Diệp Lăng Phi không thể xác định được, cũng không dám mạo hiểm. Đôi môi của Diệp Lăng Phi dán chặt trên môi của Trương Lộ Tuyết, đứng ở cửa nhà Trương Lộ Tuyết, hai người hôn nhau nồng nàn, mãi cho đến khi cả hai gần như thở không ra hơi, đôi môi của Diệp Lăng Phi mới lưu luyến mà tách khỏi bờ môi mềm mại kia. Khi Diệp Lăng Phi bước lên xe, Trương Lộ Tuyết dặn dò Diệp Lăng Phi một lần nữa nhất định phải đem Trịnh Khả Nhạc đưa về đến nhà, đồng thời lúc lái xe, phải cẩn thận một chút.

Phòng trọ Trịnh Khả Nhạc đang ở nằm ngay dưới nhà của Lý Khả Hân một tầng lầu, Diệp Lăng Phi hiểu rất rõ hoàn cảnh nơi đây. Sau khi hắn đỗ xe lại ngay dưới nhà Lý Khả Hân, Diệp Lăng Phi cởi dây an toàn ra, quay mặt về phía Trịnh Khả Nhạc, chỉ thấy Trịnh Khả Nhạc đang nghiêng đầu ngủ rất ngon. Diệp Lăng Phi không khỏi khẽ nở nụ cười, trong lòng thầm nghĩ Trịnh Khả Nhạc cũng thật là, ngủ say như vậy, quả thật không thèm lo nghĩ chút nào, hoàn toàn giao phó cho ta đến giúp. Diệp Lăng Phi không làm kinh động Trịnh Khả Nhạc, hắn xuống xe trước, nhấn chuông cửa gian phòng của Trịnh Khả Nhạc. Nhấn đến ba bốn lần, cũng không nghe thấy có âm thanh người ra mở cửa, Diệp Lăng Phi lúc này mới nhớ ra Trịnh Khả Nhạc đã từng nói có thể đêm nay Từ Oánh không có ở nhà, lúc ấy, Diệp Lăng Phi cũng không có để ý, cũng không có để trong lòng, hiện tại Diệp Lăng Phi mới ý thức được có lẽ là Từ Oánh không có nhà thật. Diệp Lăng Phi chỉ có thể quay lại, mở cửa xe, đánh thức Trịnh Khả Nhạc. Trịnh Khả Nhạc mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy Diệp Lăng Phi đứng ở bên cạnh cô, cô mơ mơ màng màng nói:

- Diệp đại ca, làm sao vậy?

- Đến nhà em rồi đó!

Diệp Lăng Phi tháo dây an toàn trên người Trịnh Khả Nhạc ra, Trịnh Khả Nhạc vô ý thức mà ôm lấy cổ Diệp Lăng Phi, trên người cô mang theo mùi rượu, ánh mắt nửa mở nửa khép, khẽ nói:

- Từ Oánh nói là tối nay không về, em cũng không biết là chị ấy có ở nhà không! - Biết là tốt rồi, chìa khóa nhà đâu!

Tay của Diệp Lăng Phi đặt lên trên đùi Trịnh Khả Nhạc, hắn muốn tìm chìa khóa trong ví Trịnh Khả Nhạc, nhưng lại nghe Trịnh Khả Nhạc khẽ nói:

- Diệp đại ca, anh muốn.....muốn ở chỗ này làm...... làm điều đó với em ư?

Nghe Trịnh Khả Nhạc nói như vậy, Diệp Lăng Phi không nhịn được nhẹ nhàng nói:

- Tiểu nha đầu, em nói lung tung gì vậy, cái gì mà làm cái đó với em, anh đang muốn tìm chìa khóa, chính miệng Lộ Tuyết giao cho anh nhiệm vụ, nhất định phải đưa em về đến nhà, nhìn bộ dạng của em bây giờ, ai lại có thể yên tâm để em một mình về nhà. Được rồi, mau đưa chìa khóa cho anh, rốt cuộc em để chìa khóa ở đâu vậy!

Tay của Diệp Lăng Phi lục lọi trong ví của Trịnh Khả Nhạc hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được cái chìa khóa. Diệp Lăng Phi cầm chìa khóa trong tay, cũng không quản Trịnh Khả Nhạc nói cái gì, ôm Trịnh Khả Nhạc xuống xe, hắn một tay ôm Trịnh Khả Nhạc, gần như là cắp lấy Trịnh Khả Nhạc, đi vào trong nhà.

Trịnh Khả Nhạc vậy mà nói đúng, Từ Oánh thật sự không có ở nhà. Đến lúc Diệp Lăng Phi vừa mở cửa phòng ra, liền thấy trong phòng tối om không có một ai, Diệp Lăng Phi bật đèn phòng khách lên, rồi lại đóng cửa phòng lại. Diệp Lăng Phi trực tiếp đặt Trịnh Khả Nhạc lên trên giường phòng ngủ, khi hắn vừa buông tay khỏi Trịnh Khả Nhạc, liền thấy Trịnh Khả Nhạc nằm thẳng cẳng trên giường, ngay cả giầy cũng không cởi, xem ra lại ngủ mất rồi. Diệp Lăng Phi mở miệng thúc giục:

- Khả Nhạc này, em mau tỉnh lại đi, em không thế cứ như vậy mà đi ngủ được, tắm một cái đi rồi lại ngủ tiếp!

Diệp Lăng Phi vừa nói câu này, liền thấy Trịnh Khả Nhạc bỗng nhiên mở mắt, cô vươn tay ra, ôm lấy cổ Diệp Lăng Phi, nũng nịu nói:

- Diệp đại ca, anh giúp em tắm được không?

Câu này Trịnh Khả Nhạc vô cùng mập mờ, ngay cả Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy không chịu nổi. Hắn cúi đầu, nhìn thấy mắt của Trịnh Khả Nhạc đang nửa nhắm nửa mở, bộ dáng đó khiến để cho Diệp Lăng Phi hung hăng nuốt một chút nước miếng, hắn lập tức đáp ứng:

- Tốt, vậy thì để anh tắm cho em!

Khi Lý Khả Hân đến gõ cửa nhà Trịnh Khả Nhạc, Diệp Lăng Phi đang khỏa thân bên trong phòng tắm nô đùa cùng với Trịnh Khả Nhạc. Vừa nghe được thanh âm của Lý Khả Hân, Diệp Lăng Phi liền ý thức được có vấn đề rồi, nếu để cho Lý Khả Hân nhìn thấy hắn và Trịnh Khả Nhạc trong tình huống này, không biết Lý Khả Hân sẽ nghĩ như thế nào nữa. Diệp Lăng Phi không ngờ là Lý Khả Hân lại qua đây, vốn là, Diệp Lăng Phi cũng Trịnh Khả Nhạc đã nô đùa đến mức sắp phát sinh quan hệ, nhưng bởi vì Lý Khả Hân gõ cửa, nên hai người đành phải dừng lại giữa chừng. Trịnh Khả Nhạc có chút không vui, chỉ là lại không tiện nổi giận với Lý Khả Hân, cô quấn một cái khăn tắm quanh người, đi ra chỗ cửa, không mở cửa mà chỉ cất tiếng hỏi:

- Khả Hân tỷ tỷ, em đang tắm, chị có chuyện gì không?

- Khả Nhạc, hai ngày nữa chị phải đi Hàn Quốc một chuyến, có thể phải ở bên đó mấy ngày....!

Lý Khả Hân đứng ở ngoài cửa nói chuyện với Trịnh Khả Nhạc, Diệp Lăng Phi thì ở bên trong phòng tắm, lấy khăn tắm lau khô người, rồi mặc lấy quần lót của hắn, từ trong phòng tắm đi ra. Kết quả hắn vừa đi ra, Lý Khả Hân và Trịnh Khả Nhạc đã nói chuyện xong, Trịnh Khả Nhạc xoay người lại, nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang mặc quần lót đứng ở trong phòng khách, Trịnh Khả Nhạc bước mau, nhào vào trong ngực Diệp Lăng Phi.

- Vừa rồi Khả Hân nói gì với em vậy?

Diệp Lăng Phi ôm lấy Trịnh Khả Nhạc toàn thân trần truồng, đi thẳng tới ghế sô pha trong phòng khách, Từ Oánh hiện giờ không ở nhà vậy nên Diệp Lăng Phi cùng Trịnh Khả Nhạc hai người cũng không cần phải lo lắng sẽ bị Từ Oánh nhìn thấy. Diệp Lăng Phi đặt Trịnh Khả Nhạc ở dưới thân, vừa vuốt ve mơn trớn Trịnh Khả Nhạc, vừa hỏi chuyện Trịnh Khả Nhạc. Trịnh Khả Nhạc liên tục thở gấp, trả lời cũng có phần đứt quãng, mục đích Lý Khả Hân qua đây chỉ là muốn nhờ Từ Oánh cùng Trịnh Khả Nhạc chiếu cố cha mẹ của cô, cô phải qua Hàn Quốc mấy ngày, không có ở nhà. Trong thời gian Lý Khả Hân đi Hàn Quốc, lo lắng cha mẹ của mình không có người chăm sóc, lúc này mới nghĩ tới Trịnh Khả Nhạc cùng Từ Oánh, nhưng hôm nay Từ Oánh lại không có ở nhà, Lý Khả Hân đành phải chờ tới bây giờ. Diệp Lăng Phi cũng không biết Lý Khả Hân muốn đi Hàn Quốc, phải nói trong khoảng thời gian gần đây, có quá nhiều chuyện khiến cho Diệp Lăng Phi bận rộn, chỉ hận không thể phân thân được, thế nên cũng không có thời gian nói chuyện với Lý Khả Hân, lại càng không có khả năng biết được chuyện Lý Khả Hân muốn đi Hàn Quốc. Tuy trong lòng của Diệp Lăng Phi vẫn còn chút nghi hoặc, nhưng giờ phút này, tâm tư Diệp Lăng Phi sớm đã đặt trên người Trịnh Khả Nhạc, dù sao thì hắn cũng là một gã đàn ông bình thường, bị Trịnh Khả Nhạc quyến rũ như vậy, nếu còn có thể duy trì không động tâm mà nói, vậy thì chắc là có vấn đề rồi. Diệp Lăng Phi sớm đã không kiềm chế nổi, hắn nhanh chóng cởi bỏ quần lót của mình, tham lam hôn lấy đôi môi của Trịnh Khả Nhạc, phía dưới cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. - A.....!

Ngay sau một tiếng kêu thảm thiết của Trịnh Khả Nhạc, chợt từ chỗ cửa phòng truyền đến tiếng bước chân, lại có giọng của Từ Oánh từ bên ngoài vọng đến:

- Khả Nhạc, em làm sao vậy?

Vừa nghe được giọng nói của Từ Oánh, Trịnh Khả Nhạc cũng mặc kệ đau đớn của mình, luôn miệng nói:

- Từ Oánh tỷ tỷ, em không sao, chị đừng vào, em… em đang có chuyện!

Từ Oánh đã sắp cầm lấy chìa khóa mở cửa rồi, lại nghe được những lời này của Trịnh Khả Nhạc, Từ Oánh ngừng tay, cô không biết Trịnh Khả Nhạc rốt cuộc muốn làm gì, mở miệng hỏi:

- Khả Nhạc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì....!

- Em...!

Trịnh Khả Nhạc thật sự không biết trả lời thế nào, đúng lúc đó, lại nghe được một tiếng kêu của Trịnh Khả Nhạc. Sau đó Diệp Lăng Phi nhảy lên, cấm quần lót đi vào trong phòng của Trịnh Khả Nhạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.