Ngốc Tử Vương Phi

Chương 19




Nhưng lần này rất kì lạ, con ong mật bay thẳng về phía Mạnh Doãn Thanh, và đậu xuống cổ của gã, Mạnh Doãn Thanh tay rất nhanh, bốp một cái đập thẳng vào nó. Con ong mật bị gã đánh nát bét, Mạnh Doãn Thanh thầm nghĩ mình may mắn, may mà mình ra tay kịp thời, chưa bị nó đốt, nhưng rất nhanh, gã lại phát hiện ra có điều gì đó không được bình thường, lại có hai ba con ong nữa bay về phía gã, một lúc sau, mười mấy con ong đã bay vù vù đến, Mạnh Doãn Thanh sợ đến độ ôm đầu chạy, nhưng tốc độ chạy của gã không thể nào thắng được tốc độ công kích của ong mật, những cong ong giống như ăn phải tà vậy, điên cuồng bay đến đốt Mạnh Doãn Thanh, một lúc sau, trên tay, trên mặt và trên cô của Mạnh Doãn Thanh đều đã bị ong chích, sau khi bị chích, vừa đau vừa ngứa, Mạnh Doãn Thanh vừa chạy vừa lấy tay đập ong.

Đám ong đó đốt không ít lên mặt gã, vì thế rất nhiều người đã nhìn thấy hiện tượng kì lạ đó, phó cục trưởng cục công an Mạnh Doãn Thanh vừa chạy vừa tát mình trong sân, tát thật là đau, bốp bốp vang lên thành tiếng. Nếu nhìn cho kĩ, thì mới thấy có hơi một trăm con ong đang điên cuồng đuổi theo Mạnh Doãn Thanh.

Mạnh Doãn Thanh lớn tiếng kêu lên: “Cứu mạng! Cứu với….”

Mặc dù ở đó nhiều cảnh sát, nhưng chẳng ai biết cách đối phó với ong, xông ra cũng chỉ bị ong chích mà thôi.

Mạnh Doãn Thanh khó khăn lắm mới chạy được vào phòng làm việc, không ít ong đuổi theo vào tận nơi, chỉ một lúc như vậy mà mặt của Mạnh Doãn Thanh đã sưng vù lên như mặt heo vậy, mắt cũng híp thành một đường chỉ.

Hai người cảnh sát dũng cảm đốt hai chiếc chổi, dùng hai chiếc chổi xua lũ ong.

Mạnh Doãn Thanh dùng hết sức đập ong trên mặt mình, lúc này đã không còn cảm thấy đau nữa, nên ra tay rất mạnh, khó khăn lắm mới đuổi được hết lũ ong đi, mắt của Mạnh Doãn Thanh giờ đây sưng húp thành hai đường chỉ, gã chỉ đập bôm bốp vào mặt mình như một cái máy.

Cảnh sát đứng bên cạnh nói: “Mạnh cục, ong đã đuổi hết đi rồi, trên mặt anh không còn ong nữa, đừng đánh nữa.”

Mạnh Doãn Thanh bấy giờ mới không đánh nữa, thấy tay hai tay mình bị đốt sưng lên, gã bước vào trong phòng lớn soi gương, thì thấy trong gương là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, mặt giống như mặt trăng tròn vậy, sưng rất to, trên mặt và trên đầu đều là nốt đốt. Thậm chí gã nhận ra ngay cả con ngươi của mình cũng không thấy nữa rồi, Mạnh Doãn Thanh đột nhiên nhớ lại lời vừa nãy của Trương Dương, trần truồng mà đấu ong mật, chỉ có thể gây chuyện không chống đỡ nổi, tên này chẳng phải đang ra ám thị với gã sao. Chẳng lẽ số ong mật này là do hắn ta dẫn đến, chẳng lẽ là do hắn ta bảo đám ong này đốt gã sao?

Trương Dương không biết từ lúc nào cũng xuất hiện trong phòng làm việc của cục công an, hắn cười hì hì nhìn Mạnh Doãn Thanh mặt sưng to như cái đầu heo, cố ý thở dài nói: “Thiện có thiện báo, ác có ác báo.”

Mạnh Doãn Thanh tức đến độ người rung lên bần bật, gã chỉ vào Trương Dương nói: “Tôi phải tố cáo anh, anh hãm hại tôi.”

Trương Dương nói: “Liên quan gì đến tôi chứ? Tôi còn chẳng động vào người anh, nếu như anh muốn tố cáo, thì đi tố cáo ong ấy.”

Mạnh Doãn Thanh tức giận nói: “Chính là do anh, đám ong ấy là do anh gọi đến.”

Trương Dương nói: “Này này Mạnh cục, anh nói vậy là không phải rồi, tôi có ý tốt đến đây giúp anh đuổi lũ ong đi, mà anh lại vu oan tôi muốn hại anh, đây chẳng phải là hiểu lầm người tốt sao?”

Rất nhiều cảnh sát đều vây đến, sự việc vừa rồi tất cả mọi người đều nhìn thấy, Trương Dương không động đến Mạnh Doãn Thanh, là do đám ong kia điên cuồng đốt Mạnh Doãn Thanh, nhìn lại bộ dạng của Mạnh Doãn Thanh cũng thật là đáng thương, đầu sưng húp lên, mặt cũng to hơn so với bình thường. Người ta thường nói mặt như trăng rằm chính là thế này đây, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, thì chẳng ai có thể liên tưởng được người trước mặt chính là Mạnh Doãn Thanh.

Mạnh Doãn Thanh lúc này đã có chút cảm giác, vừa ngứa vừa đau, gã giơ tay ra gãi, nhưng càng gãi càng ngứa.

Có một cảnh sát bước đến quan tâm nói: “Mạnh cục, anh mau đi bệnh viện khám đi, bị ong đốt không phải chuyện đùa đâu, nếu như bị dị ứng thì phiền phức rồi.”

Vì đang giờ đi làm, nên tất cả các cảnh sát trong thị cục đều nhìn thấy cảnh thê thảm của Mạnh Doãn Thanh. Hai con mắt Mạnh Doãn Thanh sưng đến độ không nhìn thấy đường đâu nữa rồi, gã bước ra ngoài, được một cảnh sát đỡ, vừa đi vừa nói: “Trương Dương, tôi phải tố cáo anh!”

Rất nhiều người đều cảm thấy lạ kì, việc này có liên quan gì đến Trương Dương chứ, Mạnh Doãn Thanh sao lại đòi tính sổ với Trương Dương.

Trương Dương nói: “Mạnh Doãn Thanh, anh thật là mất mặt, tôi gây sự với anh à? Nhiều người thế này đã nhìn thấy rõ ràng, tôi có động vào một cái lông chân của anh sao?”

Mạnh Doãn Thanh vừa ngứa vừa đau, chỉ muốn tát bốp vào mặt mình một nhát, nhưng trước mặt nhiều người thế này, không thể nào làm vậy được, thật ra vừa nãy đã mất mặt rồi, khi đánh ong, gã đã tự đánh vào mặt mình bốp bốp chát chát, tất cả mọi người gần như đã nhìn thấy, những người biết thì hiểu là do đánh ong, nhưng những người không biết thì tưởng là gã đang tự tát mình kìa.

Khi Trương Đức Phóng đi làm, Mạnh Doãn Thanh đã được đưa đến bệnh viện rồi, Trương Dương vẫn chưa đi, sự việc này đến giờ vẫn chưa kết thúc.

Sau khi Trương Đức Phóng hiểu được đại khái tình hình, ý nghĩ đầu tiên là việc này là do Trương Dương gây ra, gã mời Trương Dương đến phòng làm việc của mình, Trương Đức Phóng có một đặc điểm rất lớn, dù là gã có không thích người khác thế nào chăng nữa, nhưng ngoài mặt vẫn không lộ ra vẻ bất mãn nào, mặt vẫn cười, mỗi người đều có một thái độ khác nhau của mình.

Trương Đức Phóng không nói chuyện của Mạnh Doãn Thanh ra ngay, gã cười hà hà nói: “Trương lão đệ à, vừa sáng sớm đã chạy đến cục của tôi, có gì chỉ giáo vậy?”

Trương Dương nói: “Tôi chẳng muốn đến đâu, nhưng nhịn nhiều khó chịu quá, có vài việc phải nói với anh một chút.”

Trương Đức Phóng làm một động tác mời, Trương Dương ngồi xuống ghế sô pha.

Trương Đức Phóng nói: “Nói ra xem nào, ai đắc tội cậu thế?”

Trương Dương nói: “Tối qua tôi đang nói chuyện làm ăn với Khưu tiểu thư của Tinh Toàn ở khách sạch Quân Duyên, đột nhiên có hai người cảnh sát ập đến kiểm tra phòng.”

Trương Đức Phóng giật mình, trong lòng thầm nói, đứa nào ăn no rồi rửng mỡ vậy? Tự nhiên lại đi chuốc việc vào mình, chủ động gây sự với Trương Dương? Trương Đức Phóng nói: “Tôi thật không biết chuyện này, lão đệ à, cậu nói rõ đi, tôi xem xem là ai làm, nếu như tồn tại bất cứ vấn đề nào trái nguyên tắc, tôi sẽ xử lý người đó.”

Trương Dương nói: “Là do cục trưởng phân cục Hà Tây Phòng Tâm Vĩ làm, do Mạnh Doãn Thanh đứng đằng sau.”

Trương Đức Phóng nói: “Lão đệ à, không thể nào nói bừa được đâu, Lão Mạnh và Phòng Tâm Vĩ đều là cốt cán trong hệ thống của tôi, làm việc luôn luôn rất tử tế, và cũng rất có tính nguyên tắc, họ không đến nỗi làm việc thế này đâu, tôi xem có phải ở trong đó đã xảy ra việc gì hiểu lầm không?”Gã ngày càng cảm thấy sự việc hôm nay của Mạnh Doãn Thanh có liên quan đến Trương Dương, nhưng gã không hiểu nổi, Trương Dương dù là có bản lĩnh nhưng cũng không đến độ có thể điều khiển được ong chứ? Chiêu này chẳng phải là của Tiểu Long Nữ hay sao? Có điều Trương Dương có rất nhiều điều ẩn giấu, ai mà biết được?

Trương Dương nói: “Anh rất tin tưởng họ đấy nhỉ!”

Trương Đức Phóng nói: “Hệ thống chúng tôi rất xem trọng chứng cứ. Những việc không có chứng cứ xác thực thì tốt nhất không nên nói.”

Trương Dương nói: “Anh cảm thấy tôi đang nói dối à?”

Trương Đức Phóng cười nói: “Không phải có ý đó, lão đệ à, tôi biết rằng việc này cảnh sát chúng tôi giải quyết không thỏa đáng, thế này đi, cậu nể mặt tôi, việc này thôi đi, về sau tôi sẽ hỏi cho rõ ràng việc này, nếu như trách nhiệm ở phía họ, tôi nhất định sẽ bảo họ đến xin lỗi.”

Trương Dương nói: “Đến xin lỗi? Khưu Phụng Tiên là người Đài Loan, đột nhiên các anh chạy đến kiểm tra phòng, nói rằng chúng tôi đang buôn bán mại dâm, thế là có ý gì chứ? Khưu Phụng Tiên là khách ở khách sạn, tôi đến thăm, mà họ bảo tôi bán dâm, thế chẳng phải bảo tôi là loại cave nam sao? Điều này làm sao tôi có thể chịu được chứ? Tôi không biết anh nghĩ thế nào, nhưng tôi thật sự không thể chịu nổi!” Trương đại quan tỏ ra bộ dạng rất tức tối.

Trương Đức Phóng vẫn mỉm cười: “Lão đệ à, đừng tức giận, đều là bạn bè của nhau cả, có gì thì cứ nói ra.”

Trương Dương nói: “Tối qua tôi ăn cơm ở Yến Quy Lai, Mạnh Doãn Thanh đã nói khích đểu tôi rất nhiều, anh đi hỏi Chung Hải Yến xem, có phải tôi luôn nhường anh ta không, tôi biết rằng lần trước việc của Cung Nhã Hinh làm cho hệ thống của các anh rất mất mặt, nhưng lúc đó tôi cũng không chắc chắn liệu có tìm được cô bé hay không, tôi cũng không muốn cướp công của các anh, tôi chỉ là muốn cứu người, thế nào? Vì chuyện này mà tất cả mọi người trong hệ thống các anh đều hận tôi cả rồi à?”

Trương Đức Phóng bị hắn nói trúng tim đen, vội vàng giải thích: “Không không, tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy cả, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là cứu người hệ thống của chúng tôi rất cảm ơn cậu ấy chứ, nếu như không phải cậu tìm thấy Cung Nhã Hinh, thì chúng tôi đều phải chịu trách nhiệm.”

Trương Dương nói: “Ai mà biết được lòng người nghĩ gì, tôi cũng không biết người khác sẽ nghĩ thế nào, thật ra dù là người ta có nghĩ thế nào, tôi cũng chẳng để ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.