Ngốc Tử Vương Phi

Chương 13




Váy dài trắng tinh khiết làm từ lụa mỏng, từng lớp từng lớp chồng lên nhau, kiểu dáng thiết kế đơn giản, chỉ cải biên vài chỗ có hoa văn, mặc trên người Ngô Khiết Tào không quá hoa lệ, nhưng lại rất thanh lịch.

Trang phục này tản mát ra một hơi thở “thần tiên”, tựa như đóa hoa bách hợp tươi đẹp đọng lại những giọt nước phản chiếu ánh sáng lung linh sau sơn mưa.

Ông cụ nhà họ Trương cử chuyên viên trang điểm đến sửa sang lại trang phục cho Ngô Khiết Tào. Ngón tay linh hoạt không ngừng dao động trên từng lớp vải lụa. Chỉ sửa lại vài chỗ nếp uốn, chỉnh thêm vài chi tiết đã khiến bộ váy toát lên một vẻ đẹp khác hẳn so với lúc trước.

Rất nhanh, công đoạn chuẩn bị cuối cùng cho bữa tiệc sinh nhật đã hoàn thành.

Ngô Khiết Tào chán ghét kéo kéo dây ruy băng với những sợi tơ ở trên đầu, ngón út của cô vểnh lên, thái độ ghét bỏ thể hiện vô cùng rõ ràng, cô cười lạnh trào phúng: “Chị cho rằng chỉ cần mặc cái váy trắng này vào thì hoa khôi của lớp có thể trở thành tiểu thiên sứ à?”

“Nhưng tiểu thư, cô vẫn nên mặc nó,” Chuyên viên trang điểm không ngừng động tác trên tay, bình tĩnh nói: “Thực chất thì chuyện này là do lão gia quyết định.”

Ngô Khiết Tào bĩu môi, tận lực không để sự khinh thường trong giọng nói biểu hiện quá rõ ràng: “Ông Trương kia cũng chỉ là một ông lão mà thôi, dựa vào cái gì mà bắt tôi phải nghe theo lời ông ta?”

“Dựa vào việc cô còn đang ở đây, và lão gia cũng là ông nội của cô.”

Ngô Khiết Tào đột nhiên không biết mở miệng như thế nào.

Mà cũng may là cô không nói gì, vì chỉ ngay sau đó, giọng nói của ông Trương ở bên ngoài cửa phòng vang lên: “Tiểu Khiết, đã chuẩn bị xong chưa?”

Ngô Khiết Tào liếc mắt nhìn chuyên viên trang điểm bên cạnh một cái, ngẩng đầu, nhấc đôi dày cao gót đi ra bên ngoài.

“Cháu ra đây.” Cô nói.

Không thể không thừa nhận, nhà họ Trương là một gia tộc lớn và vô cùng giàu có, chỉ là một bữa tiệc sinh nhật mà cũng tổ chức hoành tráng đến thế này. Trên mặt những người tham gia bữa tiệc ít nhiều đều mang theo ý cười, mặc lễ phục chỉn chu, di chuyển xung quanh ra sức mở rộng mối quan hệ.

Ngẫu nhiên gặp phải người quen, hai bên trò chuyện được đôi câu lại đổi đối tượng.

Trong những trường hợp như thế này, ai cũng biết việc mở rộng mối quan hệ vốn là lệ thường, bởi vậy sẽ không có người nào lãng phí thời gian quý giá của mình để bồi dưỡng cảm tình với những người đã quen biết.

Mọi người đều kết hợp với nhau hết sức ăn ý, không có ai không thức thời muốn phá vỡ quy tắc kia, tất cả đều mang theo chiếc mặt nạ ôn hòa trò chuyện giao thiệp với nhau – thoạt nhìn vô cùng chân thành.

Ông Trương tay phải để sau lưng, tay trái hơi cong khuỷu tay để Ngô Khiết Tào có thể khoác hờ vào. Tư thế của hai người như vậy thành công hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Đứng trên đài cao, ông Trương thuần thục nở một nụ cười giả tạo, nói vào chiếc microphone đã được chuẩn bị sẵn: “Hôm nay là lễ thất tịch, đầu tiên xin chúc mọi người có một đêm thất tịch vui vẻ!”

Các khách quý bên dưới cũng rất thức thời phối hợp: “Chúng tôi cũng chúc Trương lão gia có một đêm thất tịch vui vẻ!”

“Sức khỏe của Trương lão gia vẫn còn tốt chứ?”

“Trương lão gia à, khí sắc của ngài trông còn tốt hơn cả trước kia đấy!”

Người người nhà nhà ra sức phụ họa lấy lòng, nhưng lại không thể hiện ra sự nịnh nọt quá mức, người nào người nấy đều triển khai thuần thục các kỹ xảo xã giao.

“Tốt tốt tốt......” Ông Trương cười càng thêm vui vẻ, tay trái vươn ra kéo lấy tay Ngô Khiết Tào còn đang xụ mặt đứng bên cạnh, hơi hơi giơ lên: “Ông lão tôi sống đến từng này tuổi, những người hiểu tôi đều biết rõ, tôi tuyệt đối sẽ không vì một ngày hội có cũng được mà không có cũng chả sao này mà tụ hội các vị ở tại đây.”

“Tổ chức ra bữa tiệc ngày hôm nay...... cũng không chỉ vì đêm thất tịch.” Ông Trương khẽ lắc lắc tay của Ngô Khiết Tào, không che giấu được một chút đắc ý: “Mà hôm nay cũng là ngày sinh nhật của đứa cháu gái lưu lạc bên ngoài của tôi, Trương Khiết Tào! Đây đây, tôi giới thiệu con bé cho mọi người.”

Tin tức này còn chấn động hơn cả việc Trương lão gia mở tiệc rượu vào đêm thất tịch, người nào không biết thì châu đầu ghé tai nhau thì thầm, những kẻ linh hoạt hơn đã sớm thám thính được gì đó thì cười lớn nâng chén chúc mừng.

Bọn họ cùng có một điểm chung, đó là toàn bộ ánh mắt đều đổ lên hết trên người Ngô Khiết Tào – mà lúc này phải gọi là ‘Trương Khiết Tào’.

Ông Trương rời khỏi microphone, ghé sát miệng vào tai Ngô Khiết Tào nói nhỏ: “Ngô Náo Náo đã đến rồi.”

“Ông nói cái gì?”

Ông Trương cười cực kỳ tự nhiên, thậm chí còn ôn hòa vuốt vuốt đỉnh đầu

Ngô Khiết Tào hai cái: “Ông tin ông không cần phải nhắc lại một lần nữa, cháu nhất định đã nghe được.”

Ông ta nói không sai, hành động cũng đủ thủ đoạn. Dưới tình huống như vậy, nếu Ngô Khiết Tào không chịu phối hợp thì hiển nhiên sẽ trở thành trò cười trong bữa tiệc này.

“Cháu không tin ông đưa thư mời cho bà ấy.”

“Ta không cho. Nhưng ta không ngăn cản cô ta đi cùng với bạn đồng hành, người phụ nữ ngu xuẩn đó còn nghĩ rằng ta không biết cô ta đã vào được.”

Ngô Khiết Tào nghiến răng nghiến lợi: “Có thể sinh ra hoa khôi của lớp có chỉ số thông minh cao như thế này mà lại hành động ngốc nghếch như vậy?”

Ông Trương nghe xong chỉ cười không nói gì, nhẹ hất cằm ý bảo cô đi đến trước microphone phát biểu ra mắt, bộ dạng tỏ rõ ông ta đang nắm chắc diễn biến mọi việc.

Người ngoài nhìn thấy cảnh tượng này chỉ nghĩ đây là tình cảm ông cháu gắn bó, ngay cả khi ở trên khán đài cũng thể hiện sự yêu quý dành cho nhau.

Ngô Khiết Tào không còn cách nào, chỉ có thể oán hận liếc mắt nhìn ông Trương một cái rồi bước đến trước bục microphone.

“Xin chào mọi người......” Ngô Khiết Tào nhìn đám người bên dưới, không nhịn được đứng thẳng lưng, cố gắng biểu hiện tự nhiên nhất có thể: “Tôi là......”

Nói được một nửa, ánh mắt chuyển đến khuôn mặt xinh đẹp của Ngô Náo Náo trang điểm thật đậm, bà còn đứng nép vào người đàn ông bên cạnh, chính là “chú già” Thừa Đức mới bị bỏ rơi vài ngày trước.

Đây mới đích thị là “đồng đội heo” trong truyền thuyết này!

Ngô Khiết Tào âm thầm nghiến răng, quay đầu nhìn thoáng qua ông cụ nhà họ Trương vẫn đang mỉm cười, ‘Ta nắm chắc tất cả mọi việc’— ánh mắt của ông ta hiển hiện điều này rất rõ ràng.

Cô đành cất tiếng bổ sung tiếp: “Tôi là...... Trương Khiết Tào.”

Ngô Khiết Tào thừa nhận, hết thảy là kết cục đã định rồi.

......

Sau khi hoàn thành việc giới thiệu, mục đích khi mở ra tiệc sinh nhật hôm nay cũng đã đạt được; vì thế ông Trương cố nén ho khan, cười cười hô hào mọi người hãy thoải mái tham gia bữa tiệc, sau đó còn không quên dùng ánh mắt cảnh cáo Ngô Khiết Tào. Xong xuôi, ông phất tay về phía chuyên viên chăm sóc đặc biệt vẫn đứng ở gần đó một cái, anh ta lập tức bước lên đỡ lấy.

Ông Trương tập tễnh đi được vài bước, Ngô Khiết Tào vẫn đứng im tại chỗ đột nhiên nói: “Cháu không hiểu vì sao ông lại muốn tìm cháu trở về?”

Ông Trương nhẹ nhàng nói bâng quơ: “Ta không thể chấp nhận được việc người tiếp nhận tập đoàn Trương thị không phải là họ Trương. Ba của cháu đã mất, cháu còn phải thay nó trả nợ cho ta.”

Cả hai người đều im lặng.

Sau khi biết chắc ông Trương đã rời đi, Ngô Khiết Tào vội vàng chạy xuống khỏi khán đài, chiếc váy dài không hề gây ra khó khăn gì cho động tác linh hoạt của cô.

Đám người phía dưới đã sớm như hổ rình mồi, chỉ chờ cô tới gần một chút là lập tức tiến tới vây quanh.

“Thật là xinh đẹp nha.”

“Trương tiểu thư, tôi là......”

“Vừa nhìn đã biết là một mỹ nhân hơn người rồi......”

......

Cả đám người bọn họ đều mang theo cái mặt nạ giả dối, thậm chí bây giờ còn có ý đồ lấy lòng một đứa nhỏ 16 tuổi, bởi vì cô bé này tương lai sẽ là người thừa kế của tập đoàn Trương thị.

Ngô Khiết Tào không muốn để ý đến mấy kẻ đó, nhưng vẫn không chống đỡ được hết lượt người này đến lượt người khác xúm vào.

Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên: “Ngô Khiết Tào?”

Ngô Khiết Tào chuyển tầm mắt về hướng phát ra tiếng gọi, “Lục Nhân Diệc?”

Lục Nhân Diệc cầm một ly nước trái cây trên tay, kinh ngạc nhìn đứa nhỏ lúc trước vốn là trẻ mồ côi, hiện tại lại biến thân trở thành đại tiểu thư cao quý của nhà họ Trương -- Ngô Khiết Tào, mà không, phải gọi là Trương Khiết Tào mới đúng.

Cô ta há miệng định nói cái gì đó thì bị Ngô Khiết Tào đang tìm cách thoát khỏi vòng vây không lưu tình đẩy mạnh một cái, suýt nữa ngã sấp xuống.

Cô nàng đầu sỏ gây tội vội vàng vừa chạy vừa nói: “Thật xin lỗi.”

Thấy đại tiểu thư của nhà họ Trương dường như có chuyện quan trọng cần làm, khách khứa ở đây cũng không ngu xuẩn tới mức chạy lên ngăn cản. Nhờ vậy, Ngô Khiết Tào thuận lợi chạy thẳng một đường ra tới hoa viên.

Gập người thở hổn hển, Ngô Khiết Tào chống hai tay xuống đầu gối, ổn định lại hô hấp.

“Mặc bộ váy xinh đẹp như vậy sao lại có thể làm ra hành động không tao nhã như thế chứ?”

Quả nhiên Ngô Náo Náo ở chỗ này.

Ngô Khiết Tào ngẩng đầu lên, thấy Ngô Náo Náo đang nâng ly rượu chậm rãi bước tới, chiếc váy dài màu đỏ bó sát người làm nổi bật lên thân hình mềm mại thướt tha của bà.

Đợi cho hô hấp dần dần ổn định, Ngô Khiết Tào mới đứng thẳng dậy, gió đêm thổi bay những sợi tơ trên đầu cô.

“Sao mẹ có thể vào đây?”

“Ta là mẹ của con, sao lại không thể vào? Dù sao hôm nay con cũng tham gia tiết mục ‘Nhận lại tổ tông’ phấn khích thế còn gì.”

“Ngô Náo Náo, mẹ thật không hiểu chuyện chút nào. Nếu con đã về nhà họ Trương thì mẹ nên chấp nhận sự thực này, như vậy đối với mẹ hay với con cũng đều là chuyện tốt.”

Ngô Khiết Tào tay trái chống nạnh, tay phải chỉ vào Ngô Náo Náo, có phần không lễ phép: “Mẹ đi về cho con!”

Ngược lại, Ngô Náo Náo bị chính mình đứa con gái của mình mắng mà vẫn lạnh nhạt cười nhẹ, nhấp một ngụm rượu: “Ngô Khiết Tào, sự lễ phép mẹ dạy cho con đã ném cho chó ăn hết rồi à?”

“Hoa khôi của lớp nghĩ không cần phải lễ phép với loại người như mẹ, hôm nay mẹ vào bằng cách nào? Nhất định là dựa vào đàn ông rồi. Ngô Náo Náo, có một người mẹ như thế này, con cảm thấy rất hổ thẹn.”

Sự lạnh lẽo trong lời nói tựa như lưỡi kiếm sắc nhọn, có thể đâm thủng ngực của người khác, nhưng lại không khiến người ta chết ngay, mà nó sẽ ở yên đấy, kề sát ngay cạnh trái tim, mỗi một lần tim đập là một lần bị lưỡi kiếm đó cứa vào đau đớn.

Quả thực đủ tàn nhẫn.

Đôi môi Ngô Náo Náo khẽ run rẩy: “Con vẫn luôn nghĩ về mẹ như vậy ư?”

“...... Đúng thế! Thật không thể chịu nổi cuộc sống khốn khổ khi ở cùng với mẹ nữa rồi.”

“Nếu đã vậy, mẹ mong con ở nhà họ Trương sống vui vẻ, chúc mừng con đã thoát khỏi những ngày kham khổ trước kia.”

Ly rượu đế cao đã không còn rượu nữa, tất cả cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Ngô Náo Náo nhẹ buông tay, chiếc ly cứ thế rơi xuống đất.

“Choang” một tiếng, âm thanh thủy tinh vỡ vụn vang lên trong đêm tối có chút dọa người. Cuối cùng, Ngô Náo Náo nhìn thoáng qua đứa trẻ vô ơn do chính mình nuôi lớn, xoay người bước trên đôi giày cao gót cao mười phân tao nhã rời đi.

Ngô Khiết Tào chậm rãi ngồi xổm xuống, khom người gục đầu ở giữa hai đầu gối. Gió đêm đột nhiên thổi qua, mang theo cảm giác man mác nhẹ nhàng, thổi bay những sợi tơ cùng tóc của cô.

Người nào đó đứng trong bóng tối lặng lẽ rời đi.

Không, chính xác thì không rời đi, là bởi vì tiếng bước chân càng lúc càng rõ ràng.

Ngô Khiết Tào hơi hơi ngẩng đầu, thấy một đôi giày da đang dừng ở trước mặt mình. Cô ngẩng hẳn đầu lên liền thấy Diệp Tử Ngôn đang đứng từ trên cao nhìn xuống.

Tây trang màu trắng vừa vặn càng tôn thêm vẻ tuấn dật của anh.

Bất đắc dĩ cười khổ, Ngô Khiết Tào đứng dậy, phủi phủi vạt váy: “Thầy đã đến rồi...... trùng hợp vậy sao, hoa khôi của lớp mặc chiếc váy này trông chúng ta thật giống như đang mặc đồ đôi nhỉ, chắc thầy đang âm thầm vui mừng đi.”

Câu nói đầu tiên của Diệp Tử Ngôn đã đánh cô trở lại nguyên hình: “Tôi không nghĩ em lại là người như vậy.”

Khuôn mặt Ngô Khiết Tào dần dần cứng ngắc, cô hỏi: “Thầy đã nghe thấy hết?”

“Đã nghe thấy hết.”

“Thầy nghe em giải thích đã!”

“Không có gì cần phải giải thích cả, chẳng qua em cũng chỉ là kẻ hai mặt mà thôi, trước giờ đều giả tạo.”

Sự dịu dàng lúc trước của Diệp Tử Ngôn đã gần như biến mất, thay vào đó là vẻ mặt vô cùng phẫn nộ. Đây là do quá khứ đã ôm kỳ vọng tốt đẹp về một người, nhưng hành động của người đó lại phá vỡ hình ảnh vốn có trong suy nghĩ của anh.

--[ Bộ phận kiểm tra xác nhận: mục tiêu có biểu tình phẫn nộ lần thứ nhất.]

[ Đã qua kiểm tra, biểu tình này phù hợp với nhiệm vụ: Khiến cho Diệp Tử Ngôn lộ ra vẻ mặt phẫn nộ. Người chơi đạt được 1000 điểm. Tổng số điểm người chơi có hiện giờ: 7300 điểm ]

[ Chúc bạn chơi vui vẻ.]

Thấy Diệp Tử Ngôn định rời đi, Ngô Khiết Tào vội vàng giữ chặt lấy tay anh, đầu ngón tay vì dùng sức quá mạnh mà trở nên trắng bệch.

Cô nhẹ giọng nói:“Hoa khôi của lớp không thích cùng thầy diễn tiết mục ‘trước hiểu lầm, sau biết được chân tướng lại hòa hợp’ trong tiểu thuyết ngôn tình đâu.”

“Dù có là thế nào thì kết quả cũng như nhau, hoa khôi của lớp cảm thấy mọi việc không cần phải lằng nhằng như vậy.”

Ngô Khiết Tào vươn tay còn lại ra: “Thầy đưa điện thoại cho em.”

Diệp Tử Ngôn có chút nghi hoặc, Ngô Khiết Tào thấy anh chậm chạp không động đậy, liền tự mình vươn hai tay quờ quạng vào túi quần tìm kiếm.

Túi quần ngay gần bắp đùi, làn da chỗ đó quá mức mẫn cảm, bị người khác chạm vào cho dù không cố ý nhưng Diệp Tử Ngôn vẫn bị dọa cho sững người, thậm chí anh còn chưa kịp phản ứng, hai bàn tay kia đã rời đi.

Diệp Tử Ngôn không phản kháng, Ngô Khiết Tào thuận lợi lấy được điện thoại ra, cầm điện thoại trên tay linh hoạt chạm liên tiếp vào màn hình cảm ứng, ấn một dãy số rồi bấm phím loa ngoài.

Điện thoại vừa kết nối, giọng nói bi thương của Ngô Náo Náo lập tức truyền ra: “Đã nói tuyệt tình như vậy về còn gọi điện thoại cho ta làm gì? Ngô Khiết Tào...... à phi, Trương Khiết Tào kia, từ nay về sau, mẹ con chúng ta ân ~ đoạn ~ nghĩa ~ tuyệt!~”

Bốn từ cuối cùng kia kéo dài đằng đẵng tràn ngập đau khổ, Diệp Tử Ngôn ngây người nhìn di động.

“Xong rồi, đừng diễn nữa, ‘con chuột’ nghe lén khi nãy đã đi rồi.”

“Ha ha...... Tiểu Khiết à, đúng là không ngờ, con diễn cũng không tệ nha ~ không hổ là con gái của Ngô Náo Náo ta, thừa hưởng toàn diện như thế này!”

Đây là bước đầu tiên gỡ bỏ hiểu lầm.

“Ông già kia đã bước một chân vào quan tài rồi, xem ra là thấy hoa khôi của lớp thông minh xinh đẹp thích hợp làm người thừa kế nên mới đổi ý đón về. Hoa khôi của lớp biết mẹ không nỡ rời xa con, cho nên mẹ hãy nhẫn nhịn một chút nhé, con sẽ quay về nhanh thôi.”

“Ha ha...... Tiểu Khiết nhà ta quả nhiên là thông minh! Nhưng những lời con nói lúc nãy thực sự làm mẹ tổn thương nha.”

“Đó là sự thực.” Ngô Khiết Tào không chút lưu tình đáp lời.

“Con nói cái gì?! Hừ, Ngô Khiết Tào, con dám giỡn mặt với mẹ già hả?”

Ngô Khiết Tào lên tiếng bổ sung tiếp: “Bởi vậy, về sau mẹ không cần sống dựa vào đàn ông nữa, chờ ông già kia chết rồi, con nuôi mẹ.”

Im lặng thật lâu, lâu đến mức Ngô Khiết Tào hoài nghi không biết có phải mẹ già đã ngủ rồi hay không, Ngô Náo Náo mới ‘Xuỳ’ một tiếng, ra vẻ khinh thường, chỉ có tiếng nói nghẹn ngào làm lộ ra cảm xúc của bà: “Mẹ thèm vào nhờ con nuôi.”

Điện thoại đã ngắt kết nối.

Ngô Khiết Tào định trả điện thoại về lại túi quần cho Diệp Tử Ngôn, nhưng anh đã vươn tay ra chủ động nhận lấy.

“Thực xin lỗi, là do tôi quá kích động.”

Diệp Tử Ngôn tao nhã rốt cục đã trở lại.

“Thầy chỉ là ỷ vào việc em thích thầy mà thôi. Hơn nữa, em dám khẳng định, thầy nhất định cũng thích em.”

“...... Tôi xin lỗi nhưng....”

“Thầy đừng vội phủ nhận, thầy suy nghĩ kỹ lại xem vì sao thầy lại tức giận khi nghĩ rằng em là...... loại người kia? Chẳng phải là vì có thiện cảm với em cho nên mới có việc hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn sao?” Ngô Khiết Tào cẩn thận dẫn dắt: “Thầy hãy nhìn thẳng vào trái tim mình. Hoa khôi của lớp sẽ không chờ thầy được lâu đâu. Em quay về đại sảnh đây.”

Diệp Tử Ngôn ngây người đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng màu trắng kia dần dần biến mất, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Trích lời của Ngô Khiết Tào: Tình tiết trong phim thần tượng kiểu: “Anh nghe em giải thích đã” - “Không. Tôi không nghe, tôi không nghe....” rối loạn một hồi, sau đó nam nữ chính gỡ bỏ hiểu lầm quay về với nhau, tất cả đều là gạt người.

Cuộc sống không phải phim thần tượng, cũng chẳng có nhiều tình cảm đến vậy. Có hiểu lầm thì phải gỡ bỏ kịp thời, nếu không hiểu lầm tới mức không thể vãn hồi thì về sau có giải thích cũng đã muộn.

Lúc đó, cho dù mặt ngoài coi như đã xóa bỏ hiểu lầm, nhưng trong nội tâm đã để lại vết nứt khó phai mờ. Huống hồ, sau hiểu lầm kéo dài đó, sẽ khiến đối phương sinh ra cảm giác áy náy, không thoải mái ở trong lòng.

Tôi luôn luôn chuyên nghiệp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.