Ngọc Tiên Duyên

Chương 37: Đại lão Hợp Hoan Tông ④




“Vậy con muốn bà ấy cả đời ở lại trên núi đó à? Con nên biết rằng, từ xưa tới này bà ấy đều không thích nơi đó!” lần đầu tiên Đặng Vũ dùng lời lẽ cứng rắn như vậy để nói với cô, ngữ khí có chút lạnh lùng: “Năm xưa đáng lẽ ta không nên đồng ý cho con để bà ấy lại đó, như vậy là bất hiếu!”

“Tôi bất hiếu hay không không cần ông quan tâm!”

“Sao lại không cần ta quan tâm? Ta là cha con, đó là mẹ con, sau này ta chết đi ta sẽ về cùng một nơi với bà ấy!” Nét mặt Đặng Vũ đanh thép: “Ta cũng biết con đã nhớ hết tất cả mọi chuyện rồi....”

“Tôi không phải là con gái ông, không phải....” hai mắt Lương Nặc đỏ lên, nhìn chằm chằm vào Đặng Vũ: “Máy ghi âm, nội dung trong máy ghi âm tôi đều nghe thấy hết rồi, chính ông là người đã hại chết Thẩm tiên sinh, ông còn ngấm ngầm tham gia vào rất nhiều giao dịch phạm pháp.”

Đặng Vũ toàn thân run lên: “Con đều nghe thấy hết rồi?”

“Nếu ông đã biết rằng tôi nhớ lại hết mọi chuyện rồi, vậy lẽ nào ông không biết máy ghi âm luôn ở chỗ tôi? Đặng Vũ, ông thật ghê tởm, ông còn ghê tởm hơn cả Đỗ Minh Hàn...”

“Đừng có nhìn ta như vậy, Tiểu Nặc, ta là cha của con....bao nhiêu năm nay lúc nào ta cũng sống trong sự hối hận, bây giờ ta đang chuộc tội đây....”

“Chuộc tội?” Lương Nặc cười lạnh lùng, dùng lực nắm chặt hai tay thành nắm đấm: “Ông chuộc tội thế nào? Ông có thể làm cho những người ông đã hại chết kia sống lại không? Nếu không phải tôi nghe thấy đoạn ghi âm đó, chắc thậm chí ông sẽ giấu nó cả đời đúng không?”

Hơi thở của Đặng Vũ dồn dập: “Tiểu Nặc ta....”

“Đừng có gọi tên tôi, năm xưa khi đó ông đã có vợ có con, vậy mà còn hại mẹ tôi, nế đã không thể cưới bà ấy về làm vợ thì tại sao ông lại còn phá hoại bà ấy và Đỗ Minh Hàn? Đỗ Minh Hàn vì yêu mà phát điên và đã bóp chết bà ấy, lẽ nào quy cho cùng không phải là vì ông sao?” Lương Nặc gần như gầm lên để nói hết những lời đó, sau đó lại nói: “Đem tro cốt của bà ấy trả lại cho tôi, tôi phải đưa bà ấy đi....”

“Không được! Bà ấy là của ta!” Đặng Vũ phán bác lại kiên quyết: “Đời này bà ấy đã không ở bên ta, sau khi chết tuyệt đối không thể lại rời xa ta một lần nữa!”

Lương Nặc tức giận hai mắt đỏ lên: “Ông là cái đồ không biết liêm xỉ, trả mẹ tôi lại cho tôi!”

Đặng Vũ sắc mặt sầm xuống, nói thẳng: “Ta sẽ không trả lại cho con đâu, kể cả con có nói cho Bắc Minh Dục biết ta chính là kẻ thù giết cha cậu ấy, kể cả cậu ấy có muốn nhằm vào ta, ta cũng sẽ không trả lại cho con....”

Lương Nặc ôm đầu cảm thấy bất lực, cô dựa vào thành lan can lặng lẽ ngồi sụp xuống, co ro lại trong một góc.

“Rốt cuộc ông muốn tôi phải làm thế nào? Tại sao tôi lại có một người cha như ông chứ? ông trời tại sao lại để tôi được sinh ra trên đời....”

“Tiểu Nặc.” Đặng Vũ cũng không biết phải làm thế nào, hai mắt ướt mờ đi, ông ta nhìn cô như vẻ đang cầu xin: “Ngàn vạn lần đều là lỗi của ta, thời gian của ta cũng không còn nhiều nữa, con hãy để mẹ con ở bên ta có được không?”

Tiếng tranh cãi kịch liệt được vang vọng khắp căn nhà và lọt vào tai của quản gia, ông ta há hốc mồm ngạc nhiên nhìn toàn bộ cảnh này.

Cùng một phản ứng như quản gia còn có Bắc Minh Dục và thư ký Tôn đang ở ngoài cửa.

Bọn họ vừa mới đem xe đỗ vào trong nhà xe, còn chưa kịp bước vào phòng khách loeenf nghe thấy tiếng gầm lên kích động, hai người đang đứng ở cửa cầu thang thậm chí nhìn như không muốn thỏa hiệp, những lời đó được nói lớn và rất rõ ràng, chắc chắn.

Thư ký Tôn đơ người ra như nói trong vô thức: “Thiếu...thiếu gia, cha cậu là....”

Bắc Minh Dục hai tay nắm chặt thành nắm đấm, dây thần kinh trên đầu căng ra như dây đàn, dường như sắp đứt, trong ánh mắt là sự phẫn nộ chưa từng có, anh đã từng vô số lần hoài nghi về cái chết của cha mình.

Nhưng, từ trước tới giờ chưa từng nghĩ và cũng không dám nghĩ cái chết của cha anh lại có liên quan tới Đặng Vũ.

Kể cả trong tiềm thức của mình anh coi đại thái thái như là kẻ thù, cũng không hi vọng là Đặng Vũ, bởi vì anh sợ một ngày nào đó những việc này bị bóc trần, anh và Lương Nặc đều không có cách nào để giải quyết, nhưng bây giờ....

Ánh mắt anh nhòa đi, rồi hai bàn tay được nới lỏng ra, anh quay người đi về phía nhà xe.

Cái bộ dạng lảo đà lảo đảo, dường như sắp ngã xuống, thư ký Tốn sợ hãi, vội vàng đỡ lấy anh: “Thiếu gia....”

“Bỏ tôi ra!” Bắc Minh Dục dùng lực hất mạnh tay thư ký Tôn ra, anh chậm rãi đi về phía trước không phương hướng, thư ký Tôn nhìn căn biệt thự của Đặng gia phía sau lưng, sau đó nhanh chóng chạy đi lấy xe, lái tới trước mặt Bắc Minh Dục.

Bắc Minh Dục đờ đẫn bước lên xe, trong miệng lầm bẩm: “Coi như không nghe thấy gì cả....anh cũng không nghe thấy gì cả!”

Thư ký Tôn cũng không biết rốt cuộc anh đang nói gì, thần sắc u ám không hiểu.

................

Lương Nặc không đòi lại được tro cốt, bởi vì sau khi Bắc Minh Dục rời đi không lâu thì Đặng Vũ đã bị ngất đi.

Sau khi đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói với cô, bởi vì viên đạn lần trước trúng vào phổi, mặc dù đã được phẫu thuật thành công rút viên đạn ra, nhưng đã để lại hậu quả ảnh hưởng nghiêm trọng.

Quản gia cũng lau nước mắt: “Lương tiểu thư, thực ra sức khỏe cơ thể của Đặng tiên sinh đang xấu đi từng ngày, mấy ngày nay ngày nào cũng ho ra máu, tôi thật sự sợ ông ấy cứ thế này mà ra đi nên cũng chính tôi đã gợi ý đưa tro cốt của mẹ cô về, để Đặng tiên sinh nếu có ra đi cũng không phải lưu luyến điều gì....”

Lương Nặc nhìn Đặng Vũ nằm trên giường bệnh với khuôn mặt trắng bệch, những sợi tóc bạc ở hai bên mai trên tai của ông ta làm cho người khác thấy giật mình, còn chưa tới một năm, khi mới gặp ông ấy còn là một người khỏe mạnh với tinh thần minh mẫn, nhưng chỉ vì một viên đạn mà thành ra thế này....

Cô còn có thể kiên định để mà cắt đứt mọi quan hệ với ông ta sao?

Khi đi ra khỏi bệnh viện, Lương Nặc không kìm được suy nghĩ, cô nghĩ ngộ nhỡ có một ngày Bắc Minh Dục biết được chân tướng, sau đó đến hỏi cô phải báo thù như thế nào đối với Đặng Vũ, vậy thì cô lại phải làm thế nào đây?

............

Kể từ ngày hôm đó, Lương Nặc cũng không gặp lại Bắc Minh Dục nữa.

Kể cả đến ngày lấy thuốc nhưng người đưa thuốc đến cũng là thư ký Tôn.

“Những thuốc này đều là người của chúng ta chế ra, tác dụng không bằng được so với thuốc mà Tăng Du chế, vì vậy thời gian dùng có thể sẽ phải dài hơn một chút, có điều cô cứ yên tâm, rất có tác dụng đối với việc ngăn cơn đau đầu của cô.”

Lương Nặc lúng túng bất an, cô lập tức hỏi: “Thiếu gia đâu? Khi nào anh ấy sẽ tới?”

Thư ký Tôn lắc đầu: “ Việc ở công ty rất nhiều, thiếu gia gần đây chắc không có thời gian để tới đâu!”

“Không đến sao?” Lương Nặc cúi đầu tự lẩm bẩm:”Không tới cũng tốt, cũng tốt....”

Chẳng bao lâu, Kỷ Sênh đã đến lúc sinh em bé, Lý Tranh Diễn nói đưa cô tới bệnh viện nghỉ ngơi, Lương Nặc thường xuyên tới thăm và ở lại chăm sóc Kỷ Sênh, nhìn bộ dạng bận rộn nhưng lại vô cùng hạnh phúc của Lý Tranh Diễn, cô chúc phúc cho cô bạn mình: “Kỷ Sênh, cậu nhất định phải thật hạnh phúc....”

Kỷ Sênh cảm thấy có gì đó kì lại: “Cậu gần đây sao cứ kì kì kiểu gì ấy? sắc mặt nhìn cũng không được tươi tắn!”

Lương Nặc cố gắng cười gượng gạo: “Làm gì có, chỉ là nhìn thấy Lý thiếu gia thương cậu như vậy, tớ ghen tỵ thôi, lại nghĩ tới hai đứa bé ở trong bụng cậu sắp được sinh ra, tớ lại sắp được làm mẹ nuôi của bọn chúng rồi, vui tới mức mất cả ngủ....”

“Đúng vậy, mẹ nuôi của hai đứa bé đấy...” Kỷ Sênh đưa tay lên cằm xoa xoa giả vờ cân nhắc, sau đó đột nhiên nói: “Có điều không sao, tới lúc đó giao hết cho Lý Tranh Diễn, để đáng đời ông bố bỉm sữa, ai bắt bảo tới phải sinh những hai lần, mà lại còn là ba đứa....”

“Ha ha.” Lương Nặc dù đang đau lòng nhưng cũng được lây lan niềm hạnh phúc từ Kỷ Sênh:”Ừm, Lý thiếu gia chắc sẽ vô cùng vui vẻ để chăm sóc bọn trẻ, tớ nhìn là biết anh ấy rất quan tâm tới cậu và bọn trẻ đấy!”

Kỷ Sênh bĩu môi: “Khi xưa trong tay anh ta tớ đã phải chịu bao nhiêu là khổ cực, bây giờ phải trừng phạt anh ta.”

“Lại nói gì tới anh đấy?”

Lúc này Lý Tranh Diễn đang cầm một giỏ hoa quả đi vào, khóe mắt hiện rõ lên một nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.