Ngọc Tiên Duyên

Chương 36: Đại lão Hợp Hoan Tông ③




Lương Nặc đã có lúc nghĩ rất nhiều về chuyện của Tiểu Băc, vì bây giờ cô và Bắc Minh Dục không ở bên nhau, kể cả có nói cho Tiểu Bắc về thân thế của cậu bé thì cậu cũng không thể ở cùng ba mẹ được, vì vậy chỉ có thể để thêm một khoảng thời gian nữa.

Khi một mình, Lương Nặc lại nghĩ về Đặng Vũ.

Đặng Vũ nhiều tuổi rồi, bị trúng đạn cũng đã ảnh hưởng rất nhiều tới sức khỏe của ông ấy vì vậy ông ấy vẫn đang tĩnh dưỡng, ngoài lần đưa Tăng Du về Âu Thành còn lộ diện ra thì đa phần thời gian ông đều ở à nghỉ ngơi.

Nếu có một ngày Bắc Minh Dục phát hiện ra việc Đặng Vũ từng làm....

Lương Nặc lấy hai tay ôm chặt lấy đầu, không dám nghĩ thêm nữa.

Tăng Du càng ngày càng trở nên xảo quyệt, một khi bên cạnh Bắc Minh Dục xuất hiện người phụ nữ nào cô ta đều coi như kẻ thù không đội trời chung.

Buổi tối, cô ta tắm rửa xong liền nằm lên giường đợi Bắc Minh Dục.

Suy nghĩ một lát, cô ta lại lấy ipad lên mạng tìm đọc những thông tin về chuyện giường chiếu, cô ta nhìn và lặng lẽ ghi nhớ những tư thế dáng dấp của các cô gái.

Bắc Minh Dục vừa về đã nhìn thấy Tăng Du mặc một bộ đồ ngủ màu đen mỏng tanh, tóc buông ra để chạm lên vai, bụng nhô lên, ánh mắt mơ mơ màng màng, anh nhìn thấy ghê tởm nhưng đã cố nhịn: “Đợi tôi?”

“Đúng vậy!” Tăng Du cười cười nói: “Em mặc thế này, anh thích không?”

Anh tháo cà vạt vứt xuống một bên, nói: “Em bây giờ cần nhất là nghỉ ngơi, mặc thế này không sợ bị lạnh à?”

Tăng Du cố tỏ ra quyến rũ, nói nũng nịu: “Người ta nói khi mang bầu vẫn có thể làm chuyện đó, chỉ cần ở giữa cẩn thận chút thôi, sẽ không ảnh hưởng tới em bé.”

Bắc Minh Dục nheo mày: “Em muốn?”

Tăng Du đỏ mặt nói: “Kể từ sau khi mang thai, anh lúc nào cũng nói phải giữ cho em bé chưa từng đụng tới em, bây giờ đã năm tháng rồi, cái thai cũng ổn định rồi, ngày nào anh cũng ở cạnh em nhưng không chịu đụng vào em, có phải là anh vẫn còn nhớ tới Lương Nặc- người phụ nữ rẻ tiền đó không?”

“Làm gì có!” Bắc Minh Dục khẽ cười, đưa tay ra đỡ lấy cằm cô ta, ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau, anh nói: “Nếu em đã muốn thì đương nhiên chồng em phải có nghĩa vụ thỏa mãn em rồi cô gái dâm đãng.”

Sắc mặt Tăng Du càng đỏ hơn, nghe thấy bốn từ cuối cùng trong lòng thấy không thoải mái chút nào.

Nhưng lại nhớ tới những hình ảnh trên mạng giới thiệu về cách hai vợ chồng lúc tình cảm với nhau, nói ra thì cũng đúng, vì vậy cô ta lại cố nhịn, sau đó cô ta luồn tay vào cổ áo anh và đưa xuống dưới.

“Chồng ơi!”

Bắc Minh Dục giữ lấy tay cô ta, nở nụ cười miễn cưỡng: “Tôi đi tắm trước đã!”

“Vậy thì.... anh đi đi!” cô ta nhón người lên, thơm lên má anh hằn lại vết son môi màu đỏ: “Em đợi anh, nhớ là nhanh lên đấy!”

Bắc Minh Dục toàn thân nổi gai ốc lên, Tăng Du thì cúi mặt xuống giả vờ xấu hổ, vì thế mà cũng không kịp để nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của anh, vào tới nhà tắm, anh lập tức gửi một tin nhắn cho thư ký Tôn.

Rất nhanh sau đó, anh tắm xong đi ra, đúng lúc thư ký Tôn cũng tới.

Cốc cốc cốc.

Bắc Minh Dục đi mở cửa, Tăng Du lập tức kéo chăn che kín người, thư ký Tôn tay bê một bát cháo: “Thiếu gia, thứ anh cần.”

“Ừm!”

Bắc Minh Dục bê một bát đưa cho Tăng Du: “Nghe người làm nói buổi tối em không ăn gì, uống một chút đi cho ấm dạ.”

Tăng Du nhăn mặt: “Em không muốn ăn!”

Bắc Minh Dục cười thầm khinh bỉ, anh lại nói: “Lát nữa phải dùng sức đấy, ngộ nhỡ me làm tới một nửa không còn sức lực thì làm thế nào? Hả?”

“Anh....vậy được!” Tăng Du vừa vui vừa xấu hổ, miễng cưỡng cầm lấy bát cháo húp, Bắc Minh Dục đợi cô ta uống hết liền đỡ lấy bát đưa cho thư ký Tôn, sau đó liền tắt điện đi.

“Sao lại tắt đèn đi?” giọng nói Tăng Du hơi run lên: “Em sợ tối, anh mau bật đèn lên đi.”

“Phải tối thì làm chuyện xấu mới dễ!”

Sau tiếng nói đó Bắc Minh Dục liền im bặt, sau đó Tăng Du liền cảm thấy có ai đó đang trèo lên bên cạnh giường, một cánh tay khẽ kéo chăn ra, chạm vào bộ đồ ngủ của cô ta rồi từ từ sờ vào cơ thể cô ta, cô ta không nhịn được, rên lên khe khẽ.

Hơi thở của người đàn ông càng lúc như càng ngưng lại, hai người rất nhanh sau đó quấn lấy nhau, làm cho cô ta quên hết mọi suy nghĩ.

............

Chớp mắt, lại ba tháng nữa qua đi.

Kỷ Sênh mang thai sinh đôi, bụng cô rất to, giống như một quả bóng đang dính trên bụng vậy.

Lương Nặc đang cùng cô đi đến trung tâm âm nhạc để tiến hành thai giáo, đột nhiên nhận được điện thoại của bà Vương.

Giọng nói bà Vương rất gấp: “Nặc Tử, không hay rồi.”

Lương Nặc cầm điện thoại rồi khẽ vỗ nhẹ tay vào vai Kỷ Sênh, biểu thị rằng mình ra ngoài nhận điện thoại, nhanh chóng đi tới một góc hành lang, cô nói thấp giọng: “Bà Vương, bà đừng vội, có chuyện gì vậy à?”

“Tro cốt, tro cốt của mẹ con không thấy đâu nữa rồi!”

“Cái gì?” Lương Nặc trợn tròn mắt, bà Vương lại nói: “nghe nhân viên quản lý nói, chiếc hòm đặt tro cốt vẫn còn, nhưng tro cốt thì không thấy đâu nữa! Bọn họ cũng chỉ vô tình phát hiện ra....rốt cuộc là ai làm nên chuyện này, mẹ con đã chết nhiều năm như thế rồi, vậy mà cũng không để mẹ con yên nghỉ....”

Lương Nặc cúp máy xong, vội vàng nói với Kỷ Sênh: “Kỷ Sênh, tớ có chút việc rất quan trọng phải ra ngoài, lát nữa tớ bảo Lý thiếu gia tới đón cậu nhé!”

“Sắc mặt cậu sao khó coi thế?”

“Không sao, không nghiêm trọng.”

Lương Nặc chỉ nói ngắn gọn rồi rời đi, bộ dạng vội vàng hấp tấp.

Kỷ Sênh nhìn bộ dạng đó của của Lương Nặc cô đoán chắc chắn là có chuyện, hoài nghi một lúc, cô lại gọi điện thoại cho Lý Tranh Diễn: “Bọn em đang ở trung tâm âm nhạc X, Lương Nặc nhận một cuộc điện thoại rồi vội vàng rời đi, em không yên tâm, anh đi xem thế nào?”

“Anh phải ở cạnh em chứ làm gì có thời gian.”

“Khốn kiếp, là ai từng nói sau này em nói gì hắn sẽ nghe theo như thế?!”

“Bụng em to như thế rồi, nhất định phải có người ở bên cạnh em chứ! thế này đi, để anh bảo lão Bắc đi....” Lý Tranh Diễn lại nói thêm: “Em yên tâm chưa? Ngoan ngoãn đợi ở đó, anh sẽ tới ngay thôi.”

Lương Nặc đi thẳng tới Đặng gia, Đặng Vũ lúc nào cũng ở Âu Thành, nhiều tuổi rồi nên cũng hạn chế ra ngoài.

Quản gia của Đặng gia nhìn bộ dạng hùng hùng hổ hổ của Lương Nặc, lập tức ngăn cô lại: “Lương tiểu thư, lão gia đang nghỉ ngơi, không tiện tiếp khách.”

“Tránh ra!”

Lương Nặc đẩy quản gia ra, đo rầm rầm lên tầng hai, vừa đi vừa gọi: “Đặng Vũ, ông ra đây! Tro cốt của mẹ tôi có phải là ông lấy đi không? Ông trả lại tôi....”

Cô nói mà hai mắt cô đỏ lên ọng nước, Lương Nặc mở cửa từng phòng mộ tìm người, quản gia vội vàng chạy theo nói: “Lương tiểu thư, lão gia thật sự không thích hợp để tiếp khách, cô mà cứ thế này tôi cho người lôi cô ra ngoài đấy....”

“Đặng Vũ, ông ra đây.”

“Lương tiểu....”

“Quản gia.” Đặng Vũ người khoác một chiếc áo khoác dài, đúng lúc đó đi ra từ một căn phòng cuối góc hành lang: “....Lương tiểu thư là khách, ai cho phép anh đối xử với khách như vậy hả?”

“Vâng, lão gia.”

“Tiểu Nặc, chúng ta xuống dưới nói chuyện.” Đặng Vũ tay thì chỉ xuống phòng khác dưới lầu, miệng nói với quản gia: “Pha trà cho Lương tiểu thư!”

Lương Nặc thái độ lạnh lùng, nói thẳng: “Không cần đầu, hôm nay tôi tới không phải để uống trà, tôi chỉ muốn hỏi tro cốt của mẹ tôi có phải là ông lấy đi không? Ngoài ông ra thì chẳng có ai biến thái tới mức ngay đến cả tro cốt cũng lấy trộm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.