Ngọc Tiên Duyên

Chương 159: Gái ế thất hôn ⑳




Tuổi 15 kì lạ lắm! Có đôi lúc tôi ngồi suy nghĩ tự hỏi mình vì sao phải thế này?Tại sao phải thế kia?.Ngồi đợi hoài mà cũng chẳng có kết quả gì.

Tuổi 15 cũng lạ lắm, chúng ta bắt đầu bước vào những cảm xúc đầu đời, rất khó xác định và đặt tên. Có đôi lúc tôi cũng chỉ đoán mà không tìm được 1 định nghĩa chính xác. Đó là tuổi 15 của tôi và tôi nghĩ đó là tuổi 15 của nhiều người.

Bạn này,những rung động đầu đời là lúc bạn học làm người lớn. Nó có thể rất nhỏ bé thôi nhưng hãy nắm chặt nhé! Biết đâu nó sẽ là những khái niệm đẹp cho bản thân bạn mà cả đời này sẽ mãi tồn tại trong kí ức.Đó là những cảm xúc tinh tế nhất mà mỗi người chúng ta có được ở tuổi thanh xuân này.

Tôi chẳng bao giờ quan tâm đến cảm xúc của chính mình, tôi không thể biết tôi muốn ai hay muốn cái gì nhưng tôi không muốn bạn tôi buồn. Có lẽ tôi không dám đối mặt với cảm xúc của mình vì tôi sợ phải nhìn những người bạn của mình lặng lẽ ôm mặt khóc trong thứ tình cảm kia. Tôi sợ những lần cãi vã dù là rất nhỏ, tôi sợ cái gọi là"Biệt ly" hay "Chia lìa".

Tôi không muốn mở lòng mà chỉ sống trong cái vỏ bọc, cái thế giới của riêng tôi, thứ mà người ta gọi là "Giả tạo". Cuộc sống vốn có nhiều định nghĩa nhưng tôi không thể hiểu định nghĩa của lòng tôi. Và tôi rất sợ phải thừa nhận những điều trái với lòng mình.

Vì sao tôi sợ ư? Ai trong đời cũng có 1 nỗi đau thầm kín và tôi cũng vậy. Tôi sợ những thứ tôi trân trọng trở thành cát bụi. Có lẽ tôi chưa bao giờ rơi vào tình trạng đó chăng? Hay vốn dĩ nỗi đau làm tôi lu mờ đi lòng tự tin kiêu ngạo của chính bản thân mình, mất luôn đi dũng khí đối mặt với tương lai.

Hãy như 1 cơn gió trời bông đùa với làn mây, như những hạt mưa trong từng cơn mưa, như phím đàn nhẹ lên khúc ca tuổi trẻ. Cuộc đời là 1 đoá hoa, lòng người là Viên ngọc quý,tuổi thanh xuân là lúc hoa nở ngọc sáng!Đó chính là tuổi 15 của tôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.