Ngọc Thị Xuân Thu

Chương 3: Kẻ tầm thường hay có chí lớn




“Quyết định thật khiến người ta ngoài ý muốn ah!” Đạo diễn nhìn Michelle, có chút trầm ngâm.

“Đây cũng là chuyện không có biện pháp, Itaru – Kun là khách hàng quen, chúng ta có mấy con đường tiêu thụ còn cần dựa vào anh ta hỗ trợ, thêm lần này anh ta cũng rất có thành ý, tất cả thủ tục giấy chứng nhận kiểm tra sức khoẻ cần có cũng lấy ra rồi, tôi thật sự không có biện pháp cự tuyệt.” Michelle thở dài một hơi, “Về phần Tatsuru, là công ty W đề cử, hẳn là không có vấn đề a!”

“W? Là công ty GV nhỏ kia?” Đạo diễn nhíu mày.

“Gọi là nhỏ, chỉ là chỉ thị phần của nó ở Nhật Bản chiếm không nhiều, nhưng dựa vào quan hệ nó hùn vốn với Âu Mỹ, lượng tiêu thụ của công ty W ở nước ngoài vẫn là đứng đầu đấy!” Michelle rút ra một bản tài liệu đưa cho đạo diễn.

“Cô muốn hợp tác quay phim cùng công ty W, khai thác thị trường nước ngoài?” Đạo diễn lật tài liệu, mới hiểu được dụng ý của Michelle.

“Có tiền tại sao không kiếm chứ? Hơn nữa kế hoạch công ty W đề xuất rất hấp dẫn, không phải sao?” Michelle quả thật cũng có điểm bất đắc dĩ, thị trường Nhật Bản chỉ có bấy nhiêu, nếu không tìm cách đánh ra ngoài, vĩnh viễn chỉ có thể dậm chân tại chỗ.

“Khó trách Ben nói cô ở một số khía cạnh càng cấp tiến hơn anh ta!” Đạo diễn nở nụ cười: “Chẳng qua đó là một thử nghiệm tốt, chỉ là có chút ủy khuất cho Lori, cậu ấy biết chuyện này rồi hả?”

“Người được chọn hợp tác sao? Tôi đã thông báo cậu ấy rồi.” Michelle hơi không yên lòng gật đầu.

“Cậu ấy, có phản ứng gì đặc biệt không?” Đạo diễn biết vì tình huống lần này có chút đặc biệt, Michelle không chỉ thông báo cho Lori, còn rất có thể nói cho cậu biết, đối tượng hợp tác lần này phải thuận theo một chút, không thể nào tùy theo tính tình mình.

“cũng được, Lori không nói gì, trong mấy thằng nhóc có lẽ cũng chỉ có Lori có thể làm tôi bớt lo.” Michelle lộ ra một nụ cười khổ, “Nhưng có đôi khi thật sự nhìn không thấu cậu ấy, chỉ sợ cậu ấy không xảy ra chuyện thì thôi, mà ầm ĩ rất kinh người.”

“Được rồi, sẽ không đâu.” Đạo diễn lắc đầu: “Đứa bé này rất khôn ngoan hiểu chuyện, chính là cái gì cũng đè nén trong lòng, sợ lâu ngày thành bệnh.”

“Lori cậu ấy… Thật sự có người yêu sao?” Michelle cũng rất lo lắng lần này, thân thể Lori dường như không phải rất tốt!

“Hẳn là đã có” nghi ngờ Michelle hẳn là xuất phát từ lúc Lori trả lời phỏng vấn, đạo diễn dù chưa từng gặp người yêu của cậu, nhưng đoán là có thật: “Mỗi ngày sau bữa cơm chiều cậu đều sẽ ôm điện thoại nói chuyện không ngừng, vẻ mặt rất nhu hòa, hơn nữa nhìn qua cũng rất vui vẻ, chỉ có người đang yêu mới có thể tỏa ra cảm giác hạnh phúc này.”

“Biết là ai không? Có ảnh hưởng đến fans xuất hiện sau này của Lori không?” Michelle lo lắng nhất chính là điều này.

“Không biết, nhưng hẳn là sẽ không, nói cho cùng xem chừng, người yêu của Lori hình như cũng không ở chỗ này, nếu không đã sớm nghĩ như Denny, mỗi ngày chuồn đi hẹn hò rồi.” Đạo diễn lại không để ý điểm này, dù sao công ty xây dựng cho cậu hình tượng thẳng nam, còn có gì đáng sợ đây.

“Đó cũng phải, anh không biết gần đây trên trang web người chú ý Lori càng ngày càng nhiều, trang web cá nhân cũng xây dựng rồi, lúc này tiếp tục rèn sắt khi còn nóng nhất định có thể đại hỏa!” Bộ dạng Lori cũng là nam nữ đều yêu, nhưng không giống với Edgar N bộ khí phách chinh phục tất cả, Lori là dạng dễ dàng khơi gợi mẫu tính của phụ nữ dẫn tới thú tính của đàn ông, hơn nữa bối cảnh của cậu không thể tùy ý rời khỏi, Michelle kỳ vọng rất cao với Lori, có lẽ sẽ có một ngày cậu có thể trở thành E bộ NO. 1 đi?

“Vốn tôi muốn buổi tối kêu cậu ấy ăn cơm làm quen với người hợp tác, nhưng cậu ấy nói không thoải mái, chỉ vội vàng chào hỏi rồi đi!” Michelle thấy sắc mặt Lori không được tốt, cũng không miễn cưỡng, không biết cậu thật sự không thoải mái hay là một cách khá hàm súc biểu đạt nội tâm bất mãn.

“Thế cũng tốt, chỉ sợ đêm nay cùng hai người kia ăn cơm, ngày mai ngay cả phim cũng quay không được!” Đạo diễn biết rõ lúc này nói cái gì cũng vô dụng, đành phải từ phương diện tốt trấn an Michelle, “Tôi đi kiểm tra một lần nữa, đảm bảo ngày mai thuận lợi tiến hành quay phim.”

“Uhm… Ngày mai” Michelle gọi đạo diễn sắp đi, cắn cắn bờ môi, vẫn là nói ra: “Nếu không phải quá mức, anh cố gắng tránh can thiệp.”

Đạo diễn ra cửa, trong lúc vô tình nhìn ký túc xá đối diện, Lori đang đứng trên ban công hút thuốc, quá xa nên thấy không rõ biểu cảm, nhưng có thể cảm giác được cậu rất không vui.

Ryou lúc này đã hút liên tục ba điếu thuốc, thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại trong tay, bởi vì Edgar gần đây cũng đang quay phim, mà thời gian quay phim lại không quá cố định, cho nên đều là chờ anh gọi, nhưng giờ này khắc này cậu vô cùng muốn nghe âm thanh của Edgar.

Nắp di động mở ra, đóng lại, lại mở ra, Ryou chần chừ rất lâu, vẫn nhịn không được nhấn số Edgar, cậu định chỉ bốn hồi chuông, nếu trong khoảng thời gian này Edgar không bắt máy cậu lập tức tắt điện thoại.

Nhưng, chỉ vang lên hai tiếng, tiếng cười sang sảng của Edgar đã vang bên tai Ryou: “Chúng ta thật sự là tâm hữu linh tê ah, vừa định gởi tin nhắn cho em, em đã gọi đến!”

“Anh ở bên kia hơi ồn ào, là ở quán ăn sao?” Nghe được Edgar bên kia trong quán ăn tiếng động đặc biệt ồn ào huyên náo, Ryou không khỏi nói to hơn.

“Đúng vậy a, cùng mấy đàn em đi ăn cơm, em chờ một chút!” Nói xong Edgar hình như là đi ra ngoài, tạp âm nhỏ hơn không ít.

“Ah, vậy chút nữa em gọi lại.” Ryou để cho Edgar ăn cơm trước.

“Không cần, dù sao anh cũng ăn no rồi, đúng lúc trốn khỏi bị rót rượu.” Trên thực tế, Ryou hiếm khi chủ động gọi điện, Edgar sao có thể cam lòng nhanh như vậy đã cúp rồi, “Em ăn cơm chưa?”

“Ừm!” Ryou trả lời có chút mập mờ, bởi vì trên thực tế cậu chưa ăn, nhưng nói thực cho Edgar biết sẽ bị mắng, cho nên vội vàng nói sang chuyện khác: “Chừng nào anh có thể qua đây? Ngày hôm qua không phải anh nói công việc gần như hoàn tất rồi sao?”

“Nhanh nhất cũng phải ngày mốt, hôm nay đạo diễn nói kịch bản cần sửa chữa một chút, cho nên phải thêm vào một vài cảnh.” Edgar cũng rất bất đắc dĩ.

“Như vậy ah” Ryou kỳ thật tâm tình rất phức tạp, cậu rất muốn ngày mai Edgar có thể tới, như vậy nội tâm cảm thấy có chỗ dựa, nhưng đồng thời, cậu lại hi vọng Edgar ngày mai đừng tới, để tránh thấy được tình cảnh có vẻ chật vật của mình.

“Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?” Edgar nghe được giọng điệu Ryou hơi là lạ, truy hỏi.

“Ách, không sao!” Ryou cuối cùng vẫn thỏa hiệp với không hi vọng Edgar tới, “Chỉ là nhớ anh thôi!”

“Lori em có chút không bình thường ah, trước kia ép em nói những lời này em cũng không chịu nói, sao hôm nay tự giác như vậy?” Edgar bên kia nhíu mày, nửa thật nửa giỡn chân thành hỏi Ryou.

“Không có ah,” Ryou không muốn làm Edgar lo lắng cho mình, “Anh nghĩ nhiều rồi, lại phản ứng như thế, sau này em sẽ không nói nữa!”

“Đừng, anh vẫn thích em thành thật như thế!” Edgar nghĩ nghĩ vẫn không yên lòng, nói thêm một câu: “Nhưng em phải nhớ kỹ chuyện đã hứa với anh, nếu có vấn đề chúng ta cùng nhau đối mặt, đừng một mình đơn độc chống đỡ, được không nào?”

Có thể là chuyện công việc khiến Lori có chút phiền lòng, nhưng Edgar dù đoán được, lại không thể hỏi, bởi vì Lori cùng anh giao ước, trừ phi tự chủ động mở miệng, nếu không không thể truy hỏi đối phương chuyện công việc.

Dù sao, công việc đặc thù, biết người mình yêu sẽ phải H cùng ai, cảm giác khó xử dễ dàng phát sinh chuyện không vui.

“Hơn nữa em xác định muốn giấu chuyện em kết giao cùng anh sao? Anh nghĩ nếu công ty biết rõ, một số việc sẽ có chừng mực một ít.” Edgar trãi qua, nên biết rõ người mới thường phải chịu ủy khuất, cho nên anh muốn dùng cách này để bảo vệ Lori.

“Không được, em không muốn mạo hiểm!” Ryou nghĩ càng nhiều hơn, “Chuyện của chúng ta chẳng lẽ nhất định cần thái độ ủng hộ hay phản đối của công ty sao? Vạn nhất… Em không muốn gây thêm rắc rối!”

“Cũng tốt.” Edgar hiểu, chủ yếu nhất chính là anh và Lori không phải nói rời khỏi thì có thể rời khỏi, hai người gánh vác nhiều thứ lắm: “Nhưng có việc nhất định phải nói cho anh biết, anh tranh thủ đi thăm em sớm một chút!”

“Ừm!” Ryou cuối cùng vẫn là quyết định không nói cho Edgar biết chuyện ngày mai, làm việc vô ích còn muốn hại anh lo lắng, với tính tình của Edgar ngộ nhỡ chống công ty thì không tốt, “Nếu tuần này anh không đến được, vậy tuần sau em đến tìm anh.”

“Được” Hình như có người đang gọi Edgar, Edgar lên tiếng: “Bọn họ kêu anh rồi, chờ anh về gọi lại cho em.”

“Không cần, em ngày mai có việc, nên hôm nay ngủ sớm.” Ryou sợ Edgar một hồi gọi lại, cậu nhất thời xúc động nói cho anh biết hết.

“Như vậy ah,” giọng Edgar nghe có hơi thất vọng, “Vậy ngày mai anh gọi cho em, nghỉ ngơi thật tốt!”

“Ừm, anh cũng vậy a!” Ryou đáp lời.

“Anh yêu em!” Lúc tắt điện thoại, Edgar đột nhiên nói một câu như vậy, còn tặng kèm một nụ hôn gió.

Mặc dù Edgar thường xuyên nói, nhưng nghe được câu này khuôn mặt Ryou vẫn sẽ ửng đỏ.

“Không thương anh sao?” Đợi một hồi, thấy Ryou không có phản ứng, Edgar dùng giọng điệu rất tủi thân hỏi.

“Không phải a, chỉ là… Rất khó nói ra ah!” Ryou nín cả buổi, vẫn cảm thấy xấu hổ, cậu thật sự rất không quen thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình như vậy.

“A, có một số việc nói ra sẽ thoải mái, sau này cũng sẽ không hối hận, Lori điểm này em cần phải học anh.” Edgar càng cùng Ryou ở chung thì càng hiểu rõ cậu, càng hiểu rõ cậu lại càng cảm thấy cậu đáng yêu, càng cảm thấy cậu đáng yêu càng yêu cậu, càng yêu cậu lại càng thấy đau lòng vì cậu: “Nhưng không cần phải nóng vội, từ từ, anh sẽ luôn luôn chờ em!”

“Edgar, em… Yêu anh!” Trầm mặc một hồi, Ryou đột nhiên thốt ra những lời này, sau đó rất nhanh ngắt điện thoại.

“Đàn anh… anh đang ở đây làm gì à?” người ăn cơm cùng Edgar, ngây ngốc nhìn Edgar vốn cảm thấy rất siêu khốc, lại có thể vẻ mặt cười khúc khích cầm điện thoại đứng ở bên tường.

Nhưng bây giờ Edgar mới không để ý ánh mắt của người khác và hình tượng của chính mình, Lori em ấy rốt cục nói với mình, nói cái câu mà mình chờ đợi đã lâu, hơn nữa bộ dáng em ấy thẹn thùng… Nếu giờ phút này mình ở bên cạnh em ấy thì tốt quá, nhất định sẽ lập tức áp sát đáp lại em ấy thật tốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.