Ngốc Thê Lưu Lạc Giang Hồ

Chương 395: Ông Già Noel Trang Phục




Buổi tối

Trong nhà hàng tây Phong Tình California

Thủy Miểu Miểu mặc một cái áo cánh dơi, quần cao bồi ngắn, khoác một cái túi xách lớn màu đen.

Đi vào nhà hàng tây.

"Con đến rồi." Tả Doanh Doanh giới thiệu người đàn ông đối diện, đứng dậy, nở nụ cười, nhìn về phía Thủy Miểu Miểu, trong mắt mang theo ánh mắt xem xét.

Thủy Miểu Miểu liếc Tả Doanh Doanh một chút, nhìn trên thân người đàn ông.

Anh mặc một bộ âu phục màu cà phê, cà vạt màu lam nhạt, ước chừng 36 tuổi.

Nho nhã, thân sĩ, ngũ quan dài rất khá.

Dùng thẩm mỹ quan của người Trung Quốc mà nói, anh rất cao lớn, anh tuấn, thành thục, ổn trọng.

Điểm ấy, ngược lại ngoài dự kiến của Thủy Miểu Miểu.

"dì giới thiệu với cháu, đây là con gái lớn của dì, Thủy Miểu Miểu, bây giờ đang học năm thứ tư đại học học viện truyền hình điện ảnh, xinh đẹp không." Tả Doanh Doanh hàn huyên.

Bà lại giới thiệu với Thủy Miểu Miểu: "Lâm Nam Vũ, giám đốc xử lý đấu thầu Thẩm thị, con và anh tâm sự."

Thẩm thị làm bất động sản, công ty của Thẩm Mặc Thần, Tả Doanh Doanh làm tài liệu kiến trúc, hóa ra là khách hàng, trách không được Tả Doanh Doanh muốn tới nịnh bợ rồi.

Thủy Miểu Miểu đi tới bàn ăn, ngồi đối diện với Lâm Nam Vũ, mở menu ra.

"Các con trò chuyện nha, dì có việc, đi trước rồi." Tả Doanh Doanh khinh bỉ liếc Thủy Miểu Miểu một chút, quay người, rời đi.

Thủy Miểu Miểu cảm thấy Tả Doanh Doanh cũng không để bụng.

Hiếm lạ.

Cô vừa lật xem menu, vừa hời hợt nói: "Tôi có một con trai 8 tuổi, Tả Doanh Doanh có nói cho anh không?"

Lâm Nam Vũ sững sờ, rất lịch sự mỉm cười, nói ra: "Cái này thật không có."

Thủy Miểu Miểu kéo khóe môi, khép thực đơn lại, nghiêng đầu, nhìn về phía Lâm Nam Vũ, nói ra: "lúc tôi mười tám tuổi phải nghỉ học bởi vì trộm đồ, sau đó lưu luyến ở quán Bar các vùng, cùng người khác phát sinh quan hệ lung tung, sinh ra một đứa con trai, những thứ này, bà ta cũng không nói cho anh sao?"

Lâm Nam Vũ kinh ngạc nhìn Thủy Miểu Miểu, lắc đầu, ánh mắt rất bình thản, nói ra: "Quả thực không có."

"Còn có, tôi vào học viện truyền hình điện ảnh cũng là dùng tiền mua được, ba tôi bỏ ra 20 vạn, đem tôi vào, khẳng định anh cũng không biết rồi." Thủy Miểu Miểu cười hì hì nói.

Lâm Nam Vũ hơi nhướng mày, nho nhã hỏi: "cô nói với tôi những thứ này, là không có vừa ý tôi đi."

Thủy Miểu Miểu cười khúc khích, chân sau giẫm trên ghế dựa.

Cô lấy ra một gói thuốc lá từ trong túi, móng tay sơn đen rút ra một điếu thuốc lá, đốt, rất nhuần nhuyễn hít một hơi, phun ra khói về phía Lâm Nam Vũ.

Một tư thế khinh thường, ngón tay khí phách điểm Lâm Nam Vũ, nhíu mày, hỏi: "Đừng nói với tôi, anh coi trọng tôi rồi hả?"

"quả thật Thủy tiểu thư không phải kiểu mà tôi yêu thích." Lâm Nam Vũ khẽ cười nói.

Thủy Miểu Miểu lộ ra nụ cười, gọn gàng mà linh hoạt dụi tắt tàn thuốc, cầm túi xách lên, nói ra: "Sảng khoái, làm phiền anh nói với bác gái một tiếng, anh chướng mắt tôi."

Lâm Nam Vũ nhìn Thủy Miểu Miểu muốn đi, rất kềm chế nói: "Bất quá, tôi nghĩ, cô không muốn xem mắt, tôi cũng không muốn xem mắt, cô chướng mắt tôi, cô cũng không phải kiểu mà tôi yêu thích, chúng ta có thể phối hợp lẫn nhau hay không, miễn cho về sau, còn phải tiếp nhận loại xem mắt không ngừng này, Thủy tiểu thư, cô cảm thấy thế nào?"

Thủy Miểu Miểu liếc nhìn anh, từ từ buông mình giẫm chân trên ghế dựa, suy nghĩ, hồ nghi hỏi: "Ý của anh là, anh có thể làm bộ là bạn trai của tôi?"

Lâm Nam Vũ mỉm cười, nói ra: "Nguyện ý phối hợp, Nhưng mà, bên tôi, cũng hi vọng cô có thể phối hợp, mẹ tôi đã 76 rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.