Ngốc Ơi! Anh Yêu Em!

Chương 13




Ông Harris ngồi ở một góc phòng thô kệch, trong một gian phòng cũng thô kệch, đang đăm chiêu ngắm nhìn Bob và Peter.

- Các bạn à, các bạn hãy tin tôi, tôi rất lấy làm buồn về chuyện xảy ra với các bạn! Cuối cùng ông mở miệng nói.

Bob và Peter im lặng, hai cậu đang tựa lưng vào vách tường bằng ván gỗ, tay chân bị trói chặt. Hai cậu hoàn toàn không biết rằng mình đang ở đâu, chỉ biết rằng sau khi bị bắt ở trụ sở Hội Ăn Chay, hai cậu bị chở đến một nhà chòi ở trên núi.

Bây giờ, Bob và Peter đã hiểu ra rằng có lẽ ông Harris đồng loã với cái bóng có tiếng cười quỷ quái. Nhưng hai bạn không thể làm gì được và không có ai có thể giúp gì được.

Lúc ở ngôi nhà trụ sở Hội, trong hành lang, ông Harris và hai trợ thủ của ông đã tóm cổ hai thám tử, trói lại và tống lên xe hòm, hai chiếc xe đạp cũng được đưa vào xe. Hai trợ thủ cũng leo lên xe, rồi cho xe chạy. Chỉ có ông Harris ở lại trụ sở Hội. Và bây giờ là lần đầu tiên ông thăm các tù nhân, sau khi hai cậu bị đưa đến.

Ông nói tiếp, giải vờ buồn bã.

- Các bạn trẻ à, thật đáng tiếc, hai bạn có thiên hướng không hay là xuất hiện ở những nơi mà người ta không muốn có các bạn. Tại sao các bạn lại đến nhà tôi lục lọi? Tôi tin chắc là các bạn không tìm thấy gì hết, nhưng cẩn thận vẫn hơn, đúng không?

Bob không nén được nữa và mở miệng.

- Ông là một tên ăn cắp!

- Đúng, Peter nói thêm, ông đang cố lấy cắp kho báu Chumash!

Ông Harris phá lên cười.

- Các bạn giỏi quá! Đúng, tôi đang truy lùng kho báu Chumash. Và thậm chí tôi hi vọng lấy được kho báu vào chính tối nay.

Sau khi mỉm cưới chế giễu hai bạn, ông Harris quay gót bước ra khỏi nhà chòi.

Gian phòng trở nên im lặng lại. Bob và Peter đau khổ nhìn nhau. Qua tấm kính dơ bẩn của cửa sổ, hai bạn thấy mặt trời đang lặn dần. Trời đang dần tối và hai bạn không có cách nào ngăn trở kế hoạch của ông Harris.

Peter, có tài định hướng, đột nhiên nói.

- Chắc là bọn mình đang ở đâu đó trong khu đất nhà bà Sandow, khi ra khỏi xe hòm, mình có nhận ra vài ngọc núi.

- Phải chi bọn mình để lại được dấu vết phía sau. Bob thở dài. Hoặc đánh dấu con đường đi đến đây. Nhưng bọn cướp đã không cho mình cơ hội.

- Cậu đừng lo, Peter đáp, thế nào Hanibal cũng tìm ra bọn mình. Nếu tháo dây trói được thì bằng cách này hay cách khác bọn mình cũng có thể ra hiệu được. Khoan đã, để xem có cách nào lảm lỏng dây trói của mình được không!

Peter gồng cơ bắp lên. Một tiếng cười chế giễu vang lên... Ông Harris đến.

- Ồ các bạn trẻ cừ thật, tôi thật sự khâm phục lòng can đảm và tính kiên trì của các bạn.

- Ông sẽ không thoát dễ dàng như ông hi vọng đâu, Peter nói với một giọng đầy tin tưởng.

Ông Harris chỉ mỉm cười.

- Tôi nói cho hai bạn trẻ biết, hiện anh bạn của các bạn và cảnh sát đang tìm những người đàn ông da nâu đã bắt cóc hai bạn. Như vậy hết sức thuận lợi cho công việc của tôi.

Bob khinh bỉ nhìn ông.

- Nếu ông tưởng là đánh lạc hướng được Babal thì ông lầm to, Bob khẳng định.Hanibal không dễ bị lừa như thế đâu và nhất định sớm muộn gì thì ông sẽ ngồi tù.

- Còn lâu, ông Harris nói chắc nịch. Tôi đã chuẩn bị kế hoạch quá kĩ lưỡng để không ai có thể chọc gậy bánh xe. Nhưng tôi công nhận các cậu đã gây rắc rối cho tôi. Cho nên tôi rất vui mừng nếu các bạn hợp lực với tôi.

- Ai thèm hợp tác một loại người như ông! Peter kêu lên, mắt đỏ gay vì giận dữ.

- Lời nói này thật vinh dự cho cậu nhưng chứng tỏ cậu thật ngu ngốc. Đáng lẽ cậu phải hợp tác với tôi trước khi để bị bắt. Nhưng thôi, sự ngu ngốc của con người có lợi cho tôi.. Nếu con người khôn hơn thì kho báu Chumash đã được tìm ra từ lâu rồi!

- Nhưng ông chưa tìm ra! Bob nói.

- Cậu lầm rồi, tôi đã hiểu được câu nói bí ẩn của Đại Não và chỉ vài tiếng nữa, kho báu sẽ thuộc về tôi.

Ông Harris nhìn chằm chằm vào hai tù nhân và nói thêm.

- Lúc đó, có thể tôi sẽ quay lại chăm sóc cho hai bạn!

Ông Harris cười châm chọc và bỏ đi. Lần này hai thám tử nghe tiếng chìa xoay trong ổ khoá. Một lần nữa hai thám tử còn lại một mình. Ngay lập tức, Peter ngọ nguậy trong dây trói.

- Bob ơi! Peter nói. Bọn mình có thể giúp lẫn nhau. Cậu hãy thử bò lại gần đây và chúng mình sẽ ngồi áp lưng vào nhau.

Hai cậu cực nhọc, nhưng cũng làm được. Không để phí thời gian, Peter tiến hành tháo sợi dây trói chặt hai cổ tay Bob. Mồ hôi nhỏ giọt trên trán Peter. Nhưng cậu nghiến chặt răng và kiên trì làm tiếp. Peter làm việc một hồi. Cuối cùng cậu mệt lạ dừng lại.

- Mình không làm được, Peter thú nhận.

- Chắc là do cánh tay bọn mình bị trói, Bob trả lời.

Peter không từ bỏ kế hoạch tự giải thoát và vẫn tiếp tục suy nghĩ tìm cách khác để đạt mục tiêu.

- Nếu ông Harris không lấy dao của mình, thì mình đã có thể cầm dao bằng răng và...

- Răng! Bob la lên ngay. Đó là cách mà bọn mình đang tìm. Bọn có thể dùng răng làm lỏng nút thắt dây.

- Sáng kiến hay! Chờ một chút! Để mình nằm bên hông!... Rồi cậu làm đi!

Peter quay lưng lại, Bob cúi xuống cổ tay bạn. Răng Bob kẹp vào nút thắt thứ nhất như chiếc êtô. Peter kéo về phía mình. Phần mình, Bob cũng làm y như vậy. Sau ba lần thử không có kết quả, Bob nghỉ một chút rồi thử lại lần nữa.

- Mình thấy lỏng ra một chút rồi! Peter thông báo. Bây giờ cậu hãy thử làm bằng tay.

Hai bạn lại ngồi xoay lưng vào nhau và Bob cố làm cho dây giãn ra. Lần này Bob tháo thành công nút thắt thứ nhất. Nút thắt thứ nhì dễ tháo gỡ hơn. Một hồi sau, hai tay của Peter được tự do, Peter nhanh chóng tháo dây trói chân ra rồi cởi trói cho Bob.

Cuối cùng hai thám tử lấy lại khả năng di chuyển tự do và không bỏ sót thời gian đánh giá tình thế. Peter chạy ra các cửa sổ phía trước để xem xét. Còn Bob xem xét cửa sổ duy nhất nhìn ra phía sau nhà chòi. Peter thất vọng thông báo:

- Phía này không làm gì được hết! Cửa sổ có mấy tấm ván đóng ngang rồi. Mà dù bọn mình có ra được bằng ngả này thì cũng không đi được bao xa. Mình nhìn thấy có người canh gác. Ngay cả vào ban đêm hắn cũng sẽ nhanh chóng bắt giữ chúng ta thôi. Hắn có cái đèn dầu to phía sau lưng.

Mặt trời đã lặn mất sau ngọn núi cao nhất bà hoàng hôn màu tím đang dần bao trùm cảnh vật xung quanh. Trên núi, vào mùa đông, màn đêm xuống rất nhanh.

Bob tuyệt vọng nhìn cửa sổ phía sau.

- Phía sau cũng không có cách gì hết! Bob thở dài. Cửa sổ này dường như trực tiếp đưa ra một vách thẳng đứng, chỉ cách có một dải đá chật hẹp. Không có hi vọng gì! Nhìn này!

Hai thám tử buồn bã quay vào phòng.

- Ít nhất mình cũng biết bọn mình đang ở đâu. Peter nói. Từ cửa sổ phía sau mình nhận ra một cái đèo gần nhà Sandow. Có lẽ bọn mình đang ở cách nhà Sandow khoảng tám cây số, trong vùng cao nhất của khu đất nhà này. Theo đường chim bay thì bọn mình cách nhà Sandow không xa lắm.

Bob suy nghĩ một hồi.

- Nếu bọn mình phát được tín hiệu bằng đèn, cuối cùng Bob nói, thì sẽ có thể nhìn thấy từ nhà. Mà vì Hanibal đang tìm bọn mình, thế nào cậu ấy cũng ghé qua khu biệt thự, nên chúng ta phải khẩn trương ra hiệu.

- Chỉ còn việc tìm ra nguồn sáng!

Hai thám tử lục soát nhà chòi, hai cậu đều biết là sẽ rất khó có thể tìm ra cái đang cần. Nhà chòi thô sơ mà hầu như không có đồ gỗ và Harris là một tên xảo trá quá khôn lỏi nên đã phòng ngừa trước.

Tuy nhiên, cũng giống như nhiều người quá tự tin, Harris đã tỏ ra bất cẩn. Bob nén lại tiếng kêu đắc thắng khi phát hiện ra dưới đống giẻ rách, một thùng gỗ có chứa cái đèn dầu.

- Ánh sáng, đây là ánh sáng! Bob vừa nói vừa hươ cái đèn dầu đầy bụi bặm. Vẫn còn một nửa bình dầu. Bọn mình sẽ có thể phát tín hiệu kêu cứu bằng morse, bằng cách che rồi để lộ ánh sáng.

- Bọn mình không có diêm, Peter nhắc nhở. Nhất định phải tìm cho ra!

Hai thám tử tiếp tục lục soát kĩ nhà chòi. Và một lần nữa, sự may mắn lại đến với hai bạn. Trong ngăn kéo cái bàn có một hộp diêm cũ. Bob nhanh nhẹn quẹt một cây diêm và châm sáng đèn dầu. Phần mình Peter lượm nắp đậy của một cái hộp to: cái đó sẽ dùng làm vật chắn khi phát tín hiệu SOS.

Hai thám tử ra cửa số phía sau.

Khi đó hai bạn đứng sững lại, miệng há hốc.

Một khuôn mặt tối sậm đang nhìn hai bạn qua kính cửa sổ. Rồi đột ngột cửa mở ra thật lớn và hai người đàn ông da nâu, vẫn mặc bộ quần áo trắng kì quặc, nhảy vào trong phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.