Ngốc Nghếch Nữ Nhân Hành Phiến Ký

Chương 48: Đời là hư vô




Bạn boss nào đó vì muốn ra mặt cho bà xã, đã trực tiếp đốt hết quần áo của ba ông cáo già. Nhưng thật ra, thứ boss định đốt là bộ râu, nhưng bởi vì ông già họ Kim kia không có râu, cho nên Kỳ Thanh Lân mới sửa thành đốt quần áo.

Đối mặt với ba ông già tức đến xì khói giậm chân, tâm tình ông chủ Kim liền khoái trá thư sướng, nheo lại hai mắt, nói : “Ba vị lão nhân gia, cơm có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói lung tung à~ Tôi thấy tôi đã rất kính lão yêu già rồi đó chớ, nếu không thì tôi đã bảo boss trực tiếp đốt trụi tóc của ba người rồi. Hơn nữa, mỗi lần gặp mặt các ngài, tôi đều có chuẩn bị quà gặp mặt. Các ngài thấy trên thế giới này có thanh niên nào kính lão như tôi sao?”

Nghe Kim Dư nói xong, mặt của ba ông cụ lập tức vặn vẹo. Long lão và Hồ lão quả thật một người đã nhận được sự giúp đỡ, một người đã nhận được quà gặp mặt, khiến cả hai bị nghẹn đến không nói ra lời. Kim lão vừa dập tắt lửa trên người vừa a lên một tiếng, sau đó cười he he, nghênh ngang tiêu sái đến trước mặt Kim Dư, vỗ vai y nói: “Ta nói nhóc Kim a, hình như lão già ta không nhận được sự hỗ trợ của mi cũng chả thu lễ vật của mi thì phải. Này nên nói như thế nào đây?”

Kim Dư trở mình cho cái xem thường: “Ngài tỉnh dùm cái. Tôi thấy ngài mới là người được tôi hỗ trợ nhiều nhất thì có. Tôi giúp ngài tìm việc cho cháu ngài làm rồi còn gì, đã hấp dẫn được hơn phân nửa lực chú ý của gã rồi, còn chưa đủ sao? Hình như nghe nói trước kia cái tên có tư tưởng biến thái đó đi đến nơi nào thì nơi đó biến thành một mảnh hỗn độn a. Bây giờ cửa hàng thú cưng của tôi có khả năng sẽ bị gã tạo ra giống loài thú lai người mới. Tấm lòng cứu rỗi to lớn như vậy mà ngài bảo là tôi không giúp ngài là sao? Nếu không, tôi liền mặc kệ gã ngay bây giờ luôn, ngài thấy thế nào?”

Kim Dư vừa nói xong, Long lão và hiệu trưởng không ngừng cười ha ha, ngược lại Kim lão biến thành biểu tình bị táo bón, trừng mắt nhìn Kim Dư hồi lâu mới khụ khụ hai tiếng: “Ặc, khụ khụ, cái kia, Khiêm Nhi với mi hình như cùng tuổi nhau, lại cùng chung chí hướng thì phải ở chung với nhau nhiều mới tốt, có rảnh thì tới nhà của ta ăn cơm a! Ai u mọi người mau nhìn, màn biểu diễn khế ước dị thú bắt đầu rồi a! Chậc chậc, này rất có ý nghĩa giáo dục! Mau xem mau xem!”

Tuy người thông minh vừa nhìn qua liền biết ánh mắt lẫn câu nói lảng tránh của Kim lão cực kỳ vụng về, nhưng Kim Dư và Kỳ Thanh Lân đều là người kính già yêu già, cho nên rất nể tình không tiếp tục so đo. Ba ông cụ nhìn nhau một hồi, thấy đối phương đều là loại kẻ tám lạng người nửa cân, trễ miệng, thôi bỏ, không đùa nỗi với bọn trẻ thời nay rồi.

Hiện tại, bọn họ đã biết tại sao hai thằng trước mặt này lại hoàn toàn bất đồng với đám tiểu bối bình thường a! Mợ nó, bình thường mấy đứa tiểu bối thấy bọn họ nếu không kích động tới mức ngất xỉu thì cũng là dạng tất cung tất kính xem bọn họ y như tổ tông. Bọn họ nói cái gì thì đó là thánh chỉ thời thượng cổ, xách giày ngồi ghế gì đó cũng đều có người nhất nhất phục vụ cho.

Nhưng cái con cá voi và thằng nhóc kỳ lân này thì hoàn toàn bất đồng. Đừng nói tới chuyện tất cung tất kính, kích động cực kỳ, ba người Kim lão có thể khẳng định, nếu tình cờ gặp ở trên đường, con cá voi và thằng nhóc tiểu kỳ lân kia sẽ trực tiếp đem tròng mắt chuyển qua chỗ khác, tuyệt đối sẽ tỏ ra cái bộ dáng không cần dính dáng tới thì sẽ không dính dáng tới!

Nhưng bản lĩnh của hai thằng nhóc này lại cao hơn rất nhiều so với tiểu bối bình thường. Nói chính xác hơn, hai đứa nhóc này có thể không nhìn bọn họ, nhưng bọn họ lại không thể không nhìn thấy hai nguồn sinh lực tương lai này…. Lúc Kim lão nghe cháu trai mình kể về dị năng của Kim Dư, hai mắt lão không ngừng tỏa sáng rồi đứng đực một chỗ hơn cả tiếng đồng hồ, cuối cùng liền hạ quyết tâm muốn để thằng nhóc Tiểu Kim này làm người nối nghiệp lão. Tuy cháu trai nhà lão cũng rất có năng lực, nhưng lão lo nếu thật sự đem bệnh viện giao cho cháu trai, lỡ nó làm không tốt sẽ bị thằng nhóc kia dày vò tới chết a!

Giao cho Kim Dư thì khác à. Cho dù có nhường cho y cái chức vị viện trưởng, để cháu trai nhà lão làm phó viện trưởng, đó cũng là một cách ức chế khá tốt ——Kim Dư nói không sai, gần đây Kim lão khiếp sợ phát hiện, cái tên vốn giày vò cả bệnh viện làm mọi người khóc lóc thảm thiết thế nhưng giờ lại sống ổn định an ổn, khiến Kim lão thật muốn đốt pháo bông chúc mừng. Kỳ thật, lúc ở nhà lão đã lạy tạ Bồ Tát rồi.

Ngoại trừ Kim lão đang đánh chủ ý lên người con cá voi kia, lão hiệu trưởng cũng đang đánh chủ ý lên người đại boss. Gần đây lão rất dễ mệt, ngẫm lại phỏng chừng đã đến thời điểm nên về quê dưỡng lão rồi, nhưng lực ảnh hưởng của học viện săn bắn Hoàng Gia lại đứng số một trong Thủ Đô Tinh, thậm chí là của toàn nhân loại. Một khi lão từ chức vị hiệu trưởng, sẽ dẫn đến thế lực khắp nơi không ngừng tìm cách cướp đoạt cái vị trí người người đều mơ ước đó.

Nếu việc này trở thành sự thật, toàn bộ học viện săn bắn Hoàng Gia sẽ bị hành động cướp đoạt này gây ảnh hưởng, thậm chí toàn trường sẽ bị bao phủ bởi bóng ma “lợi ích”. Kết quả và tình huống kia, Hồ lão thật không muốn nghĩ tới cũng không muốn nhìn. Từ khi lão tiếp nhận chức vị hiệu trưởng học viện đến giờ, đều nghiêm túc dựa theo nguyện vọng của hiệu trưởng đời đầu mà bảo hộ dẫn dắt học viện phát triển theo một hướng nhất định. Bởi vì hiệu trưởng có toàn quyền quyết định, vả lại không cần chịu bất cứ thế lực và quyền lợi hạn chế uy hiếp nào, cho nên, một khi đã lên làm hiệu trưởng, nếu người đó không đủ công chính vô tư bảo hộ cho học viện, hậu quả chính là sự anh minh ngàn năm của học viện sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, ảnh hưởng nghiêm trọng đến học viên.

Cho nên Hồ lão muốn tìm một người tuyệt đối sẽ không lấy học viện ra mưu lợi cho riêng mình, một người có thực lực cực kỳ mạnh làm người nối nghiệp cho lão, mà trên toàn bộ Thủ Đô Tinh này, gần như không có người nào đủ tiêu chuẩn lão đặt ra. Vốn Hồ lão cũng không còn ôm hy vọng gì nhiều, nhưng lúc ngồi họp bạn già với nhau lại nghe được chuyện con trai của lão kỳ lân, trong lòng liền đùng một cái phát sáng.

Cho nên mới có chuyện lão đi tìm Kim Dư, kỳ thật lão xem con cá nhỏ Kim Dư này là chất phụ gia thôi, đối tượng trọng điểm khiến lão cần phải quan sát chính là cái con tiểu kỳ lân đang nằm giả chết ở trên vai con cá nhỏ kia kìa. Tuy thời gian quan sát rất ngắn, nhưng lão hồ ly rất nhanh đã phát hiện ra, cái thằng nhóc tiểu kỳ lân này trừ bỏ có chút thê nô ra, những thứ khác đều tuyệt cú mèo!

Thực lực mạnh tới mức chỉ cần một mình cũng đủ đấu với cả đám bọn họ, đối với học viện lại không có lấy nửa điểm mơ ước, thậm chí còn cảm thấy phiền toái, lúc làm việc luôn bày cái mặt lãnh khốc vô tình có thể lãnh tĩnh phân tích lợi và hại, cuối cùng, cái tên nhóc mặt than này tuyệt đối có thể ngăn cản hết thảy những ai có ý muốn tiếp cận hắn, mị ha ha ha ha! Đây là người nối nghiệp ông trời ban cho lão sao?!

Đương nhiên, nếu lão không nghe thấy câu nói của con cá kia thì tốt rồi… Bất quá con người vốn không hoàn mỹ, nếu nhìn vào phẩm chất tốt của con cá kia, lão vẫn có thể xem nhẹ.

Cho nên, hai trong ba ông lão đứng ở đây, đều dùng ánh mắt nhìn gà nướng mà nhìn Kim Dư và Kỳ Thanh Lân. Long lão ở một bên nhìn thấy, khóe miệng co giật, ở trong lòng cười lạnh: hắc hắc hắc hắc, mấy người xem đi xem đi, hai tên này so với những đứa khác hung tàn hơn a, ông đây không tin mấy người có thể thu phục được tụi nó!

Bất quá, mặc kệ trong lòng của mỗi vị ngồi trên khu chủ tịch này nghĩ như thế nào, ở mặt ngoài mọi người vẫn rất ăn ý cùng nhau xem buổi khai mạc chính thức ngay tại trung tâm quảng trường.

Nghe nói đây là buổi diễn mà bốn vị hiệu trưởng đời đầu muốn nói cho toàn nhân loại và dị thú biết —— vô luận lúc nào, vô luận tại đâu, nhân loại và dị thú không phải là kẻ thù của nhau; cộng đồng chúng ta cùng nhau sinh hoạt trên một tinh cầu, chúng ta là bạn bè đáng giá để tín nhiệm nhất.

Tuy trong một ngàn năm này đã từng có một khoảng thời gian hắc ám khiến một số lượng lớn dị thú bị giết hại, ngược đãi, nhưng cho dù có ở trong thời đại hỗn loạn hắc ám nhất đó, học viện săn bắn Hoàng Gia chưa bao giờ ngừng buổi diễn này lại. Đây giống như là một loại tín niệm, vô thanh vô thức truyền cho hậu bối, cho dù phần lớn mọi người đều đã quen, nhưng vẫn luôn có một nhóm người, kiên định bảo hộ nó!

Nghe nói, trong niên đại hắc ám nhất đó, đã từng có mấy vạn dị thú bởi vì bị ngược sát dẫn đến cuồng bạo hóa thành mãnh thú tập kích nhân loại, đại khai sát giới, sau lại trốn vào Hoang Tinh. Nhưng vẫn có mấy ngàn con dị thú bị ngược đãi trốn vào học viện săn bắn Hoàng Gia, được mấy vạn học viên dùng hết mọi biện pháp bảo hộ, cuối cùng, đã có hơn một ngàn dị thú tránh thoát được cái chết, sau một trăm năm, có hơn một nửa dị thú trở thành dị thú cấp A thậm chí là cấp A+ bảo hộ cho học viện săn bắn Hoàng Gia. Bọn nó đồng thời cũng nằm trong số lượng ít ỏi dị thú cấp A còn tồn tại ở thời đại này.

Mà những học viên năm đó đã từng bảo hộ cho chúng, cũng trở thành đối tượng tụi nó thủ vệ trung thành nhất. Đến nay, có không ít thế lực gia tộc không mạnh nhưng lại có dị thú cấp A cường đại cũng là vì nguyên nhân bọn họ là hậu đại của nhóm học viên đã bảo hộ dị thú.

Thời gian trôi qua, có thể đã đánh mất rất nhiều sự thật từng tồn tại, nhưng sự hữu nghị và tín nhiệm sinh tử vẫn mãi mãi trường tồn. Đó, chính là hàm nghĩa đích thực của “Nghi thức khế ước” của học viện săn bắn Hoàng Gia.

Không phải ta dùng tinh thần lực không chế ngươi, khiến ngươi mất đi tự do, mất đi bản thân, mà đó là lời thề của tổ tiên chúng ta, đem tín nhiệm và tình hữu nghị cả đời giao phó cho ngươi, sau đó chúng ta có thể cùng nhau đối mặt hết thảy mọi khó khăn, không lùi bước, không úy kỵ.

Đến khi buổi diễn bước đến cao trào, Lý Khiếu và Cam Lượng dẫn dị thú của mình ra, cùng nhau đối mặt với khó khăn, cùng nhau công kích địch nhân. Theo sau hai người là một bé gái và một bé trai, trong ngực tụi nó còn ôm theo hai con dị thú con, đây là hi vọng cuối cùng. Thương tích chồng chất, hai người hai thú bộc phát toàn bộ năng lượng. Cam Lượng cùng Đại Vĩ Ba Lang gào thét nhằm về phía địch nhân, Lý Khiếu dẫn Tiểu Lục chạy tới trước người hai đứa nhỏ, gắt gao ôm tụi nhỏ vào ngực, cố gắng bảo hộ cho tụi nó.

Oanh ——! !

Một trận nổ kinh thiên động địa đi qua, toàn bộ trường thí luyện đều bị khí thế ở bên dưới làm cho kinh sợ, yên lặng đến mức không có lấy một chút thanh âm.

Khói thuốc súng qua đi, xuất hiện trước mặt mọi người, là thi thể của Cam Lượng và Đại Vĩ Ba Lang đồng quy vu tận cùng địch nhân, còn có Lý Khiếu và Tiểu Lục đã liều chết bảo vệ đứa nhỏ và ấu thú. Dần dần, qua một hồi lâu, ở phía dưới thi thể của Lý Khiếu và Tiểu Lục, hai đứa nhỏ từ từ chui ra, gương mặt đẫm nước mắt, ấu thú ở trong ngực tụi nó, run rẩy thân thể, từng chút từng chút liếm đi nước mắt của tụi nó.

Toàn bộ buổi biểu diễn kết thúc, màn che buông xuống.

Không có tiếng hoan hô hưng phấn, không có tiếng vỗ tay kịch liệt, chỉ có một khung cảnh tĩnh lặng vì nín thở cùng rúng động. Toàn bộ mọi người đều bất giác ôm chặt dị thú bên cạnh mình. Đám dị thú nghiêm trang đứng tại chỗ, sau đó tru lên một tiếng vang khắp cả sân thí luyện!

Cùng với tiếng rống này, toàn bộ dị thú trong trường đều kích động, vô luận lớn nhỏ cường đại hay không cường đại đều tru thành tiếng, giống như là tiếng hiệu triệu cùng tín ngưỡng, một tiếng lại một tiếng không ngừng quanh quẩn trong trường. Qua một lúc, mọi người mới kịp phản ứng, cảm thán dùng toàn lực mà vỗ tay. Có lẽ qua ngày hôm nay, bọn họ sẽ quên đi tâm tình phấn chấn và kích động này, nhưng buổi diễn này, giống như là một mầm mống, tuy nhỏ nhưng lại rất cứng cỏi, không ngừng đâm chồi nhảy lộc ở nơi sâu tận đáy lòng của những thiếu niên.

“….Tiểu Thanh Thanh, chúng ta còn có hy vọng, phải không?”

Kim Dư cười khẽ. Kỳ Thanh Lân vươn tay ôm lấy người, lộ ra ánh mắt khinh thường: “Hừ, bọn họ kém xa lắc…. Chúng ta còn cần thời gian.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.