Ngốc Nghếch Nữ Nhân Hành Phiến Ký

Chương 41: Hữu duyên vô phận




Học viện săn bắn Hoàng Gia Thủ Đô Tinh tọa lạc bên trong một khu rừng rậm xanh um tươi tốt. Bởi vì bốn vị sáng lập ra học viện săn bắn Hoàng Gia đến từ bốn thế gia cổ xưa khác nhau, cho nên học viện đã bị bốn vị cơ trí vĩ đại thiện lương dũng cảm phân chia tranh đoạt địa bàn, sau đó mỗi người lại tự kiến tạo theo phong cách và hình thái hoàn toàn bất đồng nhau.

Đương nhiên, không phải chỉ đơn giản là phân chia khu đất ra xây dựng tòa nhà theo ý thích của mình, mà ngay cả học cái gì cũng phải phân ra thành từng viện khác nhau.

Nếu muốn rõ hơn tí nữa, tốt nhất là nên nhìn qua toàn cảnh học viện ——

Cửa chính của học viện săn bắn Hoàng Gia và tòa nhà học thuật đều được xây theo lối kiến trúc cổ kính, là kiểu thiết kế mô phỏng theo hoàng cung Trung Quốc cổ đại, ngay cả tên trên cổng chính cũng dùng chữ hán văn phồn thể cực kỳ cổ kính mà viết. Chỉ cần nhìn đám văn tự trên cổng và tòa nhà học thuật kia, cũng đủ biết tham vọng của người sáng lập thứ nhất kiêm hiệu trưởng lúc đoạt được địa bàn là gì rồi! Cậu không hiểu mấy chữ phía trên cổng chính và tòa học thuật viết gì sao? Ha hả ha hả, vậy mau đi học Hán ngữ cổ do ông đây dạy đi! Ông đây không có rảnh chạy loanh quanh phiên dịch cho cậu!

Tuy thái độ bưu hãn này khiến rất nhiều người căm giận, nhưng cũng đã làm cho mỗi học viên tốt nghiệp từ học viện săn bắn ra đều bưu hãn so với những kẻ khác rất nhiều. Dưới trướng tướng mạnh thì không có binh hèn, đây là điều tất yếu.

Sau khi vào cửa chính, hướng tới tòa ký túc xá, cậu có thể thấy đủ loại cổ bảo, hình dáng từ âm trầm đến tươi đẹp, từ cao nhã đến quỷ dị, cả tòa nhà đều toát lên phong phạm Âu Châu cổ xưa. Nghe nói sau khi người sáng lập thứ hai cướp được địa bàn này, trong cả năm đầu, đã không thể ngủ đủ giấc khiến y bị thiếu máu, sắc mặt cực kỳ tái nhợt. Cho nên vì để hậu đại sau này không giống như y, toàn bộ phòng ngủ trong tòa ký túc xá đều được trang trí đủ loại vật phẩm khiến người ngoài ghen tị đến đỏ mắt. Đương nhiên, đám vật phẩm này còn có một tác dụng khác nữa đó là —— kiểm tra phẩm hạnh của học viên, ví dụ như có thích làm đạo tặc hay không.

Kỳ thật, so với ba người sáng lập còn lại mà nói, vị này chính là kẻ có tiền nhưng không có chỗ trút, cho nên mới rảnh rỗi tới chỗ này đốt tiền, nhưng lại trang trí thái quá, khiến bọn người kia không thể không mắng hắn ngu đến choáng váng mặt mày.

Rời khỏi ký túc xá, đi tới căn tin. Đây là một nơi thập cẩm. Tuy bề ngoài của căn tin không khác gì cách thiết kế ngu ngốc ở Ám Nhai, nhưng nó có hình dạng của một cái bánh hamburger. Nghe nói, sau khi người sáng lập thứ ba cướp được khu vực này thì liền nằm mơ thấy trước mặt có một cái bánh hamburger, nhưng làm kiểu gì thì cũng không ăn được, cho nên liền đem ý chí kiên cường bất khuất của mình gửi gắm vào nơi này, để cho hậu bối có thể kế thừa được ý chí của hắn…. Tuy phần lớn học viên vừa hận lại vừa khinh bỉ cái vị tham ăn kia, nhưng vẫn phải công nhận một điều rằng thức ăn bán trong căn tin tuyệt đối là đồ ngon giá phải chăng. Không giống như mấy học viện tư nhân khác, mua một cái bánh bắp lại bị lừa hết ba mươi đồng, bởi vì chuyện quá tốt đẹp quá hoàn mỹ này, cho nên có thể xem nhẹ mấy vấn đề khác.

Nơi cuối cùng, chính là sân huấn luyện thực chiến, bao gồm cả sân thể dục, sân vận động, thao trường thí luyện và khu căn cứ huấn luyện thực tế. Nơi này cũng chính là nơi có phong cách quỷ dị nhất trong học viện ——

Toàn bộ kiến trúc ở đây đều được tạo thành từ các nguyên liệu thiên nhiên. Căn nhà gỗ hình cây đại thụ kia là nơi bình thường nhất. Còn mấy chỗ như đầm lầy, sa mạc, thạch bích và hồ nước thì tất cả đều tràn ngập cảm giác dã tính cực đại. Bên trong cái dã tính đó, lại cố tình sắp xếp thêm một tổ hợp dãy số mang đầy tính trí tuệ, khiến cho mỗi học viên sau khi hoàn tất bài huấn luyện xong, thực lực mỗi người đều tăng đến mức cực đại.

Đã từng có một vị học sinh ưu tú ngành triết học lý luận đã dựa theo khu phân bố và vẻ ngoài của địa bàn mà phỏng đoán tính cách của vị sáng lập thứ tư này —— đây là loại người vừa có dã tính thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn lại vừa có một bộ óc thông minh hơn người, cao đến mức chỉ có thể có ở những dị thú đẳng cấp cao có trí tuệ cường đại. Nói cách khác, bốn vị sáng lập ra học viện dị thú Hoàng Gia này, có một người không phải là ‘Người’, mà là dị thú!

Tuy loại phán đoán suy luận này đã bị trường học dùng tốc độ nhanh nhất cùng thái độ cực kỳ cứng rắn phủ định hoàn toàn, tỏ vẻ dị thú làm sao có thể là người sáng lập đời đầu cho được, nhưng lời phán đoán này vẫn được các học sinh truyền bá rất nhanh, thậm chí có rất nhiều giáo sư, cũng đồng ý chấp thuận lời phỏng đoán này.

Mà chính bởi vì lời nói này, đã khiến cả đám sinh viên trong học viện săn bắn Hoàng Gia chứa đầy ý thức cạnh tranh và tôn sùng dị thú. Bọn họ vì muốn tìm một con dị thú cường đại hợp với mình đã đi khắp toàn bộ Thủ Đô Tinh, thậm chí còn chạy đến Hoang Tinh. Bọn họ cực kỳ coi trọng dị thú, lúc gặp được dị thú cường đại, vì dị thú, bọn họ có thể vui vẻ làm bất cứ điều gì. Nhưng bọn họ cũng có thể đối đãi cực kỳ tàn nhẫn với dị thú, đến một lúc nào đó dị thú đã không còn cường đại nữa, đa phần bọn họ đều sẽ quyết đoán rời bỏ tụi nó, khác nhau chính là, một vài người có lương tâm sẽ đưa chúng nó vào viện dưỡng lão của dị thú để chúng nó vui vẻ sống nốt quãng đời còn lại, mà những kẻ không có lương tâm thì sẽ từ bỏ, không cần biết đến sống chết của tụi nó nữa.

Mỗi năm một lần, tân sinh nhập môn thí luyện là việc trọng đại nổi tiếng nhất của học viện săn bắn Hoàng Gia. Hàng năm có gần một vạn tân sinh từ các địa phương đổ về Thủ Đô Tinh, trải qua tầng tầng tỷ thí và chọn lựa mới có được một tấm vé nhập học, mà tân sinh nhập môn thí luyện, lại là phương thức thí luyện nhằm xem tân sinh đó có đủ tư cách trực tiếp trở thành thợ săn hay hay không.

Bình thường, chỉ cần thông qua tân sinh nhập môn thí luyện, người đó liền có khả năng trở thành học viên của học viện săn bắn hoặc học viện thám hiểm, tương lai sẽ trở thành một thợ săn hoặc một nhà thám hiểm lợi hại. Nếu bị loại khỏi phần thí luyện này, như vậy, trừ phi có kỳ tích phát sinh, người đó chỉ có thể trở thành một nhân viên phục vụ liên quan tới dị thú bình thường, hoặc chỉ có thể là sinh viên của ngành khác.

Vì thế, trong những ngày thí luyện này, cho dù học viện săn bắn Hoàng Gia có rộng tới mức nào thì cũng trở nên chật như nêm cối. Người nhà lo lắng con cái của mình không qua được thí luyện, đám tân sinh thì không ngừng cầu nguyện bản thân có đủ tinh thần lực có thể khống chế một con dị thú là tốt rồi, như vậy mới có thể bước chân vào một trong hai học viện kia.

Kim Dư mang theo sáu đứa Đại Bạch, Tiểu Bạch, Bánh Bao, Tiểu Tuyết, Nhị Hắc và Vượng Vượng có thực lực mạnh nhất, giả 13 tiêu sái tiến vào sân huấn luyện của học viên săn bắn Hoàng Gia, không chút đỏ mặt hưởng thụ tiếng kinh thán lẫn tán thưởng của người khác, trong lòng lại cảm thán quả nhiên mặc kệ là gì đi nữa thì hiệu ứng quảng cáo mới là điểm mấu chốt.

Kỳ boss cảm thấy ở đây có quá nhiều người, quá phiền, vì thế trực tiếp biến thành bộ dáng tiểu kỳ lân ghé nằm trên vai Kim Dư, chán nản nhìn bà xã nhà mình giả 13. Trong cái không khí vô cùng hài hòa, đột nhiên, cách đó không xa, vang lên một thanh âm quen thuộc, đồng thời còn có tiếng chó sủa không chút nào uy hiếp vù vù bay tới.

“Ông ông ông ông ông, ông chủ! Hóa ra là mọi người tới đây! Ha hả, tôi đã nói mà, nếu không thì hôm nay tiểu nãi lang làm sao hưng phấn như vậy chứ…. Nguyên lai là mọi người, a!”

Kim Dư nhìn tên thiếu niên tóc xanh vừa nói vừa bình an chui ra khỏi một đám người quỷ dị, có một loại ảo giác sắp sửa xảy ra tai nạn gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.