Ngốc Nghếch Nữ Nhân Hành Phiến Ký

Chương 4: Truy lùng phản tặc




Năm ngày gần đây, nhóm đại lão Ám Nhai cảm thấy thực sướng khoái.

Đã không còn cảnh tập thể dị thú đi đổ rác nữa, tai họa lớn nhất kia cũng đã tìm được nhà, qua vài ngày là có thể ở rồi, bọn họ sau này cũng sẽ được sống an ổn. Tuy bọn họ thông qua chuyện bát quát giữa đám đàn em nhà mình và bọn ngốc chuyên thu thập tin tình báo trong Ám Nhai biết cái đám tai họa đệ nhất kia muốn mở cửa hàng thú cưng, nhưng ở cái tinh cầu này không phải mỗi ngày đều có một cửa tiệm mới muốn khai trương sao?!

Cho nên nói, việc này cũng không cần phải quá mức để ý, cùng lắm thì, tới ngày khai trương, cố tình mang tới một giỏ hoa tươi không phải được rồi sao.

Nhưng mà!!!

Mịa nó, khai trương cửa tiệm thì nên vui mừng theo kiểu đáng yêu người gặp người thích một chút có được không vậy!!! Nhóm đại lão Ám Nhai đang ngủ ngon lành lại bị hổ gầm sói tru giật bắn cả người, hoặc là người ta đang hưng trí bừng bừng làm vài cái vận động kịch liệt lại nghe thấy tiếng đập vỡ của thủy tinh làm đánh gãy cả hứng thú, hoặc là chưa kịp ăn điểm tâm xong đã run rẩy đến rớt hết nửa cái mạng, bọn họ cả đời này hẳn sẽ không bao giờ quên mất cái lời sắp sửa nói ra, cái lời sẽ sâu sắc khắc ghi trong lòng không bao giờ phai——

Em gái mày, ông hận cửa tiệm mới khai trương!! Hận cửa hàng thú cưng khai trương a!!!!

Từ đây về sau, toàn bộ nhóm đại lão đều đồng loạt ra lệnh hạn chế khai trương cửa hàng thú cưng các loại, nhưng đây là chuyện sau này, không đề cập tới.

Tình huống hiện tại chính là nhóm đại lão đen mặt ra lệnh tiểu đệ mở cửa nhìn xem, vừa mở cửa liền thấy cả đám dị thú vô cùng hưng phấn, lăn lộn bán manh một vòng kéo bọn họ tới cửa hàng thú cưng, nếu phản khán thì…..

Nhóm dị thú sinh hoạt nháy mắt rơi lệ bán manh cộng thêm uy hiếp, mà nhóm dị thú chiến đấu, tỷ như Bánh Bao, tỷ như Đại Bạch, tỷ như Tiểu Tuyết, thì cường ngạnh trực tiếp cạp lấy cổ áo đại lão, đám thú nhỏ cũng bắt chước cạp lấy quần áo khiêng người đến trước cửa tiệm.

“…. Mịe nó! Ông còn đang mặc đồ ngủ a!!” Đại lão bị cường ngạnh khiêng đến cửa hàng thú cưng sắc mặt xanh mét rống to.

Nhưng lúc nhìn thấy tên mặc quần bó vừa là đối thủ một mất một còn lại vừa là minh hữu của mình đang phiêu lại đây, sắc mặc lập tức biến từ xanh thành hồng, tâm tình vui tươi cười tủm tỉm bắt tay Kim Dư:

“Ông chủ Kim làm ăn phát tài a!!! Ông đây còn định gửi cho cậu hai cái bình hoa sứ men xanh cổ đó nha!!” Vừa nói xong liền dùng sức cười với đối thủ một mất một còn của mình, dùng sức cười a, cười đến mức tên kia thẹn quá hóa giận, rống to một tiếng:

“Mịa nó, cậu còn cười nữa ông liền đưa địa chỉ vợ nhỏ cho bà vợ lớn nhà cậu à!!”

Đại lão áo ngủ rất không thèm để ý, phất phất tay: “Ông đây mà sợ cậu sao! Cùng lắm thì ông ngủ ở phòng khách! Còn đỡ hơn cái tên nào đó mặc quần bó y như không mặc a! A ha ha ha!!”

Những trường hợp như thế này cứ thế không ngừng xuất hiện ngay trước cửa hàng thú cưng số 138 của Kim Dư, trong đó có một trường hợp là Bánh Bao ngậm về được một mỹ nữ đại lão đang mặc bộ bikini có không ít người thèm nhỏ dãi, đám G đại lão vừa nhìn thấy liền dứt bỏ toàn bộ thành kiến tức giận trước đó, trực tiếp vứt qua ánh mắt vạn phần thưởng thức cho Kim Dư: Nhóc con!! Mày đủ ngầu nha!!

Kim Dư nhìn thấy mỹ nữ đang đứng chình ình trước mắt, nuốt ực một cái, quăng cho Bánh Bao một cái ánh mắt: Thằng nhóc!! Tối nay cho mày ăn nguyên một con dê nướng!!

Vì thế Bánh Bao nháy mắt điên cuồng hưng phấn không ngừng đổi đủ loại tư thế lăn lộn cọ cọ ngay bên chân đại lão mỹ nữ, mọi người vốn vẫn còn kinh sợ, nhưng mỹ nữ cường đại bẩm sinh không có hệ miễn dịch với mấy trò mèo quào của con báo này, nháy mắt liền bị mấy động tác manh moe của Bánh Bao đánh bại, mặc xác mấy con mắt to thô thố của những đại lão khác, dù sao vóc người bà đây đẹp, nếu không sợ phía dưới động đậy thì cứ tiếp tục nhìn đi!

Cứ như vậy ước chừng qua nửa giờ, một đám dị thú từ lúc lao ra khỏi cửa hàng thú cưng thì đã đem về được kha khá cao thủ và đại lão tới. Mà trong vòng nửa giờ này, thuộc hạ, tình nhân, người yêu hay đối tượng thầm mến gì gì đó của đám đại lão cứ như bị lửa nướng mông gấp rút chạy tới đưa quần áo bình thường cho đám đại lão thay.

Đáng nhắc tới nhất chính là, nam tử đến đưa quần áo cho đại lão mỹ nữ kia lại có diện mạo bình thường, vóc dáng bình thường, dáng người cũng rất bình thường. Nhưng người đàn ông này vừa mới xuất hiện, tập thể đại lão liền cứng đờ người, thấy loại này không dễ khi dễ, mới nhịn không được thở dài một hơi.

Đù!!! Bọn họ nhất định có chết cũng không đánh chủ ý lên người nữ nhân này nữa! Mịa nó a, ai ngờ người yêu của nàng lại là Trường Phổ nằm trong danh sách top 10 có thực lực khủng nhất tại Ám Nhai chứ!! Bọn ông không muốn bị cắt cổ lúc ngủ đâu!!

Trường Phổ giúp nữ đại lão khoác thêm áo choàng, sau đó lạnh lùng nhìn Bánh Bao bị gã dẫm dưới chân, lại ngẩng đầu đầu nhìn Kim Dư đang đứng trước cửa hàng, hơi nheo lại hai mắt.

Chẳng qua, trong vòng một khắc, gã đột ngột lùi về sau một bước, mắt phóng ra vẻ phòng bị, thậm chí hai tay còn khẽ run rẩy.

“Ngươi đang giẫm lên tên ngu nhà chúng ta.” Kỳ Thanh Lân ôm bả vai Kim Dư, thản nhiên mở miệng. (Vì boss không muốn tiết lộ thân phận, lại lấy một chút hỗn độn nguyên khí, bất có chỉ có thể duy trì một tiếng đồng hồ)

Nháy mắt Trường Phổ sắc mặt đại biến, lập tức nhấc chân thả Bánh Bao nằm bẹp trên đất thiếu nữa là liệt luôn cả người.

“Hôm nay chúng ta khai trương.” Kỳ Thanh Lân nhìn Trường Phổ giơ chân lên, thần sắc không đổi. “Cho nên, ta không muốn làm mấy việc hung tàn.”

Đồng nghĩa với việc, ngươi không nên chọc ta và bà xã ta tức giận. Hậu quả rất nghiêm trọng.

Kỳ boss vừa mới mở miệng, khí tràng và lực áp bức tuyệt đối có thể nháy mắt hold trụ toàn bộ căn phòng. Đám đại lão người thì khe khẽ nói nhỏ, người thì phùng mang trừng mắt ngậm chặt miệng không nói lời nào. Sau đó lại đồng loạt dùng ánh mắt tra xét cái người quanh thân tràn ngập khí tức cường đại đột ngột xuất hiện kia, cuối cùng yên lặng ở trong lòng run rẩy phát thệ:

Má nó, ông từ rầy về sau tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không tìm thằng nhóc này gây phiền phức cho nó nữa!! Mịa, vừa mới nói ra câu đầu tiền liền làm cho kẻ nằm trong mười người có sức lực chiến đấu cao nhất Ám Nhai phải lùi bước, loại này tột cùng làm sao mà có a!! Nếu ông không phải đã gặp qua đại boss của Ám Nhai, bọn ông tuyệt đối sẽ cho rằng tên này chính là lão đại Ám Nhai a!!

Nhưng nhóm đại lão còn chưa có phát thệ xong, trong lòng vẫn còn chưa khiếp sợ xong, lại có một sự kiện lớn hơn nữa xuất hiện, thiếu chút khiến đám bọn họ sợ tới mức vỡ mật ——

Cơ hồ đã có đến gần một trăm năm không thấy bóng dáng, vậy mà lão đại Ám Nhai lại dùng xe ngựa màu đen do thú một sừng kéo từ phía sau Ám Nhai tới, cứ như vậy mà quang minh chính đại xuất hiện ngay trước mặt mọi người,

Bỗng nhiên, bên trong xe nhảy ra một con thú một sừng màu trắng nho nhỏ, nó đạp đạp duỗi duỗi chân, lại lắc lắc bờm, cảm thấy hình tượng mình đã đạt mức hoàn mỹ rồi mới tung tăng chạy đến bên chân Kim Dư, sau đó lại mở to đôi mắt hổ phách nhìn Kim Dư, cuối cùng kêu mấy tiếng vui mừng chuyển vài vòng quanh người Kim Dư, lưu lại một cái sừng ngân quang nho nhỏ.

Tê ngang ——! !

“Ha hả… Thực ngoan, cám ơn mày và chủ nhân mày đã tặng sừng may mắn a. Mày lớn lên nhất định là một đại mỹ nhân a~”

Kim Dư tủm tỉm cười vuốt đầu thú một sừng, lướt nhìn đám đại lão chung quanh sợ tới mức câm luôn, tên này là yêu nghiệt, yêu nghiệt phải không?! Mẹ nó cho dù là người thuần hóa thú hay là dị thú khống chế sư tốt nhất ưu tú nhất cũng không thể trong một thời gian ngắn chiếm được hảo cảm của thú một sừng, huống chi đây lại lả một con thú một sừng trắng còn nhỏ a!! Khỉ, sao mấy con thú một sừng đen không kích động chạy tới đâm cho thằng này một sừng gì hết vậy?!

Bất quá, kết quả cuối cùng lại khiến cho nhóm đại lão thất vọng rồi, không những thú một sừng đen luôn xem thú một sừng trắng là sinh mạng của mình hoàn toàn không lộ ra một chút địch ý, mà lúc thú một sừng trắng quay lại, cả đám thậm chí còn gật đầu chào Kim Dư một cái, lại làm cho cả đám đại lão kia kêu lên một tiếng sợ hãi.

“Hôm nay phu nhân của bạn tôi khai trương cửa tiệm, tuy thực lực của tôi kém hơn so với người kia… Na~, nhưng lễ vật thì vẫn cứ muốn đưa, như vậy đi~ mọi người đem toàn bộ tiền thuế nhà đất năm nay làm quà biếu cho ông chủ Kim đi, coi như là lễ hỏi của tôi.”

Kim Dư và đám đại lão đồng loạt co rút khóe miệng. Có cần phải keo kiệt bủn xỉn như vậy không a?! Ông lúc trước cũng đâu đó keo tới mức đó đâu!! Nhưng nhóm đại lão co giật xong thì liền ý thức được một vấn đề rất là quỷ dị, vừa mới, chính là vừa mới, hình như bọn họ nghe được hai chữ phu nhân a? Khai trương là cửa tiệm của ông chủ Kim mà? Phu nhân là có ý tứ gì?

“Chúng ta đang gấp.” Kỳ Thanh Lân hừ lạnh một tiếng, lại nể tình người kia nói ra hai chữ ‘phu nhân’, hắn liền không thèm chạy tới đánh cái tên thích giả B này.

“A.” Giọng nam trong xe ngập ngừng một chút, sau đó lại nóng nảy nói: “Mẹ nó các người còn đứng ở chỗ này làm gì. Chờ ông dùng roi quất nát đít mấy người mới chịu sao?!”

Nháy mắt, đám đại lão và cao thủ run rẩy, kẻ có thủ hạ thì lập tức bảo đi về nhà lấy tử kim tệ, kẻ không có thủ hạ thì bảo dị thú chạy đi lấy tử kim tệ, còn bản thân tự dùng khuôn mặt tươi cười chân thành nhất tốt đẹp nhất chạy tới trước mặt Kim Dư và đám dị thú chúc:

"Khai trương đại cát a khai trương đại cát! !"

Rống rống ~~ tập thể dị thú cười tủm tỉm.

"Chúc phát tài a chúc phát tài! !"

Miêu ô ~~ đám dị thú bắt đầu muốn cười đến lăn xuống đất

"Tiền vô như nước a tiền vô như nước! !"

Ngao ngao ~~ đám dị thú bắt đầu lau nước miếng hạnh phúc.

"Sinh ra sớm quý tử a sinh ra sớm quý tử! !"

... ...

[ Ngao? ! ]

Nhìn thấy đám dị thú nháy mắt nâng cao cảnh giác, tập thể nghiêng đầu khinh bỉ cộng thêm ánh mắt vui sướng khi thấy người gặp họa, cái tên đại lão mặc quần bó kia, cảm thấy con mẹ nó hôm nay chính là ngày đại bi kịch của hắn a!!!! Ông đây còn có thể bi thúc hơn được nữa sao?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.