Ngọc Minh! Em Là Định Mệnh Của Anh!

Chương 9: Giết chết




“Trẫm cho người làm phù dung cao ngươi thích.” Hắn vẫn như trước, tươi cười với nàng.

Tô Mạt lạnh nhạt nói: “Bệ Hạ, thần đã lớn, từ lâu đã không thích ăn phù dung cao.”

Hoàng đế ngẩn ra, lúc này thái giám truyền lời vào nói rằng Tề Vương cầu kiến.

Hoàng đế khoát tay: “Bảo hắn chuyên tâm làm việc, không cần tới làm phiền trẫm.”

Tô Mạt tỏ ra như không để ý đến, từ trong tay áo rút ra một cái vạn hoa đồng (ai biết là cái gì chỉ mình với TT) chơi.

Hoàng đế tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”

Tô Mạt đưa mắt nhìn hăn, sau đó đưa cho hắn, Hoàng đế đưa lên trước mắt nhìn một chút, phát hiện bên trong có cả một khoảng trời riêng, có đủ các loại hoa, rất sáng, rất đẹp, hắn cả thấy trong lòng mền xuống.

Tô Mạt nói: “Đây là thần muốn đưa cho phụ thân, hẳn là ông ấy cảm thấy rất nhàm chán.”

Hoàng đế sờ sờ đầu nàng, “Trẫm sai người đưa ngươi đi gặp hắn.”

Tô Mạt không tin nhìn hắn, Hoàng đế cười cười: “Ngươi hôm nay là Chiêu Nghi của trẫm, ở lại trong cung làm bạn với trẫm, trẫm tự nhiên sẽ không nuốt lời, thả phụ thân ngươi trở về.”

Hắn gọi hai tên thị vệ, lại gọi thêm hai cung nữ hầu hạ Tô Mạt, đưa nàng đi gặp Tô Nhân Vũ.

Hắn sai người đưa Tô Mạt đi ra từ cửa sau, sau đó cho người truyền Hoàng Phủ Cẩn vào gặp.

Hoàng Phủ Cẩn bước nhanh vào điện, sắc mặt lạnh lùng, cả người như bọc một tầng băng, làm cho người khác không dám tới gần.

Hoàng đế nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói: “Tới tỏ ra uy phong với trẫm sao?”

Hoàng Phủ Cẩn lạnh lùng nhìn hắn: “Mạt Nhi đâu.”

Hoàng đế nhướn mày, “Nàng bây giờ là Chiêu Nghi của trẫm, về phần Tề Vương phi, trẫm sẽ …..”

“Ngài đừng mơ.” Hoàng Phủ Cẩn đe dọa hắn, “Ta không quan tâm cái gì vương phi, vương gia, chỉ muốn Mạt Nhi. Nếu không, chính là cá chết lưới rách!”

Ánh mắt hắn lạnh lẽo, khí thế ngất trời, sát khí cuồn cuộn, khiến cho Tống Dung Miên đứng ngồi không yên, ám vệ ẩn trong bóng tối cũng phải hết sức chống cự.

Hoàng đế tựa hồ không sợ hắn, giọng mỉa mai nói: “Ngươi là con trai trẫm, trẫm nhìn ngươi lớn lên, chẳng lẽ trẫm không hiểu ngươi? Vì một nữ nhân, nổi giận lôi đình, ngươi cũng biết, bao nhiêu năm sau, tội danh sẽ quy về ai?”

Hắn nhướn mày càng thêm châm chọc, “Mở qua trang giấy, sách sử sẽ viết ngươi, Tề Vương, giận dữ vì hồng nhan, giết cha phản quốc, ngươi có thể kiêu hùng, mà nàng, chính là tiếng xấu muôn đời, hồng nhan họa thủy, suốt đời không thoát được.”

Hắn cười lạnh, từ xưa tới nay chết không phải là khổ, mà là không thể chết vì già.

Tâm tư của hắn, vì thiên hạ thái bình, bọn họ sẽ không hiểu được đâu.

Kẻ làm nên chuyện lớn, sẽ không câu nệ tiểu tiết, vì đế vương, nếu sa vào tình yêu, chắc chắn sẽ thất bại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.