Ngọc Minh! Em Là Định Mệnh Của Anh!

Chương 38: Chu Lượng




Có những điều hoàng đế có thể làm, nhưng sự đa nghi làm hắn trở nên bảo thủ, sẽ khiến hắn bỏ lỡ nhiều điều.

Những thứ này đủ để nửa đời sau hắn sẽ tỉnh ngộ.

Hoàng đế đột nhiên nổi giận nói: “Chẳng lẽ trẫm cần ngươi dạy sao?”

Tô Mạt cười lạnh, “Thần chỉ là sợ người không thấy được sai lầm của chính mình, một mực oán giận người khác, người đã bỏ qua những gì? Cho dù là đối với Tả Minh Thụy, người cũng không làm hắn cảm động thật sự, nếu không làm sao hắn vẫn nhớ mãi không quên một ân huệ từ rất lâu, nhưng lại không quan tâm đến sự nâng đỡ của người mấy năm nay?”

Vị hoàng đế này, dù đánh bại được tiền triều, nhưng không có chinh phục được lòng người.

Tính kế với cả con trai của mình, nữ nhân của mình, nội bộ càng thêm lục đục, thần tử mặt ngoài ….

“Người sợ cái này, đề phòng cái kia, mặt ngoài nhân từ, nội tâm lại gian trá tính toán ….”

“Câm miệng, câm miệng, ngươi câm miệng lại cho trẫm!”

Hoàng đế cầm gối ném qua, đôi mắt như muốn phun lửa nhìn chằm chằm Tô Mạt.

Tô Mạt khẽ mỉm cười, lời nói thật thường khó nghe, một chút cũng không muốn nghe người khác nói mình không tốt, huống chi Tô Mạt nói châm chọc như thế.

Hoàng đế lúc tính kế nữ đế có thể nhẫn nhịn lâu như thế, hôm nay lại không có một chút nhẫn nại nào cả.

Nàng nhướn mày, cười nói: “Bệ hạ, có lẽ không phải là ngài tài giỏi, mà là tiên đế quá yêu ngài mà thôi.”

Lời này không khác nào đả kích lớn nhất đối với hoàng đế, hắn vẫn luôn kiêu ngạo, đó là hắn giành được, nhưng ngược lại là thê tử lại lặng lẽ đưa cho hắn, loại nhục nhã này làm sao hắn có thể tiếp nhận được.

Hắn giận đến mức hét to một tiếng, thân thể mãnh liệt run lên, chết lặng.

Tô Mạt tiến lên điêm mấy huyệt đạo của hắn, châm cứu cho hắn.

Gần đây chữa bệnh cho hắn, y thuật của nàng ngày càng tinh tiến.

“Tô Chiêu nghi, có người tìm người.” Một thị vệ ở cửa truyền lời.

Tô Mạt liền để hoàng đế ở lại, đi ra khỏi điện, thấy dưới bậc thang có người đứng đó.

Nàng nhướn mày, chậm rãi đi xuống, cười nói: “Lương đế tâm tình thật tốt.”

Trên mặt Tô Văn Nhi tràn đầy đắc ý, nhìn Tô Mạt, châm chọc nói: “Muội làm Chiêu nghi, ta đây làm tỷ tỷ cưa kịp chúc mừng ngươi.”

Tô Mạt lười phải diễn kịch cùng nàng, “Vu Hận Sinh cho ngươi cái gì tốt? Chẳng lẽ hắn nói sẽ cho con của ngươi làm hoàng đế sao?”

Tô Văn Nhi cười khanh khách, móng tay sơn đỏ dưới ánh mặt trời càng thêm rực rỡ, “Mạt Nhi quả nhiên là rất thông minh, cái này mà cũng đoán được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.