Ngọc Minh! Em Là Định Mệnh Của Anh!

Chương 32: Quỷ Xích Quả




Hắn giơ tay lên, hét lớn một tiếng, “Còn không mau mời Bệ Hạ di giá.”

Lúc này Cố Chiêu mang theo một đám thị vệ xông vào, hoàng đế thấy hắn liền giật mình, “Cố Chiêu, ngươi …”

Cố Chiêu cúi đầu không dám nhìn hắn, nói: “Xin thái thượng hoàng di giá.”

Thấy Cố Chiêu, Tô Mạt cũng rất kinh ngạc, nàng vốn không nghĩ tới sẽ là hắn.

Cố Chiêu thấy nàng, bước tới trước mặt nàng, hắng giọng nói: “Tô chiêu nghi, mời.”

Tô Mạt đột nhiên ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Ngươi cùng Lương Đễ giở trò quỷ gì.”

Sắc mặt Cố Chiêu đại biến, đột nhiên muốn rút đao.

“Đừng nóng vội.” Tô Mạt đè tay hắn lại, khẽ mỉm cười, “Ngươi không phải là đối thủ của ta.”

Việc nàng có võ công, phần lớn mọi người đều không biết, chỉ có vài người biết.

Cũng không ai biết, trong thời gian ngắn như vậy nàng đã luyện tới thuần thục, cho nên bọn họ khinh thường nàng, chỉ toàn lực đối phó với Tiền cô cô và những ám vệ kia.

Có thể bày ra những thứ này, dẫn rắn xuất đông, nàng làm sao không chuẩn bị cẩn thận trước được? Chẳng qua nàng chưa muốn xuất thủ, nàng có thói quen chuẩn bị tất cả, còn mình đứng quan sát.

Hoàng đế khoát tay áo một cái, “Trẫm có một số vấn đề muốn hỏi, hỏi rõ, trẫm sẽ đi.”

Lưu Tương chắp tay một cái làm bộ cẩn thận nói: “Thái thượng hoàng cứ hỏi.”

Hoàng đế nhàn nhạt nói: “Trẫm nhường ngôi, các ngươi để ai lên làm hoàng đế?”

Soái vị, danh không chính ngôn không thuận, coi như muốn tự mình cầm quyền, cũng không dám chiếm lấy, chỉ có thể tìm con cháu hoàng gia làm con rối.

Hoàng đế cảm thấy Lạc vương sẽ không làm con rối.

Lưu Tương cười lớn không ngừng.

Tô Mạt lên tiếng nói: “Bệ Hạ, hay để tiểu nữ đoán đi. Lưu Tương ngoài miệng nói để cho Ngũ điện hạ lên ngôi, sau đó nhốt Bệ Hạ, lại gán cho Ngũ điện hạ tội danh cướp ngôi, quay đầu họ liền đem các vị hoàng tử xử tử. Mà người làm con rối, tất nhiên con nít là thích hợp nhất.”

Hoàng đế suy nghĩ một chút, hắn quả thật có mấy nhi tử còn bé.

Tô Mạt tiếp tục nói: “Tín vương từng là thái tử, nếu như hắn lên ngôi vua, sau đó chết bất đắc kỳ tử, vậy ngôi vị hoàng đế kia liền rơi vào tiểu hoàng tôn của người đi.”

Cố Chiêu sắc mặt đại biến, “Ngươi, làm sao ngươi biết.”

Tô Mạt nhướn mày, “Trước không biết, nhưng nhìn thấy ngươi liền biết.”

Nàng cho người tra xét mọi bí mật trong cung, mơ hồ biết hắn có chút mơ tưởng đến Lương Đễ của thái tử trước đây. Với ân cân nhắc trước đây của hoàng đế, hắn quả quyết mấy lần không bị Lưu Tương mua chuộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.