Hai người đang đánh nhau với Vu Hận Sinh đều quay đầu nhìn Hoàng Phủ
Cẩn, không ngờ rằng Hoàng Phủ Cẩn trúng kịch độc lại không có việc gì,
cả hai đều kinh ngạc, dù vậy Diệp Tri Vân vẫn lo lắng hỏi, bởi vì ông
biết, với công lực hiện tại của Hoàng Phủ Cẩn, không thể không trúng ít
độc nào, dù có thể khống chế được độc tính phát tác nhưng không thể hoàn
toàn không bị thương được.
“Tĩnh nhi, con không sao chứ?” Diệp Tri Vân lo lắng hỏi.
Trong lòng Hoàng Phủ Cẩn cũng có nghi ngờ, trả lời một tiếng, Vu Hận
Sinh không ngờ Hoàng Phủ Cẩn không có chuyện gì, hắn càng trở nên điên
cuồng.
Nhưng Tô Mạt lại hiểu rõ nhất, đó chính là loại thuốc mà nàng khổ tâm
chế tạo dù thuốc phát huy hiệu quả rất chậm, ngấm dần từ móng tay vào
mạch máu, bình thường không có biểu hiện gì nhưng vào thời điểm trúng
phải kịch độc có thể cứu huynh ấy một mạng.
Không biết qua bao lâu, Diệp tri vân hô to một tiếng: “ Tĩnh nhi, lui lại.”
Hoàng Phủ Cẩn theo bản năng nghe lời cha nuôi lùi lại, nhảy về phía sau,
đẩy một mảng tường về phía Vu Hận Sinh, vì tránh mảng tường nên hắn ngã
về sau, đúng lúc này mặt đất đột nhiên nứt ra, phía dưới là một hồ nước
sâu, Vu Hận Sinh không kịp phòng bị liền rơi xuống.
“Phang.” Một tiếng, sàn nhà đóng lại, không có một chút dấu vết gì lưu lại.
Diệp Tri Vân liên tiếp khởi động một số cơ quan, ở trong này không có ai
quen thuộc bằng ông, dù có mấy chỗ bị phá hủy, còn lại vẫn còn dùng
được.
“Bây giờ, lập tức bày trận, những người còn lại bảo vệ.” Diệp Tri Vân
dặn dò mọi người, sau đó nhảy lên đài cao, mở cơ quan nâng quan tài lên
cao.
Đám người Tô Mạt lập tức đi lên.
Không có ai quấy rầy, bọn họ trị liệu rất thuận lợi, lấy được kim châm
trong đầu của Tần Nguyên Quân, sau đó đặt lại huyền băng châu vào miệng
của hoàng hậu, không hề khiến nàng bị tổn thương tí nào.
Hoàng Phủ Cẩn lặng lẽ nhìn người, không trách được vì sao hắn lại có cảm
giác kỳ lạ như vậy, cho nên… Hắn vươn tay, muốn chạm vào gương mặt của
người, sâu trong lòng hắn cực kỳ hy vọng người có thể đưa tay chạm vào
hắn.
Dĩ nhiên điều đó là không thể.
Trong lòng hắn tự nhủ: “Mẫu hậu, người nhìn thử Mạt Nhi xem? Nàng là con
dâu tương lai của người. Nhi tử sẽ rút lui khỏi vòng nước xoáy này, đi
ngao du khắp bốn phương cùng nàng ấy đến đầu bạc răng long. Đó… cũng là
hy vọng của người đúng không?”