Ông thậm chí đã có ý định muốn để cho Hoàng Phủ Cẩn kế thừa sự nghiệp
thống nhất đất nước, ông trầm giọng nói: “Ngươi có biết trẫm rất hy vọng
vào ngươi không?”
Hoàng Phủ Giới vội vàng hô lên: “Nhị ca, huynh không thể đối xử với phụ
hoàng như vậy. Phụ hoàng đã nói muốn để huynh kế thừa ngôi vị, còn muốn
đệ cố gắng phụ tá huynh.”
Trên mặt Hoàng Phủ Cẩn xuất hiện nụ cười khinh bỉ, hắn ghé vào bên tai
hoàng đế nói nhỏ: “Bệ hạ, nếu như thần là con trai của tiên hoàng, ngài
còn có thể làm như vậy không?”
Bên tai hoàng đế như có tiếng nổ, ông không dám tin trợn mắt nhìn Hoàng
Phủ Cẩn, không thể nào, không thể nào, ông đã để cho Lưu Ngọc tự mình ra
tay, kể cả Lưu Ngọc không giết đứa bé kia, thì đó cũng là Vu Hận Sinh…
Làm sao có thể….
Đột nhiên, ông nghĩ ra điều gì đó, Thục phi….? Nàng ta sao có thể làm chuyện đó?
Ông nheo mắt lại, hung hăng nhìn Diệp Tri Vân, “Ngươi, … Hừ, quả nhiên là tính toán rất giỏi!”
Đưa đứa bé đó giấu ở bên cạnh ông, kế thừa sự nghiệp của ông, đưa một
người khác ra, làm địch nhân của ông, muốn tới giết ông để báo thù!
Bọn họ tính toán rất tốt!
Đáng tiếc, ông sẽ không để cho họ được như ý.
Ông hơi nhướn mày, cười lạnh nói: “Được, trẫm đáp ứng các ngươi, tha cho các ngươi rời đi. Từ nay sẽ không gặp lại nữa.”
Hoàng Phủ Cẩn buông tay ra, nhàn nhạt nói: “Hi vọng Bệ hạ sẽ tuân thủ
cam kết, nếu như không dù có làm loạn thiên hạ, thiên hạ này cũng sẽ
không thuộc về Hoàng Phủ gia nữa.”
Đây là lời uy hiếp cùng cảnh cáo ông sao?
Hoàng đế híp mắt nhìn, ánh mắt lạnh lùng chống lại tầm nhìn của Hoàng
Phủ Cẩn, trong ánh mắt của Hoàng Phủ Cẩn chỉ còn lại sự lạnh lùng cùng
xa cách, giống như nhìn người xa lạ.
Bỗng nhiên ông cảm thấy trong lòng có một nỗi bi ai rất lớn, dù lúc ấy
ông muốn giết đứa trẻ ấy nhưng chính ông cũng chịu áp lực cũng rất lớn,
mỗi đêm ông đều gặp ác mộng, không dám nhìn hoàng hậu, luôn cảm thấy
thiếu nàng ấy rất nhiều, đặc biệt sau khi hoàng hậu chết, có một thời
gian dài ông không dám ngủ một mình, mỗi lần nhắm mắt lại đều hiện lên
hình ảnh của hoàng hậu và đứa trẻ.
“Ngươi có biết, ta cũng không muốn như vậy, ta cũng đã nhận được thống
khổ, không hề ít hơn các ngươi đâu!” Ông vẫn hy vọng vào tấm lòng của
Hoàng Phủ Cẩn, ngày thường không có quý trọng đến lúc này ông mới giật
mình nhận ra, ông rất quý đứa con này.