Ngọc Gỗ Định Ước

Chương 7: Chung quy lại vẫn không phải là nàng…




Nàng gật gật đầu, phụ giúp Tần Phi Li cùng nhau đi vào, trên giường trong nội điện, ngự y cấp dược tốt nhất cho thái hậu, thái hậu nói chuyện với hoàng hậu: “Thôi, không cần phải trách phạt cung nhân, là do ai gia nhất thời không cầm chắc, hoàng thượng không cần trách phạt cung nhân.”

Lúc trước Tần Phi Mặc đã trách cứ nước trà quá nóng, cung nữ nếu nhận tội do thái hậu sai bảo, ngược lại làm thái hậu mất mặc: Dù sao, đường đường là thái hậu cư nhiên bụng dạ hẹp hòi lại đi khó xử một đôi tân lang tân nương, nói ra, nhất định không phải điều tốt gì. Mà hoàng thượng đã nói chuyện này là do nước trà nóng, truy cứu xuống, tuy rằng sẽ truy ra việc này là do Cẩm Ngôn cố ý, nhưng cũng sẽ truy ra chuyện bà làm, dù cung nữ không dám khai ra nàng, chỉ cần là người sáng suốt đều có thể biết đây là phân phó của nàng. Cho nên, thái hậu chỉ có thể âm thầm nuốt vào quả đắng này, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy Cẩm Ngôn bước vào cửa, ánh mắt sắc nhọn cơ hồ có thể đem nàng giết chết.

Cẩm Ngôn rụt cổ, trong lòng lại không có chút tâm tư sợ hãi nào, cúi đầu, khóe môi rõ ràng lước qua một chút ý cười, Tần Phi Li bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía nàng, ý cười trên mặt Cẩm Ngôn không khỏi cứng ngắt, nhất thời, cười cũng không được, khóc cũng không xong, không biết có bao nhiêu xấu hổ. Tần Phi Li lại không nói gì thêm, nắm tay nàng lại chặc thêm vài phần.

Bên trên, sau khi ngự y bôi thuốc xong liền lui xuống, hoàng đế bắt đầu lên tiếng, phân phó mọi người lui ra, tuyên bố rằng hoàng hậu muốn hảo hảo nghỉ ngơi.

Mọi người lần lược cáo lui, hoàng đế quay đầu, khi ánh mắt nhìn đến tay của Tần Phi Li nắm lấy tay Cẩm Ngôn, dừng một chút, lập tức dời đi, nói: “Thất đệ đã nhiều ngày không vào cung, hôm nay không biết có nhàn rỗi, cùng trẫm đánh một ván cờ được không?”

Tần Phi Li chậm rãi cười cười: “Tất nhiên là vô cùng tốt, chỉ là thần đệ đã mấy ngày không có luyện tập kỳ nghệ, hoàng thường cần phải nhường thần đệ mới được.”

Tần Phi Mặc mỉm cười: “Đây là tất nhiên.”

Cung nhân đẩy Tần Phi Li đi theo Tân Phi Mặc, Cẩm Ngôn chợt cảm thấy mình bị bỏ quên, lại đúng lúc này, Ôn Ca Ngâm lại đi tới, nói: “Hôm nay thời tiết vô cùng tốt, hay là muội muội theo ta đến Ngự hoa viên một chút?”

Quả thật bây giờ Cẩm Ngôn cũng không có nơi nào có thể đến, nên đáp ứng Ôn Cẩm Ngôn: “Được.”

Nàng cố nén ghê tởm, thân thiện tiến lên đỡ tay Ôn Ca Ngâm, nhớ tới lần trước vào cung, bản thân chỉ biết ngây ngốc, bây giờ bản thân đã có chút nhu thuận hiểu biết hơn. Ôn Ca Ngâm mâu quang chợt lóe, mỉm cười, mặc cho nàng nâng đỡ tay mình, tỷ muội hai người cùng đi đến Ngự hoa viên.

Đãlà cuối thu, gió lạnh thổi qua, từng hồi rét lạnh. Hoa nở tai Ngự hoa viên phá lệ rực rỡ, muôn hồng nghìn tía, cơ hồ là tập hợp tất cả các loài hoa trong thiên hạ.

Ôn Ca Ngâm mỉm cười mang theo nàng tiến vào đình hóng mát, nhìn cung nhân pha trà, tiện tay tháo xuống vòng tay Dương Chi bạch ngọc, đeo vào tay của Cẩm Ngôn, cười nói: “Đại hôn của muội muội, ta là tỷ tỷ lại không có đưa gả, trong lòng muội muội đừng ủy khuất.”

Cẩm Ngôn nhìn thoáng qua vòng tay trên tay, sắc màu ôn nhuận động lòng người, thật là bạch ngọc tốt nhất, nàng cười ngẩng đầu nói: “Làm sao có thể? Tỷ tỷ hiện tại là hoàng hậu, cung điện lớn như vậy cần phải có chủ mẫu, đâu phải nói rời đi liền có thể rời đi? Hơn nữa, tỷ tỷ đã tặng nhiều thứ đến quý phủ, trong lòng muội muội vui vẻ, ngược lại cảm thấy có vài phần xin lỗi tỷ tỷ, chuyện lần trước đều do muội muội không hiểu chuyện, mong rằng tỷ tỷ đừng để trong lòng.”

Ôn Ca Ngâm nhìn nàng nửa ngày, bỗng nhiên liền mỉm cười, nhéo lòng bàn tay nàng: “Muội muội quả thật đã hiểu chuyện hơn.”

Hai người nhìn nhau cười, hai người đều có suy nghĩ riêng, Cẩm Ngôn cũng cầm tách trà nhấp một ngụm, chủ động đề cập đến sự việc ngày ấy bị bắt cóc, cũng nói từ sau khi mình tỉnh lại liền liên tục bị hãm hại, sầu lo nói: “Phụ thân tra xét hồi lâu, cũng không tra ra là vì nguyên nhân gì, tỷ tỷ thân là hoàng hậu, chẳng biết có thể giúp muội muội này không? Sự tình trước kia muội muội không nhớ được, cũng không biết là ta cùng với ai kết thù, nhưng lại ba lần bốn lược muốn hủy danh dự ta, hãm hại ta, tâm địa độc ác như vậy, tỷ tỷ nhất định phải giúp ta tra ra người này, bằng không, cuộc sống hằng ngày của ta thật sự khó có thể an tâm.”

Nàng nói đến những chuyện này, bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi, sắc mặt cũng tái nhợt, Ôn Ca Ngâm nhíu mày giật mình: “Muội muội xác định, là cùng một người gây nên sao?”

Cẩm Ngôn gật gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta cơ hồ có thể khẳng định, người này ba lần bốn lược muốn hủy danh dự của ta, lại không có hiện thân, muội muội nghĩ, người này có thể là một nữ tử, tâm tư ác độc như vậy, tâm địa ác độc, tỷ tỷ ngàn vạn phải giúp ta, nếu tỷ tỷ tra ra người này, nhất định phải giao cho ta xử lý, tiểu nhân gian trá như vậy, ta phải làm cho nàng hứng chịu hậu quả nàng đã gây ra, gậy ông đập lưng ông! Không chỉnh chết nàng, ta liền không gọi là Ôn Cẩm Ngôn!”

Thời điểm Cẩm Ngôn nói ra lời này, nàng nhìn chằm chằm vào Ôn Ca Ngâm. Nếu quả thật việc này là do nàng làm, tuy rằng nàng còn không tìm ra chứng cứ, nhưng là nói ra, làm cho nàng phải ngậm bồ hòn, trong lòng nàng phát tiết ra cũng thoải mái.

Quả nhiên, tay Ôn Ca Ngâm nắm ly trà bỗng nhiên khựng lại, nước trà trong chén đảo quanh, Cẩm Ngôn nhìn vẻ mặt nàng bộng nhiên ngưng trệ, hoài nghi trong lòng cũng tăng lên môt phần, ngạc nhiên nói: “Tỷ tỷ?”

Ôn Ca Ngâm phục hồi lại tinh thần, hơi hơi nhếch môi cười, không tìm ra một chút sơ hở: “Muội muội nói đúng, ngươi yên tâm, tỷ tỷ nhất định sẽ phái người điều tra thật tốt.”

“Như vậy liền đa tạ tỷ tỷ!” Cẩm Ngôn nhếch môi cười, vui vẻ làm một cái đại lễ, Ôn Ca Ngâm vội vàng đỡ nàng lên, nửa ngày bỗng nhiên liền hỏi: “Ngươi nói, ngày ấy cung yến, ngươi là bị người khác đẩy vào trong hồ?”

Cẩm Ngôn không ngờ nàng lại nhắc đến chuyện ngày ấy, vội gật gật đầu: “Đúng vậy, lúc đó ta cảm giác được sua lưng có bóng người, nhưng mà còn chưa kịp nhìn kĩ, người nọ liền đẩy ta xuống hồ, sau đó, nhờ có Tần vương gia đi ngang qua, lúc đó mới cứu ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.