Ngọc Gỗ Định Ước

Chương 4: Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ




Đúng vậy, còn thiếu một người.

Bốn người bắt đầu quan sát xung quanh, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, mới vừa rồi còn rất nhiều người ồn ào huyên náo, đột nhiên, động tác trở nên nhanh nhẹn hẳn lên. Một tổ năm người, trong tích tắc mọi người đã hợp thành tổ.

Một tổ nối tiếp một tổ bắt đầu xuất phát, toàn bộ tốp người đều đi hết, cũng chỉ còn lại bốn người Già Lam và người cuối cùng vừa mới xuất hiện.

Già Lam cẩn thận đánh giá người này, cuối cùng nàng cũng hiểu, vì sao đột nhiên, động tác của những thành viên trong tổ khác lại nhanh chóng như vậy.

Ấn tượng đầu tiên của Già Lam chính là đầu tóc người này như ổ gà, nàng nhìn rất đen rất đen, không biết trời sinh đã đen sẵn, hay là từ lúc sinh ra đến giờ vẫn chưa tắm, nói chung khó mà thấy rõ ngũ quan của nàng. Tiếp đó, Già Lam thấy nàng nhếch miệng cười, để lộ ra hàm răng trắng bóc: "Hắc hắc, ta và các người cùng một tổ sao?"

Bốn người Già Lam liếc nhìn nhau, tất cả đều hơi sợ hãi, thật sự không biết tại sao học viện Thiên Dực lại có thể nhận một đóa kỳ ba như vậy làm học sinh.

Nhưng mà, dù là đóa kỳ, Già Lam cảm thấy mình đã từng gặp rất nhiều đóa kỳ ba, nên cũng không quan tâm lắm đến vẻ ngoài.

"Chúng ta còn có lựa chọn khác sao?" Già Lam dở khóc dở cười, theo thói quen đưa tay ra, "Hoan nghênh cô gia nhập."

Đối phương ngơ ngác nhìn nàng đưa tay ra, không biết nàng có ý gì. Khiến nàng ngẩn ngơ một lúc. Ba người Sở Viêm Chiêu cũng sửng sốt, bọn họ chính là lần đầu tiên nhìn thấy cách chào hỏi kỳ lạ như thế.

Già Lam thấy nàng không phản ứng. Vì vậy chủ động tiến lên, cầm tay nàng chạm vào tay mình, rồi mỉm cười: "Ta là Già Lam, bọn họ là bằng hữu của ta, Tống Thiến Nhi, Sở Viêm Chiêu và Mục Tư Viễn, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."

Hắc nữ đờ đẫn cả ngày, cuối cùng mới hoàn hồn, hai tay nắm thật chặt tay Già Lam: "Ta...ta là Mộc Mộc, các người thật sự đồng ý cho ta vào tổ sao?"

Nhìn nàng phản ứng kích động như thế, Già Lam buồn cười, gật đầu khẳng định: "Đi nhanh lên, nếu không chúng ta sẽ bị bỏ lại rất xa đấy."

"Được được. Chúng ta đi mau lên." Mộc Mộc ngốc nghếch mỉm cười, hai hàm răng trắng lóe sáng, khiến tóc gáy dựng đứng.

Suốt đoạn đường đi, Sở Viêm Chiêu và Mục Tư Viễn cố tình tránh xa Mộc Mộc, bọn hắn luôn cảm thấy với thân phận của mình, không nên đứng cùng một nơi với đóa kỳ ba đến từ rừng nguyên thủy.

Ban đầu Tống Thiên Nhi có hơi sợ Mộc Mộc, nhưng ở chung lâu, ba nữ tử dần quen thuộc với nhau hơn.

"Mộc Mộc, vì sao tên cô lại kỳ cục thế? Còn nữa, cô từ đâu đến, làm sao có thể vào được học viện Thiên Dực...." Tống Thiến Nhi uyển chuyển hỏi, nhưng vẫn không che giấu được lòng hiếu kỳ của mình.

Mộc Mộc cười khúc khích gãi đầu: "Tên Mộc Mộ này, là do nhạc phụ đặt cho ta. Nhạc phụ và Phó viện trưởng có giao tình với nhau, nhạc phụ nói, ta nên tiếp xúc với người ngoài nhiều một chút, kết giao với bằng hữu, nên Phó viện trưởng mới đem ta đến học viện Thiên Dực."

Có giao tình với Phó viện trưởng, nói vậy thân phận nhạc phụ của nàng ta cũng không đơn giản, chỉ là không hiểu sao lại nuôi dưỡng nàng như một người hoang dã thế?

Già Lam thật sự không hiểu nổi.

"Vậy cô là người ở đâu?" Tống Thiến Nhi hiếu kỳ như con nít vậy, đào bới vấn đề.

Mộc Mộc suy tư một lát, trả lời: "Trước đây ta ở trong rừng, nhạc phụ nói, cách rừng không xa, là thành Lục Trúc."

"Thành Lục Trúc?" Vẻ mặt Mục Tư Viễn hơi thay đổi, kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau với Sở Viêm Chiêu, "Chẳng lẽ là cánh rừng....."

"Phải, cũng chỉ có nơi đó mới có thể sản xuất ra đóa kỳ ba như vậy." Sở Viêm Chiêu cười nhẹ, lời nói cực kỳ sắc bén.

Hai người đánh đố khiến Già Lam càng khó hiểu, nhưng nàng có thể xác định, Mộc Mộc chính là một đóa kỳ ba trăm năm khó gặp.

Nhóm năm người tiếp tục lên đường, khoảng hai canh giờ sau đã đến bên trong thâm sơn.

Cảm thấy đói bụng, bốn người quyết định dừng chân nghỉ ngơi chốc lát.

"Chỗ ta có lương khô, mọi người cùng chia nhau ăn đi." Tống Thiến Nhi lấy từ trong bọc hành lý ra không ít bánh màn thầu và điểm tâm, bày ra để chia cho mọi người.

Mộc Mộc thấy thế, hai mắt sáng bừng lên, không nói hai lời, liền là người đầu tiên nhào tới, hai tay cầm bánh màn thầu, cắn một miếng thật lâu.

Đôi mắt của nàng rất đen, nhưng ánh mắt lại sáng ngời, Già Lam nhìn mắt nàng phát sáng, như hai bóng đèn sáng long lanh. Lại nhìn thấy tướng ăn như sói đói của nàng, dạ dày quay cuồng, nhất thời không muốn ăn nữa.

"Sao các người lại không ăn?" Mộc Mộc nhét đầy thức ăn vào miệng, ngấu nghiến hỏi, nhìn xung quanh mới phát hiện bốn người còn lại cũng chưa có ai ăn, lương tâm nàng như phát hiện được gì đó, động tác ăn dừng lại, sợ hãi đem màn thầu đã cắn một nửa trở về chỗ cũ.

"Có phải ta....ta chọc giận các ngươi không?" Dáng vẻ như trẻ nhỏ làm sai, nhìn thế nào cũng không đành lòng trách móc.

"Ăn đi. Không cần khách sáo." Già Lam nhìn nàng mỉm cười, Mộc Mộc liền thở phào nhẹ nhõm, nhếch miệng cười, để lộ hai hàm răng trắng sáng, nàng tung móng vuốt, yên tâm ăn nhiều hơn.

Vẻ mặt hai người Sở Viêm Chiêu và Mục Tư Viễn cứng đờ, ngơ ngác nhìn móng vuốt Mộc Mộc vơ vét màn thầu, hai người đồng thời nuốt nước miếng, đột nhiên cảm thấy bụng không còn đói nữa.

"Cho cô." Mộc Mộc cầm lấy cái màn thầu lớn nhất đưa cho Già Lam, nụ cười thật to, khiến Già Lam nghĩ đến người dân Châu Phi đáng yêu chất phác.

Già Lam cười gượng, nhìn chằm chằm màn thầu trong tay nàng đưa tới, không biết có nên nhận hay không.

Trong lúc nàng còn do dự, đột nhiên phía trước có tiếng tiếng huyên náo truyền đến, có người hô to: "Con sơn ly này chúng ta phát hiện trước."

Một giọng nói khác: "Bớt nói nhảm đi, ai lấy được thì là của người đó, không phục thì đánh một trận."

Năm người thu dọn hành lý, bước nhanh đến sơn đạo phía trước, thấy hai tổ vì một con sơn ly màu đỏ mà giằng co với nhau, cãi nhau càng lúc càng dữ dội, như muốn xông vào đánh nhau.

Trong đó có một tổ có Lâm sư tỷ cùng hai vị bạn học, nói về khả năng chửi mắng, một tổ các nàng tuyệt đối chiếm thế thượng phong, mà các nàng cũng chính là hậu sinh khả úy, muốn cướp con mồi của tổ thứ nhất.

"Các người mới không nói đạo lý, có bản lĩnh thì tự mà đi tìm."

"Mục trưởng lão cũng không có nói không được cướp sơn ly từ trong tay kẻ khác, dù sao chỉ cần sơn ly tới tay, được thêm năm điểm thì cần gì phải suy nghĩ nhiều. Các người không phục cũng không liên quan bọn ta, thực lực quyết định tất cả."

"Được, đánh thì đánh, chẳng lẽ bọn ta sợ các người?"

"... ...... ..."

Hai bên đứng đó cãi nhau, hết lần này đến lần khác chỉ dùng cái miệng mà thôi, bởi vì mọi người đều biết, không thể tùy tiện đánh nhau với đồng môn, một khi đối phương bị thương, trên lưng sẽ có tội danh đồng môn tương tàn, hậu quả sau đó vô cùng nghiêm trọng. Chuyện Già Lam "sát nhân" lúc trước, đã dạy cho bọn họ một bài học.

Tiểu sơn ly màu đỏ đứng giữa hai tổ nhìn trái phải, cũng không vội chạy trốn, trái lại vô cùng lười biếng ngồi chồm hổm phơi nắng.

Thật là một con sơn ly phách lối,

Già Lam nhìn con sơn ly, cảm thấy hết sức thú vị, càng nghĩ càng thấy giống một người.

Không sai, chính là con sơn ly thành tinh ngàn năm, Phượng Thiên Sách.

Già Lam hướng đến chỗ hai bên đang giằng co, liếc nhìn một cái, khóe miệng không đứng đắn cong lên, có biện pháp rồi.

Nàng đi lên trước, đứng giữa hai tổ, dừng lại, lập tức thấy ánh mắt kiêng kỵ nhìn chăm chú của hai tổ. Lúc này là thời khắc mấu chốt của tranh chấp, lại nhảy ra một con cọp cái, ba con hổ tranh chấp, cục diện này làm sao có thể khống chế.

Già Lam cười nhạt, nói: "Ta có một đề nghị, không biết các người có thấy hứng thú không? Nếu như các người làm theo lời ta nói, không những tránh được hai hổ tranh chấp, còn có thể giúp các người tìm được nhiều sơn ly hơn."

"Già Lam, ngươi đừng mơ tưởng gạt chúng ta, con sơn ly này là hai tổ chúng ta tìm được trước, các ngươi muốn tìm sơn ly thì tự mà đi tìm." Lâm sư tỷ tức giận trừng mắt nhìn Già Lam, tình địch gặp mặt, đặc biệt đỏ mắt.

"Vừa nãy ai nói, thực lực quyết định tất cả?" Già Lam nói một câu, nhất thời khiến đám người Lâm sư tỷ tắt tiếng, bởi vì....những lời này là do các nàng nói, hiện tại Già Lam chỉ hoàn trả lại các nàng mà thôi.

Đám người tổ còn lại thì khẽ bàn luận, một lát sau nói: "Ngươi có đề nghị gì, nói thử xem. Nếu như có lý, chúng ta sẽ nghe lời ngươi, nếu không thì đứng chỗ nào thì về chỗ đó."

Mấy người Lâm sư tỷ cũng lén thương nghị, lúc này, hai tổ đối phó nhau, khẳng định bọn họ sẽ bị thua thiệt. Để duy trì cân bằng hiện tại, bọn họ tạm thời phải thỏa hiệp, lắng nghe xem cuối cùng Già Lam có chủ ý ngu ngốc gì.

"Ta nghĩ như vầy, sơn ly cũng giống như con người, là động vật có tập tính quần cư. Bọn nó không có khả năng tách khỏi quần tộc của mình, sinh hoạt đơn độc được, sớm muộn gì nó cũng sẽ trở lại quần tộc của mình. Hiện tại chúng ta tìm được một con, căn bản không đủ để mấy tổ chúng ta chia nhau, mấy người ở đây tranh chấp đến mất thể diện cũng chỉ được có một con sơn ly. Chi bằng lợi dụng nó dẫn đường, tìm được càng nhiều sơn ly càng tốt, đến lúc đó, các người dựa vào bản lĩnh của mình, muốn bắt bao nhiêu con sơn ly mà không được, đúng không?"

Lời vừa nói ra, người trong các tổ liền lập tức thảo luận.

Sở Viêm Chiêu bất ngờ nhíu mày, kinh ngạc nhìn về phía Già Lam, không biết trong lòng nàng đang có chủ ý gì.

Mục Tư Viễn cảm thấy đề nghị này rất thú vị, tỏ ra rất hăng hái, hắn vốn phải đến nhờ đến sự giúp đỡ của Viêm Chiêu mới đứng được đây, nếu không có Viêm Chiêu đặt biệt yêu cầu Phó viện trưởng, muốn dẫn theo một người để giúp đỡ, e rằng hắn cũng chẳng có cơ hội mà bước vào học viện Thiên Dực này, ai bảo lúc khảo hạch hắn bại dưới tay của Già Lam với Tống Thiến Nhi chứ?

Tống Thiến Nhi cũng không có ý kiến đặc biệt gì, nàng tuyệt đối đồng ý với bất kỳ quyết định nào của Già Lam, ngược lại là Mộc Mộc, âm thầm kéo ống tay áo Già Lam, nhỏ tiếng nói: "Già Lam, sơn ly có bản tính như nhà thông thái, nó nhất định sẽ phát hiện ra có người theo dõi nó, chắc chắn sẽ không trở lại quần tộc của mình, bán đứng đồng loại."

"Ta biết." Già Lam nháy mắt với nàng, làm sao nàng (đây là Già Lam) không biết đạo lý này? Chỉ việc thấy con tiểu sơn ly kia rất bình tĩnh ngồi chồm hổm trong đám người, nàng đã biết vật nhỏ này không hề đơn giản. Nhớ tới Phượng Thiên Sách quỷ quyệt, nàng cũng đoán được trình độ giảo hoạt của sơn ly.

"Vậy cô......." Lời nói của Mộc Mộc liền bị Già Lam cắt đứt, "Cứ nghe lời ta là được."

Mộc Mộc gãi đầu nghi ngờ, cuối cùng vẫn lựa chọn tin nàng.

Mặt khác, người hai tổ còn lại vẫn còn đang bàn luận sôi nổi, chậm chạp không quyết định.

Già Lam thêm dầu vào lửa, nói tiếp: "Dĩ nhiên, nếu như các người cảm thấy bản thân không có năng lực đuổi kịp sơn ly, để nó chạy thoát, vậy hiện tại các người cứ đánh nhau một sống một chết, sau đó tranh nhau con sơn ly. Có điều đợi các người đánh nhau xong, các tổ khác có lẽ đã bắt không chỉ có một con sơn ly, ném thành tích của các người ra phía sau....."

"Lâm sư tỷ, nàng nói cũng rất có lý. Coi như chúng ta đánh thắng đối phương, cũng chỉ lấy được một con sơn ly, nếu như chúng ta thả lưỡi câu bắt con cá lớn hơn, nói không chừng lúc đó có thể bắt được cả bầy sơn ly. Một con sơn ly được năm điểm, nếu một bầy sơn ly.....Ha ha, nói không chừng chúng ta sẽ thăng cấp rất nhanh, trở thành học sinh ngoại viện." Béo nữ kích động nói, trong đầu miêu tả kế hoạch tương lai, a rất đẹp nha.

"Đúng vậy, rất có lý. Thực lực tổ đối phương tuy không bằng chúng ta, nhưng lỡ như bọn họ với đám người Già Lam hợp tác với nhau đối phó chúng ta, chúng ta cơi như bị thua thiệt, nói không chừng đến lúc đó chẳng những không có con sơn ly nào, mà còn bị tổn thất nghiêm trọng, cái được không bù đắp đủ cái mất." Xinh xắn nữ tính toán.

Nghe hai người nói vậy, tuy trong lòng Lâm sư tỷ mười lần như một không muốn tiếp thu đề nghị của Già Lam, nhưng không thể không thừa nhận, trước mắt, biện pháp này quả thật là biện pháp tốt nhất.

Dù sao sơn ly cũng chạy không được, nếu như vận khí tốt, bọn họ có thể tìm được cả bầy sơn ly, vậy thì rất tốt, coi như không tìm được cả bầy sơn ly thì con sơn ly này cũng luôn ở trong tầm mắt của bọn họ, cùng lắm thì liều mạng giành giật con sơn ly với bọn họ là xong.

Mặt khác, một tổ học sinh sẽ luôn suy nghĩ sẽ như nhau, hơn nữa theo nguyên tắc chỉ cần bắt một con là được, bắt càng nhiều càng tốt, vì vậy bọn họ liền đồng ý với đề nghị của Già Lam.

Vì vậy, học sinh ba tổ cùng chung mục tiêu là điều kiện tiên quyết, tất cả mọi người đều tập trung lên người con sơn ly màu đỏ. Vật nhỏ này, dường như cũng cảm thấy được nguy hiểm, đôi tai dựng đứng lên, mắt tròn vo mở to, đảo mắt nhìn mọi người. Rất lâu rất lâu sau đó, ngay khi mọi người nghĩ rằng nó sẽ chạy trốn, thì đột nhiên nó lại ngồi chồm hổm xuống, khiến tất cả mọi người đều chặt lưỡi.

Cái này gọi là cái gì?

Không phải nó đình công đấy chứ?

Bọn họ mất nửa ngày tranh chấp nó thuộc về ai, vậy mà nó thì ngược lại, bình tĩnh ngồi chồm hổm, đợi mọi người tới bắt, nó tuyệt đối là con mồi bình tĩnh nhất trong lịch sử.

"Làm sao bây giờ?" Béo nữ mất bình tĩnh lên tiếng đầu tiên, thầm nghĩ mọi người cũng không thể đứng đây trừng trừng mắt mắt nhìn con sơn ly đang ngủ gật kia mãi.

Có người bắt đầu tiến lên xua đuổi nó, có người cầm kiếm múa qua múa lại trước mặt nó, muốn hù dọa nó, đáng tiếc cũng không ăn thua gì. Hai mắt tiểu sơn ly vẫn nhắm lại, lười biếng nằm phơi nắng, bộ dạng vô cùng đáng ghét.

Mọi người đều lúng túng.

Già Lam nhíu mày, ngược lại cũng không đoán được con tiểu sơn ly này lại khó trị như thế, hoàn toàn không theo như từng đường đi nước bước của nàng, nếu nó không đi, vậy ba tổ bọn họ chẳng phải sẽ đứng ở chỗ này mãi sao?

Nàng từ từ đến gần, đến cạnh bên tai con sơn ly nói nhỏ vài câu, đột nhiên, hai mắt tiểu sơn ly mở ra, lông trên người dựng đứng lên, sau đó vèo một cái, biến thành bóng hồng, chạy như bay về sơn đạo phía trước.

Một màn này xảy ra quá mức đột ngột, rất nhiều người không phản ứng kịp, đợi khi hiểu chuyện gì đã xảy ra, đủ loại mắng chửi thay nhau nổi lên.

"Già Lam, cuối cùng cô nói gì với nó, tại sao nó lại chạy trốn?"

"Già Lam, tốt nhất cô đừng có lừa gạt ở sau lưng bọn ta, bằng không ta sẽ không bỏ qua cho cô."

"Tiểu súc sinh, xem ngươi trốn ở đâu?"

"Còn không mau đuổi theo? Nếu không sẽ mất dấu nó."

Cả đám hò hét ầm ĩ, người hai tổ liền chạy theo sơn ly, chỉ có tổ của Già Lam vẫn đứng yên tại chỗ, không vội vàng đuổi theo.

Tống Thiến Nhi rất ngạc nhiên, nhịn không được hỏi tới: "Già Lam, cuối cùng cô đã nói gì với sơn ly, sao nó lại đột nhiên nghe lời bỏ chạy?"

Già Lam cười thần bí, không trả lời.

Mục Tư Viễn quái dị đánh giá Già Lam, thúc giục nói: "Mau nói cho chúng ta biết, rốt cục cô đã nói gì với nó?"

Già Lam cũng chỉ cười không đáp.

Sở Viêm Chiêu tàn khốc cười lạnh nói: "Nếu các người còn muốn tiếp tục ở đây lãng phí thời gian thì sẽ bị học viện đuổi đi đấy." Nói xong, hắn là người đầu tiên cất bước, đi theo hướng đám người đang truy đuổi sơn ly.

Lúc này Tống Thiến Nhi và Mục Tư Viễn mới phản ứng, Mục Tư Viễn đuổi theo Sở Viêm Chiêu, còn Tống Thiến Nhi thì lôi kéo Già Lam: "Chúng ta cũng nên đi nhanh lên, nếu không toàn bộ sơn ly sẽ bị bọn họ bắt hết mất."

"Không cần gấp gáp, sớm muộn gì sơn ly cũng là của chúng ta." Già Lam tự tin cười nói, không ai chú ý tới, trước ngực nàng đã thiếu đi một vật.

Đúng như Mục trưởng lão đã nói, bản tính sơn ly rất giảo hoạt, muốn bắt được nó cũng không phải chuyện dễ dàng, bằng không cũng sẽ không lấy nó làm phần thưởng lớn để phân định cao thấp.

Tiểu sơn ly dẫn đám người chạy khắp núi, cũng không biết có phải là cố tình trêu cợt bọn họ không, hay là nó hoảng sợ cái gì đó, rối loạn phương hướng. Cùng một vị trí, mà nó chạy tới chạy lui ba lần, sinh lực không gì sánh được, đuổi theo nó cũng tốn rất nhiều sức.

Trái lại năm người Già Lam, thong thả cuốc bộ vào sơn đạo, không nhanh không chậm.

Lúc hai tổ lần thứ tư chạy qua trước mặt bọn họ, mọi người vẫn thấy năm người Già Lam thong dong như vậy, trái lại bọn họ thì vô cùng chật vật, hận đến nghiến rắng nghiến lợi. Nhưng mà, lúc này bọn họ đã đâm lao phải theo lao, buông tha cho bọn Già Lam đi, làm thế nào cũng không thể cam lòng, phải tiếp tục đuổi theo, cũng không biết khi nào mới kết thúc, thật là tiến thối lưỡng nan.

Năm người Già Lam nhìn rất ung dung, nhưng thật ra ngoài Già Lam ra, bốn người còn lại cũng bắt đầu lo lắng.

"Già Lam, cô thật sự chắc chắn chứ, nhất định bắt được sơn ly? Lỡ như để hai tổ đó cướp được, chẳng phải chúng ta cái gì cũng không có?" Tống Thiến Nhi lo lắng, các nàng vất vả lắm mới được vào học viện Thiên Dực học, trắc trở vô cùng, cũng không thể bị đuổi đi lúc này?

"Yên tâm đi. Ta tự có biện pháp." Già Lam cho nàng một nụ cười trấn an.

"Cuối cùng cô có biện pháp gì? Cô có giỏi thì nói ra để tất cả mọi người còn chuẩn bị tâm lý, nếu không, chốc nữa cách của cô không thực hiện được, chẳng phải tất cả mọi người sẽ chịu chết vì cô sao?" Sở Viêm Chiêu trầm mặc, bất mãn nói. Không cách nào hiểu nổi suy nghĩ của nàng, trong lòng hắn quả thực rất nôn nóng.

"Đúng vậy, Già Lam, cô mau nói ra cách của cô, để mọi người có thể yêm tâm chứ." Mục Tư Viễn nói.

Mộc Mộc yên lặng đứng bên cạnh, nhìn bốn người.

Già Lam cau mày, không phải nàng không muốn chia sẻ cách của nàng cho mọi người biết, mà cách của nàng có liên hệ mật thiết với bí mật của nàng, không thể tiết lộ được. Sắc mặt của nàng lạnh lẽo, thấp giọng nói: "Nếu các người tin tưởng ta thì không nên hỏi nữa, nếu các người không tin tưởng ta, vậy chúng ta chia nhau hai đường, đường các người các người đi."

Bốn người nhìn nhau, Tống Thiến Nhi lên tiếng đầu tiên: "Ta tin Già Lam, nàng thế nào ta thế ấy. Mộc Mộc còn cô?"

"Ta hả?" Mộc Mộc gãi đầu, lại lắc đầu, "Ta không biết......Ta sẽ ở cùng một chỗ với các người."

"Được rồi, vậy bây giờ ba người chúng ta quyết định đi chung, các người thì sao?" Tống Thiến Nhi nhìn hai người Sở Viêm Chiêu và Mục Tư Viễn hỏi.

Mục Tư Viễn nhìn Sở Viêm Chiêu, đem quyền quyết định đặt lên tay hắn.

Sở Viêm Chiêu bất động thanh sắc, nhìn Già Lam chăm chăm nửa ngày, lạnh lùng nói: "Cô đã tin tưởng bản thân tuyệt đối như vậy, hai người chúng ta có tin tưởng hay không, đối với các người mà nói, cũng không quan trọng. Chúng ta chia làm hai đường, ngày mai gặp mặt ở chỗ tập hợp."

"Được." Già Lam cũng không đưa ra ý kiến gì, tôn trọng sự lựa chọn của hắn.

Ánh mắt hai người giao nhau, mang theo chiến ý và khiêu khích, rất nhanh hai người Sở Viêm Chiêu và Mục Tư Viễn cùng nhau rời đi.

Hiện trường chỉ còn lại ba cô gái Già Lam, Tống Thiến Nhi và Mộc Mộc.

"Già Lam, thật sự để cho bọn họ đi như vậy sao? Với khả năng của ba chúng ta, có thể đánh thắng người tổ khác không?" Tống Thiến Nhi lo lắng nói.

"Chỉ cần cô tin tưởng vào bản thân, nhất định cô sẽ làm được." Già Lam tươi cười nói, khiến hai người còn lại cười theo, ba người đoàn kết một lòng.

Màn đêm từ từ buông xuống, cả núi yên tĩnh lại.

Hai tổ đuổi theo sơn ly cuối cùng cũng không nhịn được dừng lại.

Nhắc tới cũng lạ, bọn họ dừng lại, sơn ly cũng dừng lại, còn học theo dáng người, ôm bụng thở hổn hển. Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện, trên lưng sơn ly, có hiện ra văn lộ màu xanh nhạt, nhìn xa giống như một đường màu lam, nhìn gần sẽ cảm thấy giống như sâu lông màu xanh nhạt, dính chặt trên lưng sơn ly.

Đột nhiên, con sâu lông màu xanh nhạt khẽ động.

Màu vàng đen như những đóa hoa nhỏ, sâu lông trên người nở rộ, tựa như mộng ảo rời rạc.

Ngay cả tiểu sơn ly cũng mơ thấy vô số sơn ly, chúng nó đoàn tụ chung một chỗ, vui vẻ chơi đùa.

Già Lam đi lên phía trước, khom người ôm lấy sơn ly, nhìn hai người còn đang đờ ra nói: "Chúng ta đi thôi."

Hai người Tống Thiến Nhi và Mộc Mộc mới phục hồi tinh thần lại, Tống Thiến Nhi liền hỏi: "Già Lam, chuyện gì đã xảy ra vậy? Có phải ta mới sinh ra ảo giác hay không, vì sao khi nãy ta thấy rất nhiều hình ảnh quái dị?"

"Ta cũng nhìn thấy." Mộc Mộc phụ họa nói theo.

Già Lam giả vờ mê man lắc đầu: "Sao ta không thấy gì cả? Nhất định là ảo giác của các người. Thừa dịp bọn họ vẫn chưa tỉnh lại, chúng ta mau đi thôi."

"Ảo giác sao?" Tống Thiến Nhi bán tín bán nghi, những nghĩ đến chuyện các nàng đánh cắp sơn ly, nếu để người hai tổ biết, không phải các nàng sẽ bị truy sát sao, cũng không hỏi thêm gì nữa, vội vàng đi theo Già Lam rời khỏi hiện trường.

"Dễ dàng như vậy bắt được sơn ly? Già Lam thật lợi hại." Thẩn thờ gãi đầu, trong mắt Mộc Mộc như phát ra tia sáng kỳ dị, nhanh chân đuổi theo.

Ba người đi đường suốt đêm, bất tri bất giác, đã gần đến khu vực Triều Âm tự.

Đi đến Triều Âm tự, cũng không phải là ngẫu nhiên, trong đầu Già Lam như dẫn đến Triều Âm tự, men theo con đường trên bản đồ. Không chống cự nổi lòng hiếu kỳ của bản thân, nàng đi đến Triều Âm tự, Phượng Thiên Sách có nói sạo với nàng hay không, cuối cùng đối tượng hắn xem mắt là ai, đến tột cùng nàng vẫn muốn xem thử.

Gió đêm nhẹ nhàng đưa tới tiếng chuông, tiếng chuông đầy trang nghiêm và thiêng liêng, cũng không có nơi nào có thể sánh bằng.

Già Lam biết, các nàng sắp đến Triều Âm tự.

"Già Lam, chúng ta đừng đi về phía trước nữa, phía trước là Triều Âm tự đó. Mục trưởng lão đã dặn, chúng ta không thể tùy tiện đặt chân đến Triều Âm tự, tránh quấy rầy nơi phật môn thanh tịnh." Tống Thiến Nhi nhớ kỹ lời Mục trưởng lão dặn, bèn nhắc nhở.

Già Lam nhón chân nhìn về phía trước, lúc này xác thực không thích hợp vào trong chùa, trước tiên tìm chỗ nghỉ một đêm, chờ hừng đông tính tiếp.

"Chúng ta nghỉ ngơi ở đây đi."

Ba người ngồi xuống, gió đêm mang theo từng cơn lạnh lẽo, Tống Thiến Nhi là người đầu tiên chịu không nổi nhảy mũi một cái.

"Lạnh quá. Nếu gần đây có khách điếm thì hay biết mấy." Tống Thiến Nhi xoa xoa mũi nói.

Già Lam buồn cười lườm nàng: "Trong núi làm sao có khách điếm được, cô đừng có mơ mộng hão huyền nữa."

"Nói cũng phải." Tống Thiến Nhi nghịch ngợm lè lưỡi, hai tay ôm đầu gối, cuộn thành một cục, tiếp tục chịu lạnh.

"Trong núi không có khách điếm, nhưng cũng không có nghĩa không có phòng ở. Các người muốn ở phòng kiểu gì, ta biến ra phòng ấy, rất thuận tiện." Mộc Mộc đột nhiên đứng lên, ưỡn ngực nói với hai người.

Già Lam và Tống Thiến Nhi đồng thời sửng sốt, ánh mắt không tin nhìn Mộc Mộc, thì ra người mơ mộng hão huyền là nàng ấy mới đúng.

Mộc Mộc nhìn hai người không tin lời nàng, không khỏi nóng nảy: "Ta nói thật, các ngươi không tin, ta sẽ biến ra một phòng cho các ngươi xem."

Hai người nhìn kỹ hơn, hai tay Mộc Mộc kết ấn, trong miệng thầm đọc một câu thần chú.

Lẽ nào nàng ấy tu luyện mộc linh thuật?

Già Lam bỗng nhiên có chút tin tưởng, nếu đúng là nàng tu luyện mộc linh thuật như Mộc Tây Dao, thì thật sự có thể làm được. Trong đầu không khỏi nhớ đến ngày đó Mộc Tây Dao thi triển mộc linh thuật, như thế sẽ rất nguy nga đồ sộ, nàng không ngừng kỳ vọng.

Đợi một lát, trong miệng Mộc Mộc cũng không biết đã niệm chú mấy lần, xung quanh cũng không có động tĩnh. Ban đầu còn hi vọng, từ từ hóa thành thất vọng, Già Lam nhịn không được mà suy đoán, không phải nàng ta chỉ đang khoác loác ba hoa đấy chứ?

Trên mặt Tống Thiến Nhi hiện ra mấy hắc tuyến, nhịn không được an ủi: "Mộc Mộc nếu không được thì thôi. Ta cũng không cảm thấy lạnh lắm đâu."

"Đợi một chút, rất nhanh sẽ xong ngay." Vừa nói xong, khu vực xung quanh đột nhiên biến hóa, tiếng nói chuyện mắng nhiếc khi gần khi xa truyền đến, tiếng động càng lúc càng lớn.

Hai người Già Lam với Tống Thiến Nhi không tự chủ mà đứng lên, sắc mặt khẽ thay đổi. Các nàng nhìn rất lâu, trên người Mộc Mộc như xuất hiện một vầng sáng màu xanh, linh khí chung quanh từ từ tụ họp nhiều hơn, tất cả tập trung hết lên người nàng.

Đây chính là linh khí thuộc tính Mộc, mang theo mùi hương nhàn nhạt của cây cỏ, liên tục bay đến.

Cây cối bốn phía mang theo linh khí không ổn định, toàn bộ đều sống động, cây cối trong rừng như đang được sống lại.

Bóng cây xinh đẹp như đang múa, những cành lá xào xạc diễn tấu cùng.

Hai mắt Già Lam với Tống Thiến Nhi càng khiếp sợ hơn, một tòa nhà gỗ cao hai tầng nằm ngay trước mặt các nàng, phải ngẩng nhìn rất lâu mới có thể thấy nóc nhà.

Thật kinh ngạc!!!!

Già Lam lúc này mới hoàn hồn, mở to hai mắt, nhìn Mộc Mộc như nhìn quái vật: "Mộc Mộc cô có chiến kỹ Mộc linh thuật sao?"

Mộc Mộc ngây người, gãi đầu, cho một đáp án vô cùng lấp lửng: "Hình như là vậy. Phó viện trưởng nói ta là bẩm sinh gì đó thiên phú gì đó...."

Già Lam nghe xong, khóe miệng không ngừng co rút, có một câu nói đúng, vĩnh viễn không nên coi thường một đóa kỳ ba, bởi vì nó sẽ đem đến cho bạn những kinh ngạc không thể tưởng tượng được.

Bẩm sinh có chiến kỹ Mộc linh thuật.....Đóa kỳ ba này, lại bẩm sinh có chiến kỹ Mộc linh thuật..

Thế giới này thật đúng là điên rồi.

"Thật là một căn nhà xinh đẹp. Mộc Mộc, cô thật sự rất giỏi. Sau này có cô ở đây, chúng ta ở đâu cũng không sợ không có khách điếm để ở." Cuối cùng Tống Thiến Nhi cũng hoàn hồn, ngước nhìn nhà gỗ to lớn trước mặt, vui vẻ nhảy nhót.

Mộc Mộc thấy hai người bạn đồng hành thích tác phẩm của mình như vậy, nàng ngượng ngùng nở nụ cười, cảm giác vô cùng thỏa mãn. Ngoại trừ nhạc phụ nàng thì đây là người thứ hai thứ ba khen ngợi nàng.

Trong lúc ba người đang vui vẻ tung tăng, muốn đi vào nhà gỗ thì phiền phức đưa tới.

Mới vừa rồi Mộc Mộc thi triển Mộc linh thuật, động tĩnh lớn như vậy, không muốn kinh động những người xung quanh cũng khó.

Cách khu rừng không xa, truyền đến tiếng nói chuyện của nữ tử: "Tam tiểu thư nhìn xem. Bên kia có ngôi nhà gỗ. Lúc chiều rõ ràng không có, sao bây giờ lại có nhà gỗ như thế? Không phải là chúng ta gặp quỷ chứ?"

"Tiểu Thanh, ta xin ngươi đừng có mê tín như vậy được không?" Nữ tử thứ hai lên tiếng, giọng nói vô cùng dễ nghe như tiếng hoàng oanh hát, uyển chuyển êm tai, nhưng nếu cẩn thận lắng nghe, có thể thấy còn hàm chứa cả dí dỏm trong đó.

"Thiên ca, người đi xem trước đi."

Ba người Già Lam nhận ra tiếng bước chân tới gần, định thần nhìn lại, dưới ánh trăng bóng đen đi đến, là một gã nam tử mặc áo đen. Tóc dài rũ xuống, che hết phân nửa khuôn mặt hắn, cả người hắn là một màu đen, như u hồn bước ra từ trong bóng tối, làm người ta sởn cả gai ốc.

Trong nháy mắt hắn đã bước ra khỏi bóng tối, chợt hắn ngẩng đầu, đôi mắt sắc bén xuyên qua mái tóc dài phát ra sự rét lạnh, giống như hai thanh trường kiếm dài bắn tới, lao về phía ba người Già Lam.

Cả người Già Lam ngớ ra, liếc mắt đã nhận ra hắn.

Hắn giống như thanh cổ kiếm vạn năm phủ đầy bụi, bước trong bóng đêm, thanh kiếm như bay ra khỏi vỏ, kiếm khí như sát thường một mảnh.

Khí thế bức người như vậy, ngoại trừ hộ vệ bên người của Tam tiểu thư Phượng gia Phương Thiên Ca thì còn ai vào đây?

~~~~ Hết V14 ~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.