Ngọc Gỗ Định Ước

Chương 12: Lời hứa của người




Không có lòng trung không phải người.
Không có lòng hiếu không phải người
Không có nghĩa khí không phải người.
Không có lòng nhân lại càng không phải người
Vô lý, nhưng lại là đạo nghĩa ở thời đại này.
Gông cùm xiềng xích cũng là vì thứ giáo hóa này mà thành.
Triết lý mục ruỗng nhưng lại ăn sâu bám rễ vào trong tiểm thức của mỗi người.
Ở đó giá trị bản thân chỉ được định nghĩa trên Trung, Hiếu, Nhân, Nghĩa.
Một câu thật lòng, bi ai thay cho một kiếp người, chua xót thay cho một đời người.

Trời đêm lạnh là thế mà sao trong tâm nhiệt hỏa cuồng cuộng dâng lên, phía trước đầu thuyền bập bùng ánh lửa hung tợn cắn nuốt mọi thứ, từng đoàn từng đoàn chiến thuyền Ngô quốc đầy ấp những đồ dẫn hỏa ào ạt xông vào đội thuyền của quân Tây Lỗ.

Sát
Quân trên thuyền nước Ngô hét vang, tay lăm lăm lăm khí giới theo hỏa thuyền tiến về trận địa của địch không một chút run sợ, Bạch Đạt cầm kích đứng trước khích lệ binh sỹ:
- Huynh đệ làm tốt lắm, theo ta phá thế trận khốn kiếp của bọn con Trời nào.
- Để cho chúng thấy thế nào là nộ hỏa của người phương Bắc chúng ta.

Rầm, rầm, rầm.
Thuyền nương thế gió lao nhanh, sức càn lướt thật là lớn, hỏa thuyền cấm mạnh về phía trước va chạm với lớp phòng ngự của quân Tây Lỗ. Đầu thuyền quân Ngô tan nát, những ống chống bằng sắt ngăn trở của thuyền Tây Lỗ cũng chẳng thể nào nguyên vẹn, hỏa diễm cứ bắn tung tóe chiếu sáng cả một góc sông rộng lớn.

Uỳnh.
Đội thuyền trước vừa lao vào, đội thuyền sau đã nối đuôi tới, binh sỹ nước Ngô ở phía sau hét lớn với đám người ở trước:
- Các huynh đệ phía trước mau nhảy xuống nước, đội thứ hai đã đến rồi đây.

Quân đánh tiên phong nghe vậy thì nhảy xuống khỏi chiếc thuyền đang bị lửa lớn nhanh chóng nuốt trọn, còn đội phía sau thì đâm mạnh thuyền lên phía trước, tiếp tục húc mình vào phòng tuyến của quân Tây Lỗ.

Lúc này đám binh sỹ bên cạnh Bạch Đạt chạy đến hỏi hắn:
- Lão đại phòng tuyến của chúng vững chắc quá, hai đội phía trước chỉ mới vừa khoét được một lỗ là đội thuyền dự bị của chúng liền bổ sung vá lại chỗ thủng.
- Cứ như vầy quân ta trước khi xông phá được địch thì chỉ e bị chính lửa của mình đốt chết mà thôi.
- Lão đại bây giờ chúng ta phải làm sao.

Bạch Đạt hưng phấn nói:
- Sợ gì chứ, cùng lắm là chết thôi.
- Tuy nhiên dù có chết cũng phải chết cho đáng, phải để con cháu đời sau khi đi qua chốn này thì vẫn còn nhớ đến chúng ta.
- Các huynh đệ nổi lửa lên nào, hôm nay nhất quyết phải đốt rụi được đám thuyền trước mặt.

Hôm đó gió lớn thổi đùng đùng, hỏa diễm bùng cháy như hỏa thần giáng hạ, cả mặt sông rộng lớn đen ngòm bị khuấy động chao đảo, tiếng la hét thất thanh cùng tiếng rên la đau đớn hòa vào nhau như một trường ai ca thiên địa vang vọng, thứ đã tồn tại hàng ngàn năm qua.
Thật đúng là:
Hỏa thuyền cuồn cuộn cháy, như chiến ý nam nhi bùng phát trong tâm.
Sống thì phải làm việc có ý nghĩa, chết chỉ muốn được lưu danh.
Rồi sao chứ!…
Sử sách chỉ viết ngắn gọn vài câu, thêm thắc đôi từ hoa mỹ.
Nhưng nào biết để được như vậy thì phải xương trắng ngập đất, máu nhuộm đỏ sông.
Kết quả chỉ có một, con đường cũng chỉ có một.
Đại nghĩa chỉ dành cho kẻ thắng.
Nếu đã vậy thì chỉ còn biết dốc tận sức mà làm.
-------------------------------------------------o0o-----------------------------------------------
Lý Nguyên đứng trên đầu thuyền nhìn Sở Thủy rồi nói :
- Sở Thủy đám thuyền này ngươi làm ra, lực phòng thủ thật mạnh.
- Quân địch giờ đây chẳng khác nào đám thiêu thân dấn mình vào lửa, chẳng mấy chốc sông lớn trước mắt sẽ là mồ chôn của đám binh sỹ Ngô quốc kia.

Sở Thủy cúi đầu đáp:
- Tài mọn nào dám nhận công, nếu không có chủ tử liệu việc như thần thì Sở Thủy cũng đành thúc thủ mà thôi.
- Chỉ là! Thật không ngờ trong quân Bắc Nhung lại cũng có lắm dị nhân, có thể đoán được ý trời gồm thâu thiên tượng, nếu không phải là chủ nhân e rằng trận này quân ta đã thảm bại rồi.

Lý Nguyên mỉm cười rồi nói:
- Ta từ lúc xuất sư đến nay, thì đây là lần đầu tiên ta cảm thấy khốn đốn như vậy, cũng là lần đầu tiên ta cảm thấy hưng phấn như vậy.
- Nếu phải chọn một trận đánh để đời thì trận chiến này có thể nói là trận chiến khiến ta suốt đời không quên.
- Sở Thủy à, phải chăng chiến thắng đã rất gần rồi phải không?

Sở Thủy không nói chỉ lặng lẽ cúi đầu nhưng suy nghĩ thì đã xác định trận này chỉ có thắng chứ không có bại.

Lý Nguyên chỉ tay về phía trước rồi nói:
- Nạp Lan Cảnh bàn cờ ta bày ra để xem ngươi làm cách nào để phá giải đây.
---------------------------------------------------o0o----------------------------------------------
Binh pháp có viết: “Giết địch có nhiều cách, nhưng không gì bằng không chiến mà thắng. Chưa khai trận đã đập nát chiến ý của địch.”

Cùng lúc cánh quân Ngô quốc châm lửa đốt hỏa thuyền xông vào đại trận Tây Lỗ thì lúc này trong ải Thiên Hựu bất ngờ cũng bốc cháy. Không rõ vì sao thì lửa từ mặc Bắc đã bốc cao, chiếu sáng rực cả một góc thành, nương theo thế gió các vật dẫn hỏa được một phen tung hoành.

Quân từ cổng Bắc chạy đến cáo cấp:
- Nạp Lan Cảnh vương gia không hay rồi, trong quân ta có phản biến.
- Một lượng lớn binh sỹ từ nước Ngô khoảng năm sáu ngàn người, cùng một số binh lính từ các nước khác nhân số lên đến hơn một vạn quân, bỗng nhiên nổi dậy, giết hại nhiều người sau đó theo cửa Bắc mà đi.
- Trước khi đi chúng đã phóng hỏa cổng thành và các đồn trú bên trong.

Nạp Lan Cảnh nghe vậy thì trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Đáng sợ thật, đám người này tìm ẩn bao lâu cuối cùng cũng đều đã lộ mặt ra tất cả rồi.
- Chỉ là quân số ẩn phục vào trong đúng là khiến người ta phải giật mình.

Nạp Lan Cảnh nhìn mặt nước rừng rực lửa cháy, gió cuồn cuộn thổi về nam, áo choàng khoác hờ theo gió lồng lộng bay, ánh mắt thâm trầm thốt một câu:
- Phía trước là đại binh, sau có lửa chặn vây công, phản quân tiềm ẩn bấy lâu đang trên đường tiến đánh kho lương của ta.
- Chư vị Cảnh muốn hỏi một câu, sát cục này làm sao để thu dọn tàn cuộc đây.

Chư vua các nước mặt mày sầu thảm, người gục ngã, người hoảng loạn, tâm trí sợ hãi vây quanh, ánh mắt họ thẩn thờ nhìn cửa Bắc lửa bốc cao, quân lính trong ải náo loạn chạy đi dập lửa. Nhưng lửa lớn được gió mạnh quật khởi, sức mạnh không gì đương cự được đang cắn nuốt mọi thứ trên đường nó đi, có thể nói giờ đây ải Thiên Hựu trước có đại quân Tây Lỗ, phía sau thì có lửa lớn, hai cánh quân trấn giữ hai mặt Đông Tây đang lâm vào tuyệt cảnh, có thể nói đã đến bước đường cùng, đúng như câu binh bại như núi lỡ không cách chi mà vãng hồi.
------------------------------------------------o0o---------------------------------------------------
Lại nói cánh quân của Ngụy Giao thế mạnh binh đông, quân sỹ đều là tay giỏi thủy chiến, thuyền to từng đội từng đội nối nhau tiến công quân của Thân Minh.

Chỉ nghe tiếng sóng ào ào, tiếng quân sỹ la hét thất thanh, tiếng vụn vỡ của những mãnh tàu va vào nhau hòa vào dòng nước đen ngòm, ánh lửa rừng rựng rực cháy đốt lên cái chiến ý ngủ vùi bấy lâu.

Sát
Quân hai bên quyết liệt giao tranh giành giật từng chút một trên thủy đạo, những hoa lửa như bùng cháy khi binh khí va vào nhau kèm theo đó là những âm thanh đinh tia nhức óc đến khó tả.

Rầm
Thuyền chiến hai bên lựa thế húc mạnh không hề thương tiếc, binh sỹ từ thuyền này nhảy sang thuyền khác như nước lũ triều cường, không cách chi ngăn được.

Mắt thấy đội hình bên mình dần dần rơi vào thế yếu, Thân Minh vác búa đứng trên thuyền nghiến răng nghiến lợi hối thúc binh sỹ:
- Quân địch chia làm hai cánh tấn công, chúng ta toàn đội sang trái dựa vào góc ngoặt trước mặt chặn chúng lại.
- Phia trên bờ đã có bộ binh yểm trợ, nhất quyết không để cho địch có thể nhập địa thành công.

Chiến thuật của Thân Minh ấy là lợi dụng địa thế có lợi để thủy thuyền bên phía Bắc Nhung có thể cầm cự cố thủ một cánh quân của địch, trong khi đó bộ binh bố trí sẵng trên bờ nhờ sức gió đang lên mà có thể dùng tên lửa để ngăn địch chặn thế tiến còn lại.

Thân Minh dù có tài, biết lợi dụng thủy thế mà ngăn địch, nhưng Ngụy Giao nào phải tay đối thủ tầm thường. Ngụy Giao liếc nhìn thế trận của địch thì mỉm cười rồi nói:
- Tiểu tử, ta cằm quân đánh trận khi ngươi còn đang bú sữa mẹ đấy, với thế trận này mà đòi ngăn được đại binh của ta sao.
- Giương Đại Kỳ.

Đại kỳ Ngũ Hồ Thần được giương lên, đón gió phần phật bay, quân sỹ Tây Lỗ thấy vậy thì gầm lớn:
- Tru sát, tru sát….
Khí thế ấy, đấu chí ấy, chiến tâm ấy mạnh mẽ đến mức khiến cả mặt sông lớn vốn đã xao động lại càng được dịp khuấy đảo.

Nhìn đại quân hừng hực khí thế, Ngụy Giao hai tay giơ về phía trước, hai lòng bàn tay chạm vào nhau, lạnh lùng nói:
- Chia chúng ra.

Quân của Ngụy Giao nhận lệnh, đại đội tách ra để một đội thuyền khác với hình thù kỳ lạ xuất hiện, đoàn thuyền này không to như các chiến thuyền khác nhưng về độ tinh sảo thì hơn hẳn. Thuyền này là thuyền hai cánh buồm hình bán nguyệt, đầu thuyền chạm hình sư tử, hai bên hông thuyền là hai bánh xe nước lớn đang quay vòng vòng, tạo đà kéo con thuyền lao nhanh về phía trước.

Đi đầu là một tướng tóc vàng tay cầm trường kiếm răng cưa, khuôn mặt hắn đặt thù với những mảnh kim loại xuyên qua mũi và tai rất kỳ dị, phía sau là một đội quân cũng có ngoại hình không khác mấy.

Tên này quay lạ nói với đám thuộc hạ phía sau:
- Không ngờ lại đưa chúng ra ra sớm như vậy, chứng tỏ lão già muốn tốc chiến tốc quyết đây.
- Này các huynh đệ mọi người thấy trận chiến này như thế nào.

Một tên đứng sau mặt mày hung tợn nói:
- Thật là tẻ nhạt. Đám thuyền ghẻ ấy mà đòi so sánh với binh đội chúng ta à, phải biết đội thuyền chúng ta từng là đội cướp biển mạnh nhất Tây Lỗ.
- Đến Ngụy Giao lão giả cũng phải mất năm năm mới có thể khiến chúng ta đầu hàng.
- Binh sỹ Tây Lỗ mạnh là vậy còn không là đối thủ của chúng ta, đám mọi phương Bắc chỉ quen cưỡi ngựa lấy gì mà đòi so sánh với chúng ta.
- Đúng là nực cười mà. Lão đại còn đợi gì mà còn chưa ra lệnh để quân ta hủy diệt đám trẻ ranh trước mặt.

Người này nhếch mép cười sau đó nói:
- Nếu mọi người đã nói vậy thì tất cả lên hết theo ta.

Lời người ấy vừa dứt, đoàn chiến thuyền kỳ dị bắt đầu xuất kích, những bánh xe nước hai bên tăng dần tốc độ, phăng phăng lao vào đội thuyền của Thân Minh. Đội thuyền này mặc dù ngược gió, lại trái thủy lộ, đáng lẽ phải di chuyển chậm chạp mới phải, nhưng lạ kỳ thay tốc độ của nó khiến cho Thân Minh mắt thấy phải giật mình. Thuyền chiến của Thân Minh đang di chuyển theo hình chữ nhất, toàn bộ sườn phải đều phô về phía địch, đoàn thuyền lạ kỳ kia cứ thế tấn công vào phần giữa đội thuyền Bắc Nhung chia đội quân ra làm hai nữa.

Đi đầu là thuyền của tên tướng tóc vàng, đầu thuyền có bọc thép tinh luyện, sống thuyền cũng được gia cố kỹ lưỡng nên đâm vào thuyền trước mặt chẳng khác nào lợi đao cấm xuống đất, một chiêu đắc thủ.

Ầm.
Một đòn dứt điểm, thuyền vừa cắm vào con thuyền to nhất của quân Bắc Nhung, thì mấy chục bóng đen liền phi người lên thuyền địch, tên tướng tóc vàng nhìn đối thủ trước mặt nhếch mép cười rồi nói:
- Ngươi là đại tướng thống lĩnh sao?

Thân Minh chống búa xuống bình thãn nói:
- Là ta.
- Thân Minh đại tướng Bắc Nhung, kẻ đến là ai?

Tên tóc vàng kiếm vút ngang vào không khí sau đó hai tay kéo lê nó trên sàn thuyền chạy sấn tới, sau đó tung mình lên không chém xuống, miệng hét vang:
- Lão tử là Mục Đồ Lỗ, đại tướng Tây Lỗ.

Hai vị đại tướng, hai thanh binh khí, máu nóng trong tim không ngừng chảy, sắc lạnh binh khí vung vẩy chạm da, hai ánh mắt điên cuồng chạm nhau, hai thứ lửa đỏ cùng bừng cháy, miệng cùng gầm lên một tiếng:
- Sát!

Keng.
Không ai nhường ai, hai con người ấy lao vào nhau như thể ngươi chết ta sống, ngọn kiếm sắt nặng nề chém xuống, cây búa thế như phân kim phá thạch lao lên đánh chặn, chỉ nghe một tiêng “choang” chát chúa vang lên, cả hai con người đều bị thứ sức mạnh của đối phương tác động mà phải lùi lại.
- Không đủ cân lượng!
Lời nói ấy cùng lúc bật ra từ cửa miệng của Thân Minh và Mục Đồ Lỗ. Dứt lời tay họ lại nắm chắc binh khí rồi xông đến đối phương, mặt thuyền chật hẹp trở thành sàn đấu của hai đại tướng, trăm quân vây quanh chẳng khác nào vật cản chân, kết quả là bị cuộc chiến ấy kéo vào.

Ầm.
Một búa chém xuống uy lực mạnh mẽ vô ngần, khiến Mục Đồ Lỗ không dám vọng động mà nhảy một bước lui về sau, khiến nhát búa của Thân Minh đi vào khoảng không rồi cắm một phát thật mạnh xuống sàn thuyền khiến nó nức vỡ ra một mảng lớn, vụn gỗ bay tứ tung. Kình chiêu vừa dứt hậu chước đã đến sau, Thân Minh dựa vào thân búa cắm mạnh dưới sàn mà phóng mình lên phía trước tung một cước mạnh, Mục Đồ Lỗ, hai mắt trợn tròn, khuôn mặt nhăn lại dữ tợn, sau đó cương kiếm xoay mình đón ngọn cước của Thân Minh. Chỉ nghe một tiếng “bang” thật lớn cả người và kiếm của Mục Đồ Lỗ bị đẩy bật ra sau, vất vả lắm mới đứng vững được.

Mục Đồ Lỗ nhìn Thân Minh, thần thái đằng đằng sát khí rồi nói:
- Không ngờ ngươi lại lợi hại như vậy, bứt lão tử ta phải thối lui thì xem ra ngươi tài năng cũng thật là lớn.
- Nếu là một trận đấu công bằng thì Mục Đồ Lỗ ta quả thật không bằng ngươi, nhưng Thân Minh à chiến tranh là vậy làm gì có hai chữ công bằng ở đây. Lão tử ta lại giỏi nhất là lấy nhiều hiếp ít.
- Thân Minh à lần này không đơn giản là thối lui đâu, cái ta cần là mạng chó của nhà ngươi đấy.
- Tên khốn kiếp giờ nạp mạng tới rồi.

Dứt lời phía sau Muc Đồ Lỗ, bốn năm tên thuộc hạ của hắn lù lù xuất hiện. máu me bê bết khắp người, có tên trên tay còn nắm giữ một cái đầu lâu quân Bắc Nhung, máu đang nhỏ từng giọt từng giọt xuống sàn thuyền trong hết sưc ghê rợn.

Thân Mình nhìn lại trên thuyền lúc này số lính Bắc Nhung chỉ còn chưa đến vài chục, trong khi quân địch tràn lên thuyền số lượng ngày càng đông đảo, bất giác trong lòng Thân Minh chợt chùng xuống vài phần. Cảm giác bản thân đang bị bao vây, còn kẻ đi săn ngày một đông hơn, sự lão luyện cũng đáng sợ hơn, kết quả là biến thành vật săn của người.

Gươm, nhanh đến không thở được. Đao, mạnh mẽ đến mức như phân kim phá thạch. Tên, thế chuẩn mạnh vô ngần, dường như chỉ cần sơ xót một chút là mất mạng ngay.

A!
Thân Minh hét lên một tiếng, lực vận hết sức, búa lớn hoành không đánh ngang một phát khiến chúng nhân bật ra sau, trên thân mười mấy vết thương không khép miệng bắn ra ướt cả sàn thuyền. Thân Minh người đầy máu nhìn đám người Mục Đồ Lỗ liên thủ tấn công trăm kín không một kẻ hở, từng đạo đạo chiêu thức cứ như muốn dồn bản thân vào hiểm cảnh, làm trong lòng Thân Minh chợt nhớ đến một chuyện. Còn nhớ hình ảnh ba người trẻ tuối, hợp lực đánh Nhan Bân, ba người làm thay đổi suy nghĩ trong lòng Thân Minh, bất giác anh ta giơ tay ra chạm nhẹ vào làn gió vờn quanh, miệng thở dài rồi nói:
- Giá như ta cũng có những đồng đội như vậy thì tốt quá. Có lẽ nhờ vậy mà ta không phải đơn thương độc mã chống lại đám người phương Nam man rợ này một mình.
- Long Cơ ta thật sự ngưỡng mộ ngươi vì có trong tay những huynh đệ tốt, những người luôn sẵng bước giúp đỡ ngươi để ngươi đi đến thành công.
- Còn ta, ta thì sao, rồi ai sẽ giúp ta đây. Ông trời ông có thể cho tôi biết được không?

Thân Minh ngẩng mặt nhìn trời, đợi chờ câu trả lời, và rồi ông trời đã đưa cho anh ta một đáp án, một đáp án khiến Thân Minh chỉ còn biết chôn chân tại chỗ.

Vù.
Kiếm phong hình thành từ sự di chuyển của cự kiếm, Muc Đồ Lỗ một lần nữa tung mình lên không, chém một phát toàn lực xuống đầu của Thân Minh. Bóng đen từ lưỡi kiếm to lớn, bị ánh đèn chiếu xuống thành đường chạy dọc từ mi tâm Thân Minh đi xuống đến sàn thuyền. Không gian như lắng đọng ngay lúc này, trùng trùng tâm sự như cơn sóng vỗ mạnh vào sàn thuyền, bọt tung trắng xóa, trước mắt lúc này là bóng đen của cự kiếm phủ chụp, Thân Minh lúc ấy dường như đã muốn buông xuôi.

Ầm.
Lưỡi kiếm mạnh mẽ quật xuống nhắm vào đầu của Thân Minh, trong sát na hung hiểm một tên cận vệ Bắc Nhung lao đến đẩy Thân Minh ra phía sau rớt ra khỏi thuyền, miệng hắn hét lớn:
- Tướng quân cẩn thận!

Lời nói ấy vừa dứt, cũng là lúc thân thể tên tiểu binh ấy bị cái lưỡi kiếm sắc bén của Muc Đồ Lỗ kia phân ra làm hai, máu đào ào ạt như vòi rồng bắn ra làm ướt hết mặt của Thân Minh. Dòng máu nóng ấy làm Thân Minh như bừng tỉnh khỏi cơn mê, sau đó cả thân thể rơi xuống mặt biển đen ngòm, cái lạnh của dòng nước thấm vào da thịt khiến đầu óc cũng tỉnh táo hơn rất nhiều. Thân Minh trồi lên khỏi mặt nước, mắt hắn nhìn thi thể tên binh sỹ còn vắt trên cạnh thuyền, lòng chợt ngộ ra:
- Sống mới thật là tốt biết bao, vì chết rồi cũng không thể giải quyết được chuyện gì.
- Thân Minh ta phải sống, sống để có ngày làm đại sự, sống để có ngày có được những huynh đệ có thể tin tưởng để hoàn thành mộng ước.
- Muc Đồ Lỗ cảm tạ ngươi đã cho ta ngộ ra điều này.
- Lần tới gặp lại ta sẽ cho ngươi thấy một Thân Minh hoàn toàn mới.

Thân Minh thầm hạ quyết tâm, sau đó anh ta gắng sức bơi về phía chiếc thuyền Ngô quốc phía sau, tiếp đến chỉ huy đội thuyền đang tan tác của Ngô quốc cầm cự với sự tấn công điên cuồng của thủy quân Tây Lỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.