Ngọc Cầm Cố Túng

Chương 30




Nếu như các cô còn muốn giữ lại công việc này thì ngay bây giờ cút đi cho tôi, nếu không chờ đến lúc tôi báo cáo lên viện trưởng, lúc đó các cô sẽ càng xấu mặt đấy.” Lời nói uy hiếp của Cảnh Y Nhân khiến cho hai y tá sững người tại chỗ, bụm mặt lại mà khóc.

Nói xong, Cảnh Y Nhân xoay người đi thẳng.

Y tá ôm bên mặt bị đánh đau rát mà khóc hu hu, Sao cô ta lại xui xẻo như vậy chứ, dụng phải Cảnh Y Nhân ở chỗ này.

Mấy ngày nay, Cảnh Y Nhân cũng biết thanh danh của mình ở bên ngoài cực kì kém

Trên các trang mạng, diễn đàn, Wechat,2Weibo đều tràn ngập lời mắng chửi cô.

Mấy ngày trước, cô còn tức muốn chết, Lục Minh vẫn luôn an ủi cô, thậm chí cô còn biết Lục Minh còn thầm cho người xóa thẳng tay một vài bài post.

Nhưng cho dù có cấm thế nào đi chẳng nữa cũng không chặn được những kẻ cố ý hãm hại cô.

Nhưng cô cũng lười để ý đến mấy chuyện này, nên dứt khoát mặc kệ, chỉ cần tình cảm của cô và Lục Minh vẫn tốt là được rồi

Hôm nay ra ngoài bị người ta đồn đại như vậy, Cảnh Y Nhân mới nhận thấy rằng có lẽ về sau đi đâu, cô cũng sẽ trở thành đề tài cho người khác8chỉ trỏ

Cho nên cô nhất định phải giải quyết chuyện này, lần này ra tòa cô phải thắng mới có thể rửa sạch được những lời đồn nhảm nhí đó

Gần đây, truyền thông công bố muốn làm một chương trình tìm kiếm tài năng

Đầu tư rất lớn, đến mức toàn thành phố đều sôi sùng sục, rất nhiều người đều dồn sự chú ý vào chương trình này, đã có rất nhiều người bắt đầu xem nhẹ chuyện của Cảnh Y Nhân.

Nhưng vẫn khó tránh khỏi việc cử có ai thấy cô là họ lại chỉ chỉ trỏ trỏ.

Lúc Cảnh Y Nhân về đến nhà, Lục Minh cũng đã về.

Vừa mới về đến nhà, Cảnh Y Nhân lại nghĩ tới tờ9giấy triệu tập của Tòa án mà rầu rĩ không vui.

Lúc ăn cơm tối.

Trước bàn ăn, quản gia Trần nhận lấy bát canh mà người giúp việc bưng lên, đặt lên bàn cơm, giúp Cảnh Y Nhân và Lục Minh xới một bát cơm rồi lui sang một bên.

Lục Minh có thói quen uống một chút canh để khai vị trước khi ăn cơm, anh múc một muối canh loãng, nhấp một ngụm rồi bình tĩnh hỏi

“Tòa án thông báo mở phiên tòa vào lúc nào thế?” “Giữa tháng.” Cảnh Y Nhân rầu rĩ không vui, chán nản uống vài ngụm canh

“Ừm.” Lục Minh bình tĩnh đáp lại một tiếng

“...” Cảnh Y Nhân ngước mắt nhìn Lục Minh, lúc này rồi2mà anh còn có thể bình tĩnh như vậy sao? “Ông xã, anh có chắc chắn không?” “Không.” Lục Minh lại uống thêm một ngụm canh, giống như cảm thấy chuyện này rất bình thường, không đáng để quan tâm vậy

“Không có, vậy chẳng phải là em sẽ ngồi tù sao?” Cảnh Y Nhân lập tức nổi trận lôi đình: “Vậy chẳng bằng em nhận tội luôn cho rồi, nửa năm sau sẽ được ra tù thôi!” Nghe thấy vậy, Lục Minh sầm mặt lại: “Em không sai, không thể nhận tội!” “Nhưng em mà thua vụ kiện này thì sẽ bị phán tù chung thân, cho dù không chung thân thì em cũng phải ngồi tù mười năm, tám năm.”2Khóe miệng Lục Minh nhếch lên: “Không đâu! Tin anh đi, dù có thua kiện, em cũng sẽ không phải ngồi tù đâu.”

“...” Khóe miệng Cảnh Y Nhân co giật.

Đây chính là điều mà cô lo lắng nhất: “Anh có kế hoạch gì có thể nói trước với em không? Anh đã đồng ý với em là sẽ không làm ra chuyện gì ngốc nghếch rồi đấy nhé.” Lục Minh khẽ cười: “Chồng của em không làm việc ngốc đâu, bây giờ vẫn chưa thể nói cho em biết được, đến lúc đó em sẽ rõ thôi.” “...” Chuyện gì mà phải thần bí như vậy

Lục Minh vừa nói xong, di động bỗng rung lên, anh vô thức cầm di động lên liếc một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.