Ngọc Cầm Cố Túng

Chương 12




Sau đó, ông bật cười ha ha

Con bé này vẫn luôn đơn thuần như vậy, phân biệt rạch ròi, phàm là chuyện gì cũng phải theo phép tắc

Thói đời bây giờ đâu còn cái gọi là phép tắc chứ

Nhưng hành động và sự nghiêm túc của Cảnh Y Nhân đã tỏ rõ cố không hề sợ tổng thống, sao Lục Chính Hoa có thể không thích được

Chỉ tiếc con bé này rất đơn thuần, yêu ghét rõ ràng, sợ là sẽ bị người ta hãm hại cũng không biết

Nếu không thì tại sao ông đang ở nước ngoài mà vẫn có người cố ý nói cho ông biết tin đồn về chuyện Cảnh Y Nhân mang thai cơ chứ

Nếu vụ tai tiếng này thật sự nổi lên, nhà họ Lục có thể giữ được cô nhưng quốc gia2lại không thể

Thế gian này còn có mấy ai có thể yêu ghét rõ ràng, không mang thù, chuyện nào ra chuyện nấy? Mặc dù thật sự có một ngày Cảnh Y Nhân phải rời khỏi nhà họ Lục, tổng thống vẫn sẽ đối xử với cô như con gái của mình.

“Y Nhân! Con hiểu cha là tốt rồi

Nếu có người cố tình ức hiếp bất cứ người nào trong nhà họ Lục chúng ta, cha sẽ không dễ dàng bỏ qua cho người đó, nhất định sẽ lấy lại trong sạch cho con, để con có thể yên ổn ở lại nhà họ Lục.”

Khóe miệng của Cảnh Y Nhân cong lên: “Con cảm ơn cha!”

“Con bé ngốc này!”

Bên phía tổng thống, Cảnh Y Nhân tạm thời đã có thể nhẹ nhõm.

Cúp điện thoại, Cảnh Y Nhân lấy8điện thoại di động để mở trang web lên

Quả nhiên giống như lời mà tổng thống nói, có vô số tờ báo đưa tin Cảnh Y Nhân cô ngoại tình, mang thai đứa con hoang

Đơn xét nghiệm của cô bị người ta in ra, có tên của cô và đánh dấu ngày tháng, thậm chí hình ảnh cô đến bệnh viện vào hôm đó cũng bị người ta chụp lại

Buổi sáng vẫn chưa có bài báo này, nó mới xuất hiện chưa được bao lâu

Trước đó, cô nói chuyện điện thoại với Lý Đồng, sau đó thì là bài báo này xuất hiện

Có phải đã quá trùng hợp rồi không?

Hiện nay, cửa ải khó khăn nhất chính là cha mẹ của Trịnh Bội Bội, làm sao mới có thể khiến cho bọn họ rút đơn kiện đấy...?

Trong phòng9Vip của bệnh viện, phóng viên sớm đã bị người ta đuổi di

Trong căn phòng tràn ngập mùi thuốc khử trùng là một đám người mặc âu phục, đi giày da và đeo kính râm

Bọn họ trông cứ như xã hội đen, ai cũng khí thế mạnh mẽ, khuôn mặt lạnh lùng cương nghị, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra một trận gió tanh mưa máu vậy

Lục Minh hờ hững ngồi vắt chân trên ghế sofa, ánh mắt lạnh lùng của anh thản nhiên lướt qua Trịnh Bội Bội đang mê man bất tỉnh trên giường bệnh

Trong phòng bệnh, cha mẹ của Trịnh Bội Bội ăn mặc lộng lẫy, đứng chen chúc với nhau mà nơm nớp lo sợ nhìn Lục Minh

“Ngài..

ngài Lục, ngài đang làm gì vậy?” Lục Minh vẫn không đáp2lời, anh thản nhiên lấy một điếu thuốc ra rồi nhẹ nhàng ngậm trong miệng, người đàn ông mặc âu phục bên cạnh lập tức xoay người tiến lên châm lửa

Lục Minh hờ hững hút một hơi, sau đó chầm chậm nhả ra, khói thuốc lượn lờ xung quanh, ánh mắt lạnh lùng khinh thường liếc qua, hoàn toàn coi thường tấm biển "Cấm hút thuốc” được dán ở trên tường

Thấy Lục Minh liếc tấm biển đó, vệ sĩ lập tức bước lên, xé nó xuống rồi quăng vào thùng rác

Lúc này Lục Minh mới lười biếng mở miệng một cách hờ hững: “Tôi đến thăm bệnh.” “...” Có người nào đến thăm bệnh mà hổ báo” như vậy không? Dường như anh đang nói cho hai vợ chồng kia biết rằng bọn họ người đồng thế mạnh,2nếu họ dám phản kháng thì anh sẽ đánh chết họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.