Ngốc, Anh Luôn Chờ Em

Chương 4




Sở Minh Phong đẩy nàng ra, nàng xoay người, thong dong tiếp nhận chén thuốc trong tay Thác Bạt Hoằng, để cho Sở Minh Phong uống.

Sức kiên nhẫn của Thác Bạt Hoằng đã hết, lại nghe thấy nàng nói, “làm phiền vương gia bảo người ở nơi này, mỗi ngày sắc hai chén thuốc cho Minh Phong uống, không cảm ơn”

Hắn chẳng nói gì, nhìn nằng chằm chằm, mắt như băng lửa, như đao kiếm muốn giết người vậy.

“Vũ Nhi, đi thôi” Sở Minh Phong nói lo lắng, biết Thác Bạt Hoằng đang nổi nóng, không biết hắn có thể đối xử với Vũ Nhi thế nào nữa.

“Minh Phong, hôm nào ta lại tới thăm huynh, huynh nhất định phải giữ gìn sức khỏe đó” Diệp Vũ dặn dò.

Bỗng Thác Bạt Hoằng cứng ngắc đi tới, túm chặt cổ tay nàng kéo nàng rời đi. Nàng kêu thế nào, giãy dụa ra sao hắn cũng chẳng để ý tới, cho tới khi ném thẳng nàng vào toa xe, nét mặt lạnh băng vẫn cứ thế.

“Đau chết mất, buông ra! Huynh phát điên lên gì thế?” Nàng đau trợn mắt nghiến răng.

“Nàng cũng biết đau hả?” Hắn túm nàng vào trong lòng, khóa chặt cả người nàng lại, “Nàng làm vậy là không biết liêm sỉ hả?”

“Ta và Minh Phong là vợ chồng, là chuyện đương nhiên, huynh không cần xen vào!” Diệp Vũ kêu lên phẫn nộ, “Hiện giờ người không biết liêm sỉ là huynh đó. Buông ra!”

Hắn bị lửa giận ngập tràn trong người, giam cầm nàng, hôn nàng mạnh mẽ… Thùy tai, cằm, cổ, lưỡi nóng bỏng lướt lên khắp da thịt hở ra trên người nàng, cắn rồi lại cắn, cơn cuồng nhiệt bùng nổ sôi trào, bao phủ nàng…

Nàng ra sức đẩy hắn, đánh hắn, nhưng vẫn không ngăn được sự xâm nhập dây dưa của hắn. Trong dây dưa, Thác Bạt Hoằng kéo tan quần áo nàng ra, lòng bàn tay ôm trọn bộ ngực mềm mại của nàng, ra sức vuốt ve nàng, dùng lưỡi nóng bỏng quặc chặt cánh môi ướt át của nàng, cuồng tứ hôn, trêu đùa… Lửa giận trong người hắn thiêu đốt, khiến lửa trên người nàng cháy lan ra đồng cỏ, như muốn thiêu đốt nàng…

Toa xe hẹp, một người lại muốn chinh phục, một người thì liều chết chống cự, trận ‘chiến đấu” ngày càng kịch liệt, xe ngựa rung lên càng mạnh, khiến người ta tưởng có phỉ đột nhập.

“Thác Bạt Hoằng, ta hận chết ngươi! Ngươi thử động một chút nữa xem, ta sẽ cắn lưỡi tự sát!” Diệp Vũ uy hiếp.

“Nàng sẽ không chết” Hắn chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt nhiễm sắc dụa ẩn chứa ma lực đáng sợ, “Sở Minh Phong ở trong tay ta, sao nàng có thể chết được chứ?”

“Ta và huynh ấy là một đôi đồng mệnh uyên ương!” Nàng nghiến răng nghiến lợi nói, “Huynh định lợi dụng ta tranh thủ tín nhiệm của phụ hoàng huynh, nằm mơ đi!”

Đôi mắt Thác Bạt Hoằng mở to trợn ngược, phút ra chút âm lệ sắc nhọn. Nàng kéo y bào, khó có đượcâm sắc ngoan lệ như lúc này, “Chọc giận ta, ta cái gì cũng làm được hết, bao gồm cả việc nói với phụ hoàng huynh dã tâm và âm mưu của huynh, để huynh vạn kiếp bất phục!”

Tức giận trong mắt hắn phụt lên mặt nàng, “Nàng tốt nhất nên đánh mất ý nghĩ này trong đầu đi! Nếu không ta sẽ để cho Sở Minh Phong sống không bằng chết!”

Diệp Vũ chỉ nói một chữ, “Vậy cứ chờ xem!”

***

Mấy ngày tiếp theo, Diệp Vũ nằm trong phòng ngủ dưỡng thương, không tới ngự tiền hầu hạ, Thác Bắt Hoằng cũng không còn xâm nhập vào hoàng cung ban đêm để gặp nàng nữa.

Tuy lần đó họ làm rất căng, nhưng nàng phải để hắn hiểu nàng không phải cứ mặc hắn tùy ý làm gì nàng cũng được.

Tai phải bị thương cũng đỡ nhiều, An Thuận phụng chỉ đến thăm nàng, mang tới canh bổ dưỡng ngự ban cho nàng.

“Diệp Huyên, cảm thấy thế nào? Có khỏe không?” Hắn quan tâm hỏi, “Bệ hạ nói, nếu không khỏe chút nào, thì lại truyền Lâm Thái y tới khám xem”

“Không sao rồi, An công công thay ta tạ ân điển của bệ hạ”

“Nếu đã không sao, thì phải đi ngự tiền hầu hạ. Đã nhiều ngày ngươi không có mặt, bệ hạ nhớ thương lắm”

“Được, trưa mai ta sẽ tới ngự thư phòng hầu hạ” Nàng cười nói.

“”Vậy thì được, bệ hạ nhất định sẽ rất vui đó”

An Thuận cười tủm tỉm rời đi. Sau bữa trưa, Diệp Vũ sửa sang lại bản thân, đi tới trước ngự thư phòng, cung nhân nói bệ hạ đang ở hậu uyển của ngự thư phòng.

Nàng đi tới hậu uyển, trông thấy Ngụy hoàng đang đứng trước mấy cây mai ngắm, như đang thưởng thức mai vậy.

Nhiều ngày nay tuyết rơi, trên vẫn còn đọng tuyết, trên cây mai tuyết đọng lại lóng lánh như những giọt sương, gió đông phong sương, chạc cây rung rinh. Ông đứng mặc trên người bộ quần áo màu sáng, đi giầy kim tuyến, dưới trận gió lạnh, áo khoác đung đưa theo gió, khiến người ta cảm thấy ưu thương.

Nàng tới gần ông, sắc mặt ông trầm tĩnh, ánh mắt sâu xa, cứ như đang nhìn vật thành người ở trước vậy.

“Ngươi đã tới rồi” Giọng Ngụy hoàng đầy áp lực.

“Hôm nay gió lớn, bệ hạ nên về ngự thư phòng đi ạ” Diệp Vũ khuyên nhủ.

“Trẫm nhớ rõ, lúc Uyển Nhi rời đi, đúng là lúc sáp mai nở nộ” Giọng ông đầy đau đớn.

Nàng hiểu, chẳng trách mà vẻ mặt ông đầy thương cảm như vậy, nhưng nàng không biết an ủi ông thế nào.

Ngụy hoàng nói chậm rãi, “Uyển nhi thích nhất là sáp mai, ngày ấy, sáp mai ở điện nở, Uyển Nhi đứng trước sáp mai khiêu vũ, đúng lúc trẫm đi ngang qua điện Hầu Hạ thấy nàng, nhìn thấy điệu nhảy ấy… Có sáp mai bị đóng băng tuyết, có sáp mai treo từng quả tuyết sáng, có sáp mai bị băng tuyết đông lại… Màu tuyết trắng trong suốt khiến sáp mai trở nên mềm mại, Uyển Nhi say sưa múa, nụ cười tươi như hoa, hình ảnh như mai, lại tựa như tiên nữ, xa vời… trẫm trọn đời không quên được…”

Diệp Vũ nghe thấy ông nhớ lại mẫu thân Hoa Uyển Tâm, bất giác tưởng tượng lại hình ảnh phong hoa tuyệt đại của bà.

Trên mặt ông ngập tràn đau đớn kịch liệt, gió lạnh thổi tới cũng không tan, “Nhưng mà, hai ngày sau, Uyển Nhi lặng lẽ rời đi, rời xa trẫm… trẫm vĩnh viễn không còn nhìn thấy nàng ấy nữa… Đêm đó cây mai tiêu điều, lạc lõng…”

Nàng không hiểu vì sao mẫu thân không thích ông, lại cảm động thấy ông vẫn cuồng dại, si tình với mẫu thân hơn hai mươi năm, “Nếu bệ hạ không chê, nô tì xin được múa một điệu giải sầu cho bệ hạ”

“Ngươi biết khiêu vũ sao?” Ngụy hoàng hơi chút ngạc nhiên.

“Nô tì biết chút chút”

Được ông đồng ý, Diệp Vũ tiến lên vài bước, ngẫu hứng nhảy lên. Điệu máu cổ điển mềm mại không khó lắm, nàng duỗi hai tay ra, lướt một vòng rộng, nhẹ nhàng bước, như mây bay nước chảy, ánh mắt lóe sáng.

Ông sợ ngây người, cảm xúc phập phồng, khuôn mặt này biến thành mặt Uyển Nhi…Ông si mên nhì, chậm rãi tiến lên trước…

Cứ vậy Uyển Nhi chính là đang nhảy một điệu múa đẹp trước cây mai. Nàng thấy ông đi tới, thầm nghĩ không ổn, vội vàng ngừng múa. Ngụy hoàng kéo tay nàng, đôi mắt ngập tràn tình ý lắng đọng suốt hơn hai mươi năm, “UYển Nhi, thật tốt quá… Trẫm lại nhìn thấy nàng múa rồi…”

Đúng lúc Thác Bạt Hoằng đi vào hậu uyển, thấy cảnh này… Thấy phụ hoàng chậm rãi ôm lấy nàng vào lòng… Tay hắn nắm chặt thành đấm… Vì sao phụ hoàng lại ôm nàng ấy chứ? Diệp Vũ nhìn thấy hắn, giãy ra, cúi đầu xuống.

Ngụy hoàng thấy hắn, mặt lạnh nhạt. Thác Bạt Hoằng đi lên trước, kính cẩn cúi đầu, “Phụ hoàng truyền nhi thần đến, không biết có gì sao bảo ạ?”

Nàng nói thản nhiên, “Bệ hạ nên về ngự thư phòng đi ạ, nô tì vào pha hai ly trà nóng để cho bệ hạ làm ấm thân mình”

Ngụy hoàng vì sao lại truyền Thác Bạt Hoằng, Diệp Vũ không biết cũng không muốn biết. Tới gần giờ ăn tối, nàng bưng cháo cẩu kỷ tử tới ngự thư phòng, Thác Bạt Hoằng vẫn còn ở đó. Ngụy hoàng ngửi được mùi thơm ngát của cháo, cười sảng khoái nói, “Thơm quá, đây là cháo gì vậy?”

“Đây là cháo cẩu kỷ tử, nếu bệ hạ thích, sau này nô tì sẽ thường xuyên làm cho bệ hạ nhấm nháp ạ” Nàng cười tủm nói.

“Để trẫm nếm thử” Ông lập tức ăn một miếng, rồi lại ngưng như cũ, sau đó mặt rồng nở rộ, “Chẳng kém gì cháo thịt nạc, mùi vị rất đặc biệt”

“Khẩu vị phụ hoàng đã được mở rộng rồi, thật đáng ăn mừng quá ạ” Thác Bạt Hoằng cười bảo, “Nhi thần rốt cuộc biết vì sao phụ hoàng lại thích Diệp Huyên như vậy rồi”

“An Thuận, thưởng cho Tề vương một chén cháo” Ngụy hoàng đang vui, nhìn thấy gì cũng thuận mắt.

Thác Bạt Hoằng cười đầy ý vị, “Tạ phụ hoàng ban thưởng, nhi thần cũng có lộc được hưởng trù nghệ của Diệp Huyên rồi”

Diệp Vũ thấy hắn cười đắc ý, vì thế nói, “Bệ hạ, hay là để nô tì đi, nô tì sẽ lấy thêm một chén nữa cho bệ hạ”

Ngụy hoàng đồng ý, nàng liền đi. Chẳng bao lâu, nàng bưng hai bát cháo trở lại, một bát đưa cho Thác Bạt Hoằng, ánh mắt sâu thẳm, “Vương gia mau nếm thử đi ạ, nếu không hợp khẩu vị, xin được chỉ bảo nhiều hơn”

Hắn tiếp nhận, vừa ăn vừa nghĩ tới thâm ý trong lời nàng nói, có ý gì thế? Ăn một miếng, hắn cứng đờ, chậm rãi nuốt.

Nàng không sợ hỏi, “Vương gia sao không ăn nữa ạ? Có phải nô tì nấu cháo không hợp khẩu vị của Vương gia không ạ?”

Ngụy hoàng thấy thần sắc quái lạ của hắn, nghi hoặc, hỏi giận, “Sao vậy? Nếu ngươi không thích, thì không cần ăn. TRẫm thưởng cho những người khác”

“Mùi vị độc đáo của cháo cẩu kỷ tử thế này, nhi thần sao lại không thích chứ?” Thác Bạt Hoằng cười khổ sở, vội vàng ăn hai miếng.

“Nếu thích, vậy mời Vương gia ăn hết đi ạ” Trong lòng Diệp Vũ cười thầm. Bát cháo kia của hắn bên trong ngoài bỏ đường trắng, còn có lẫn cả vị mặn nữa khiến cho mùi vị rất cổ quái, rất khó nuốt. Nàng đắc ý nhìn hắn, trong lòng oán hận nói: nhìn ngươi xem có còn dám bắt nạt ta nữa không!

****

Sau bữa tối, Ngụy hoàng bảo nàng về sớm nghỉ ngơi chút. Trở lại tẩm phòng, Diệp Vũ chậm rãi uống trà, nhớ tới biểu hiện ăn khổ sở cổ quái kia của Thác Bạt Hoằng, bất giác thấy vui sướng. Vị nước trà này sao thấy lạ thế, nàng lại uống thêm một ngụm cảm thấy rất lạ. Có người bỏ thuốc trong nước trà sao?

Lúc này, có một tiếng kẹt vang lên, nàng khiếp sợ nhìn thấy một người mặc quần áo xuất hiện từ trong rương gỗ ra.

Kiều Thục phi.

Nàng ta từ trong hòm gỗ đi ra,ngồi đối diện với nàng, mặc áo mỏng dính, búi tóc hỗn độn, khuôn mặt lạnh băng, chẳng giống bộ dạng điên tý nào. Diệp Vũ kinh ngạc nhìn nàng ta, sao nàng ta lại ở chỗ này thế? Nàng ta tới đây làm gì vậy?

“Ngươi đã trúng độc rồi” Kiều Thục phi nói hung tợn trừng nàng, “Bản cung đã bỏ độc trong nước trà, tiếp đó ngươi sẽ bị độc phát mà chết ngay!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.