Ngốc Ah! Nghe Rõ Nhé, Anh Yêu Em!

Chương 48




Thu Nguyệt cảm nhận hư thân sâu sắc đánh thẳng vào——

“A... Đau! !” Sau khi vật nam tính của Từ Thanh Vân tiến vào, dục vọng của Thu Nguyệt đạt đến cao trào, cảm giác nóng trong cơ thể biến mất, nhưng thay vào đó là đau đớn như tê liệt.

“Không... Không cần! Đau quá !” Thu Nguyệt bắt đầu giằng co, lúc này tay nhỏ bé vốn đang nắm đệm đánh vào lồng ngực rộng lớn của Từ Thanh Vân, kêu khóc: “Dừng tay! Mau dừng tay... A... Mau dừng tay!”

Từ Thanh Vân làm sao ngừng được, hắn cắn răng, trên mặt đổ từng giọt mồ hôi to như hạt đậu, gian nan nói: “Nguyệt nhi, nhẫn nại một chút!”

“Không... Không cần! Mau dừng lại... Xin ngươi...” Thu Nguyệt lắc đầu, không ngừng kêu khóc.

Từ Thanh Vân đem hai tay đang vùng vẫy của Thu Nguyệt đè xuống hai bên gối thêu, bắt đầu luật động, vật nam tính dưới thân đút vào trong hoa huy*t. Tuy rằng Thu Nguyệt giãy dụa, nhưng dưới thân vẫn không ngừng trào ra ái dịch, đáp lại vật kia.

Đểcắm sâu hơn vào trong hoa huy*t, Từ Thanh Vân một tay kìm hãm Thu Nguyệt, một tay kia thì di chuyển xuống mở bắp đùi tuyết trắng rộng hơn, cánh tay cường tráng lập tức ôm lấy đầu gối mềm mại nhắm thẳng lên, tư thế này càng làm cho hoa huy*t tràn ngập ái dịch càng thêm mở lớn, vừa dùng lực, phân vật nam tính thẳng tiến, chạm đến hoa tâm.

“A!” Thu Nguyệt chịu kích thích này, hét lên một tiếng. Thân mình trúng độc vốn đã suy yếu, hơn nữa bị Từ Thanh Vân mãnh liệt công kích dưới thân, thân hình mềm mại khó có thể chịu được, cả người liền ngất đi.

Nhưng Từ Thanh Vân cũng không có bởi vậy mà dừng lại, hắn khoái ý rong ruổi bên trong hoa huy*t ấm áp, ra ra vào vào, luật động không ngừng. Trên dương v*t nam tính dính máu tượng trưng cho lần đầu của nữ nhân, hương vị máu tươi, kích thích thú tính nguyên thủy của nam nhân, càng thêm không kiêng nể chà đạp thân thể tuyết trắng không hề phòng bị trên giường lớn.

Một lần lại một lần, lửa nóng quấn giao, mãi đến tảng sáng, nam nhân mồ hôi đầm đìa mới buông tiểu mỹ nhân sớm hôn mê trong lòng ra.

Đối với Thu Nguyệt mà nói, đây là một đêm dài, cả đêm nàng đều nửa tỉnh nửa mơ.

Giữa trưa hôm sau, trên giường lớn biệt viện Gia Hưng của Từ gia trang có một thân thể mềm mại xinh đẹp, trên da thịt trắng nõn trải rộng dấu hôn lớn nhỏ không đều, vết cào, vết nắm, ấn ký màu đỏ trên da thịt tuyết trắng càng hiện rõ. Giữa hai bên chân có vết máu khô cạn và chất lỏng màu trắng, chất lỏng màu trắng chưa khô còn dính trong bụi hoa non mềm, đó là dấu vết nam nhân còn sót lại.

Trải qua một đêm ân ái, hoa huy*t càng đỏ tươi, đóa hoa hơi sưng đỏ, ái dịch khô cạn hòa lẫn tinh dịch màu trắng đọng trong âm đ*o.

“Uhm...” Thu Nguyệt rên rỉ, mắt xinh đẹp hé mở, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn không thôi, nhất là hạ thân.

Hở? ! Tại sao lại trần như nhộng?

Đang lúc Thu Nguyệt cố gắng giữ tĩnh táo, hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra, “Đầu sỏ gây nên” bước vào phòng.

Từ Thanh Vân rạng rỡ đầy mặt nhìn đến nữ tử yêu kiều vừa tỉnh, sung sướng nói với nàng: “Nguyệt nhi, ngươi cảm thấy thân thể tốt hơn không?”

Nguyệt nhi? ! Bọn họ khi nào thì trở nên thân mật như vậy rồi?

Nhưng giờ phút này Thu Nguyệt không có hơi sức tranh cãi với hắn.

“Không tốt! Đau lưng.” Lông mày Thu Nguyệt nhíu lại.

“Vú già đã chuẩn bị tốt nước ấm, có thể tắm rửa. Ta ôm ngươi. !” Từ Thanh Vân nói xong, cũng không đợi Thu Nguyệt trả lời, liền ôm lấy Thu Nguyệt trần trụi đi đến bồn tắm.

“Ngươi... Ngươi không cần như vậy, nam nữ thụ thụ bất thân, huống chi ta lại không mặc —— a!” Lời Thu Nguyệt còn chưa nói hết, lại sợ kêu lên. Nàng xem đến thân thể của mình tràn đầy dấu vết hồng tím, ngây dại.

“Này... Đây là có chuyện gì?” Mắt hạnh của Thu Nguyệt mở to, không dám tin cúi đầu nhìn thân mình. Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Trái ngược với vẻ thất kinh của Thu Nguyệt, Từ Thanh Vân lại là một bộ dạng thoải mái. Hắn bĩu môi cười nói: “Nguyệt nhi, ngươi cũng không nên nói ngươi đã quên toàn bộ!”

“Ngươi... Ngươi đang nói cái gì? Ta... Sao.... Sao nghe không hiểu?” Thu Nguyệt kinh ngạc nói không thành một câu, mặt đỏ bừng.

Từ Thanh Vân đem Thu Nguyệt cẩn thận ôm vào trong bồn tắm, thân hình mềm nhuyễn lập tức ngâm ở trong nước ấm áp, hơi ấm khiến người ta cảm thấy thoải mái cực kỳ. Được ngâm trong nước ấm, Thu Nguyệt hơi có cảm giác an toàn, cánh tay trắng nõn vội vàng bảo vệ trước ngực —— ít nhất như vậy sẽ không bị thấy hết!

Nàng ngẩng đầu nhìn Từ Thanh Vân, tròng mắt đẹp lộ vẻ nghi vấn.

Từ Thanh Vân lấy khăn nhỏ chà vai cho Thu Nguyệt, “Tối hôm qua là ngươi dụ dỗ ta. Không biết ngươi đối với biểu hiện tối hôm qua của ta có hài lòng hay không?” Bàn tay thuận thế xuống phía dưới, một phen cầm vú mềm mại.

“A! Ngươi làm cái gì? Mau dừng tay!” Toàn thân Thu Nguyệt co rụt lại, trốn dưới mặt nước, chỉ lộ ra một đôi con ngươi trắng đen rõ ràng thẳng tắp trừng mắt hắn.

Hắn rốt cuộc muốn làm gì? Nàng tuy là tỳ nữ, nhưng không thể vì hắn là nhị trang chủ liền xằng bậy ! Hạ lưu! Vô sỉ!

Từ Thanh Vân nhăn mặt nhíu mày, “Nguyệt nhi, chuyện tối qua nàng đã quên rồi sao?”

“Chuyện gì?” Ánh mắt Thu Nguyệt vẫn đang cảnh giác.

“Đêm qua ngươi vì di chứng sau khi giải độc, kêu nóng.” Từ Thanh Vân kiên nhẫn giải thích.

“Sau đó thì sao?” Trong lòng Thu Nguyệt đột nhiên có cỗ dự cảm bất tường.

"Sau đó ngươi đem quần áo cởi ra, ôm chặt ta, không cho ta rời đi.”

Mặt Thu Nguyệt phút chốc trắng xanh.

“Ta... Ngươi... Chúng ta không phải đã....” Thu Nguyệt cắn chặt môi dưới, hai tay bảo vệ trước ngực, ôm chặt lấy chính mình.

Từ Thanh Vân gật gật đầu, chứng thật suy đoán trong lòng Thu Nguyệt.

Trời ạ? ! Không! Không thể!

Như bị sét đánh ngang tai, cả người Thu Nguyệt sững sờ ở trong bồn tắm, giống như gặp đả kích trọng đại.

“Nguyệt nhi?” Từ Thanh Vân thấy bộ dáng này của Thu Nguyệt, gọi nàng.

Thu Nguyệt không đáp lại, ngây người.

Sao... Tại sao lại như vậy chứ? Nàng còn chưa lập gia đình ! Nếu vị hôn phu tương lai biết, vậy.... Nàng không thể tưởng tượng nếu vị hôn phu tương lai biết nàng không phải là xử nữ, sẽ đối với nàng như thế nào. Bỏ nàng sao?

Trời ạ! Nàng nên làm cái gì bây giờ?! Thu Nguyệt chỉ cảm thấy bên tai ầm vang, trong đầu một mảnh hỗn loạn.

Từ Thanh Vân yêu thương vuốt ve má nàng, nhẹ giọng ở bên tai nàng nói: “Nguyệt nhi, đó là di chứng giải độc, không thể trách ngươi được, không phải lỗi của ngươi.”

Lúc này Thu Nguyệt mới quay đầu nhìn hắn, “Nhưng... Nhưng.... Chúng ta vẫn là...” Đôi mắt long lanh giống như ánh sao nổi lệ quang.

“Ta sẽ chịu trách nhiệm, ngươi không cần lo lắng.” Trong lòng Từ Thanh Vân thật sự vui thích, hắn vui vẻ chịu trách nhiệm. Khóe miệng hắn gợi lên tươi cười tà mị, “Ta muốn biết nàng có hài lòng hay không. Cả tối qua ta một đêm không ngủ mà nỗ lực đấy!”

“Ngươi... Ngươi... Hạ lưu!” Sao lúc này rồi mà hắn còn có thể có vẻ mặt cợt nhả như vậy?

“Nói cho ta biết, ngươi hài lòng hay không? Bảo bối Nguyệt nhi.” Từ Thanh Vân vẫn là một bộ dạng ung dung.

“Ta... Ta... Ta tắm tốt lắm.” Thu Nguyệt nói xong, liền muốn đứng dậy, “Mời ngươi xoay người sang chỗ khác, nam nữ thụ thụ bất thân!”

“Chúng ta cũng đã có vợ chồng chi thực rồi, sao cần kiêng dè vậy!” Từ Thanh Vân đem Thu Nguyệt từ bồn tắm ôm lấy, dùng khăn dài bao lấy, ôm lên trên giường, dùng chăn cẩn thận phủ trên thân hình mảnh mai.

Thu Nguyệt tắm rửa xong nằm trên giường, thân mình nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt như trước, chuyện cùng Từ Thanh Vân vẫn đang ong ong bên tai nàng. Mới một buổi tối, trong sạch của nàng cứ như vậy....

Kỳ thật trong lòng nàng để ý là tỳ nữ và trang chủ không thể nào có kết quả tốt. Vì thân phận giai cấp hai người chênh lệch, Từ Thanh Vân không có khả năng cưới nàng làm chính thất, nếu muốn nàng làm thị thiếp... Nàng không muốn! Nàng không muốn cùng nữ nhân khác chung chồng!

Trong lòng nàng mặc dù thích hắn, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới xảy ra chuyện thân mật với hắn, lúc này sự tình phát triển đến tình thế này, trong lòng nàng rốt cuộc không bình tĩnh được.

Thu Nguyệt cũng không dự đoán được Từ Thanh Vân tính tình tùy ý phóng túng, chẳng lẽ lại làm theo lễ giáo truyền thống? Huống hồ cũng không có ai có bản lĩnh ép nhị trang chủ cửa hàng Tô Châu tuân theo quy củ, hắn căn bản sẽ không để ý thân phận hai người sai biệt, hắn chỉ đang tính toán nàng có thích hắn hay không.

“Nguyệt nhi......”

“Không nên gọi ta như vậy. Xin hãy gọi ta là Thu Nguyệt, nhị trang chủ!” Thu Nguyệt nằm ở trên giường kiên trì.

“Không cần gọi ta như vậy. Gọi ta Thanh Vân, Nguyệt nhi!” Từ Thanh Vân đứng ở trước giường kiên trì.

“Ngươi...” Thu Nguyệt nhìn nam nhân tuấn mỹ trước mắt, hắn đang tràn ngập hứng thú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

Cốc cốc! Ngoài phòng truyền đến tiếng đập cửa.

“Công tử, có tin tức mới.” Là thanh âm của Sùng Ân.

“Ta biết rồi. Đến thư phòng rồi nói."

Từ Thanh Vân nhìn Thu Nguyệt ôn nhu nói: “Nguyệt nhi, nàng vẫn nên nghỉ ngơi nhiều một chút, thân thể mới có thể sớm bình phục.” Thấy Thu Nguyệt gật gật đầu, lúc này hắn mới xoay người ra cửa phòng, hướng về phía thư phòng.

Thu Nguyệt nằm một mình ở trong căn phòng to như vậy, ánh mắt nhìn thẳng nóc giường, không nói một câu. Hồi lâu, khóe mắt yên lặng chảy xuống nước mắt.

Sao mọi chuyện lại biến thành như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.