Ngốc Ah! Nghe Rõ Nhé, Anh Yêu Em!

Chương 46: “Mày muốn làm gì?”




Thu Nguyệt bối rối trở lại phòng mình, đem cửa phòng khóa lại, lưng tựa vào cửa phòng, không ngừng thở hồng hộc.

Nhị trang chủ… hắn…. hắn thật... thật là đáng sợ. Nam nhân đều là như vậy sao?

Nụ hôn vừa rồi khiến nàng mất hết lý trí, một chút cũng không còn sự bình tĩnh ngày thường.

Nụ hôn vừa rồi.

Thu Nguyệt dùng ngón tay nhỏ nhắn vuốt nhẹ đôi môi đẹp như cánh hoa của mình, cảm giác kích tình vừa rồi tựa hồ vẫn vương vấn trên môi. Tại sao lại như vậy chứ?

Thu Nguyệt suy nghĩ lung tung, vốn muốn bình an đi đến Triệu gia ở Tô Châu, hoàn thành lời nhắn nhủ của trang chủ, không nghĩ tới trước gặp được đám người xấu Bạch Vũ, hiện tại lại gặp được nhị trang chủ, hơn nữa hắn còn... hắn còn...

Nhớ tới nụ hôn mới vừa rồi, gương mặt mỹ lệ phút chốc đỏ hồng, lan đến tận bên tai.

Thu Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu, không muốn nghĩ nhiều, thay quần áo đi ngủ, tính sáng sớm ngày mai rời khỏi con thuyền hoa hoa lệ này. Nàng không thuộc về nơi này, không nên ở lại lâu.

Nàng chưa từng có kinh nghiệm về chuyện nam nữ, đối mặtvới nam tử hành động thân thiết với nàng như vậy, nàng không muốn suy nghĩ quá sâu xa. Nàng đâu biết rằng người khác “chú ý” nàng, tất cả là do dung mạo đẹp như thiên tiên của nàng, nàng không chút nào cảnh giác, chỉ xem người khác đều là nam tử nhàm chán... Không biết đây là hạnh phúc hay bất hạnh?

Sáng sớm hôm sau, Thu Nguyệt rửa mặt chải đầu xong, liền đến đầu thuyền nhờ Sùng Ân tìm một chỗ cập bờ, nàng muốn rời thuyền.

“Thu Nguyệt cô nương, không có mệnh lệnh của công tử, ta không thể làm như vậy.” Sùng Ân khó xử nói. Hắn cũng không muốn làm cho mỹ nhân thất vọng, nhưng sau mấy ngày quan sát, hắn biết công tử đối xử với Thu Nguyệt cô nương không bình thường, ngộ nhỡ hắn thả nàng rời thuyền, chủ tử trách tội xuống, hắn làm sao gánh vác được !

“Không sao, ngươi chỉ cần cập bờ, ta lập tức có thể xuống thuyền.” Thu Nguyệt ôn nhu nói.

“Thu Nguyệt cô nương, chuyện này không thể...” Sùng Ân thường ngày luôn lớn giọng nói chuyện, hiếm khi nói chuyện nhỏ nhẹ như hôm nay.

“Sùng Ân đại ca, xin ngươi đó!” Thu Nguyệt vẻ mặt buồn bã.

“Không được! Công tử mà biết, ta sẽ bị phạt.” Sùng Ân chưng ra khuôn mặt ngăm đen đau khổ.

Thu Nguyệt thấy cầu xin vô dụng, bất đắc dĩ nói: “Sùng Ân đại ca, nếu ngươi không dừng thuyền, ta đành phải nhảy sông.”

“Trăm ngàn không thể ! Thu Nguyệt cô nương.” Sùng Ân khẩn trương lên.

“Giống như lần trước sao?” Thanh âm trầm thấp từ phía sau Thu Nguyệt truyền tới.

“Công tử!” Sùng Ân cung kính.

Thu Nguyệt xoay người sang chỗ khác, quay mặt về phía Từ Thanh Vân, “Xin hãy ra lệnh cập bờ, ta muốn rời thuyền.” Mặc dù đối với câu hỏi vừa rồi của hắn có chút nghi hoặc, nàng vẫn không nhanh không chậm nói.

Từ Thanh Vân không trả lời, chuyển hướng Sùng Ân hỏi: “Sùng Ân, chúng ta đến đâu rồi?”

“Bẩm công tử…, đã đến Gia Hưng.”

“Tốt lắm. Cho thuyền cập bờ đi, đến biệt viện ở Gia Hưng đi.”

“Dạ!” Sùng Ân giống như nuốt được định tâm hoàn, cao hứng lĩnh mệnh mà đi.

Tiếp theo, Từ Thanh Vân nói với Thu Nguyệt: “Thu Nguyệt, nàng không phải muốn tới Tô Châu sao? Ta cũng phải về cửa hàng Tô Châu, chúng ta trước hết đến biệt viện Gia Hưng nghỉ ngơi một chút, thuận tiện đến trên đường mua một ít xiêm y cho nàng, lại ngồi thuyền hoa đến Tô Châu. Ý nàng như thế nào?”

Sao? Hắn phải về cửa hàng ở Tô Châu? Khi nàng ở Từ gia trang có nghe nói mấy năm gần đây hành tung của nhị trang chủ không rõ, nếu cửa hàng ở Tô Châu có chuyện gì trọng đại, đều tìm đại trang chủ quyết định; sao lúc này hắn muốn về Tô Châu? Ai, bất kể tại sao, nàng nhất định phải đến Triệu gia Tô Châu, chỉ cần trên đường cảnh giác một chút, hắn sẽ không động chân động tay với nàng được.

Thu Nguyệt chưa trả lời, thuyền cũng đã cập bờ.

“Thu Nguyệt, đến đây nào!” Từ Thanh Vân vươn tay về phía nàng.

“Không... Không cần, ta tự đi được.” Thu Nguyệt xem hắn như sói hoang.

Từ Thanh Vân cười cười, cũng tuỳ nàng. Bước từ trên thuyền xuống, Thu Nguyệt cảm thấy vẫn là trở lại trên mặt đất tốt hơn, cảm giác kiên định hơn.

“Thu Nguyệt, lên xe ngựa đi!” Tiếng nói trầm thấp cắt đứt suy nghĩ của nàng.

Sau khi đoàn người Từ Thanh Vân rời thuyền, xe ngựa trang trí hoa lệ đã ở bên bờ chờ bọn họ. Thu Nguyệt cảm thấy thật sự không thể tin được, chẳng lẽ hắn cả ngày du ngoạn chung quanh, sau lưng đều có một chiếc thuyền lớn và xe ngựa hầu hạ hắn sao?

Đúng vậy! Từ Thanh Vân thích du ngoạn khắp nơi, đến mức, bất luận là thuyền hoa, xe ngựa, kiệu, ghế ngồi đều là tùy ý đi theo hắn, làm cho Từ Thanh Vân dù đi đến đâu đều lập tức có người hầu hạ. Cũng bởi vậy da mặt của hắn trắng nõn, không có làn da sậm màu vì bôn ba ở ngoài, vô cùng khác với bào huynh Từ Bộ Vân của hắn.

Sau khi Thu Nguyệt lên xe, xe ngựa lập tức hướng về ngã tư đường náo nhiệt nhất Gia Hưng. Giang Nam là vùng thịnh hành hàng dệt bằng vải bông, con gái phần lớn làm việc liên quan đến dệt, cho nên vải dệt khá nhiều dạng, dù là bông vải, tằm, tơ lụa linh tinh, cái gì cần có đều có.

Tiệm vải trên đường ngoại trừ bán vải dệt ra, còn bán một ít xiêm y có sẵn. Con gái giàu có cũng không mặc xiêm y có sẵn chủ tiệm bán, mà là mua vải dệt cao cấp mời thợ may may đo riêng, xiêm y có sẵn trong tiệm phần lớn bán cho con gái gia đình bậc trung, cho dù không hợp, cũng có thể tự sửa.

Về phần quần áo bên người, phần lớn là nữ nhân tự may, chủ tiệm không làm việc này. Bởi vậy có mấy khuê nữ đều tặng khăn tay, cái yếm cho nhau làm lễ vật. Nếu hai bên đều có bản lĩnh thêu thùa, khuê nữ khéo tay thắng sẽ được nhóm con gái tán thưởng, vì vậy mà kết thành bạn tốt, liền tặng khăn tay kết giao.

Thu Nguyệt chọn vài xiêm y màu sắc tao nhã, mua thêm ít kim tuyến, Từ Thanh Vândẫn nàng đến Đồng Khánh lâu dùng cơm trưa, tùy tùng Sùng Ân thì tới biệt viện Gia Hưng trước để thu xếp vài việc vặt. Dọc theo đường đi Thu Nguyệt đều cố ý giữ khoảng cách với Từ Thanh Vân, Từ Thanh Vân cũng không để ý.

Đến Đồng Khánh lâu, Từ Thanh Vân chọn một vị trí thanh tĩnh ngồi xuống, tiểu nhị nhiệt tình chạy lại, Từ Thanh Vân thuần thục gọi món: canh gạch cua, cá mè cuốn đồng, chưởng cánh nồi[1], món ăn nguội các loại… tiểu nhị lĩnh mệnh mà đi.

“Thu Nguyệt, đồ ăn quán này nổi tiếng, nàng nếm thử xem.” Từ Thanh Vân nói với Thu Nguyệt.

“Uh!” Thu Nguyệt mỉm cười gật đầu.

Bởi vì dọc theo đường đi Từ Thanh Vân cũng không làm ra hành động vượt quá khuôn khổ đối với nàng nữa, Thu Nguyệt cũng chậm rãi dỡ xuống phòng bị, ngược lại vì phong thái thanh tao lịch sự của hắn, mà càng muốn tiếp cận với hắn.

Lúc này đang là thời gian dung bữa trưa, trong Đồng Khánh lâu tiếng người ồn ào, khách khá đông.

Đồ ăn rất nhanh được bưng lên.

“Thu Nguyệt, nàng nếm thử canh gạch cua này, nước dùng vô cùng đậm đà.”

“Uh!” Thu Nguyệt gật đầu.

Dọc theo đường đi Thu Nguyệt ngoại trừ chú ý giữ khoảng cách với Từ Thanh Vân, thì đều để ý mọi chuyện xung quanh, bởi vì nàng vẫn cảm thấy hôm nay có chút là lạ.

Khách phía sau bắt đầu thảo luận về túi hương mỗi người mang theo bên người, có người nói là đàn hương tốt, có người nói là mùi hoa tốt, dần dần nổi lên tranh chấp, bởi vì Thu Nguyệt ngồi gần nhất, nghe được rất rõ ràng.

Đột nhiên, có một người la lên nói: “Chúng ta xin mời bên thứ ba bình luận phân xử!”

Hắn nói xong liền chuyển hướng Thu Nguyệt, “Cô nương, ngươi thay chúng ta ngửi, mùi hương nào mới là thượng phẩm?”

Người này đưa hai cái túi hương khác nhau bên tay đến để cho Thu Nguyệt ngửi qua, Thu Nguyệt cảm thấy mùi vị kia chưa từng ngửi qua, nàng cũng không hiểu thứ túi hương này, liền cười cười nói: “Thực xin lỗi, ta không rành chuyện này.”

Mọi người không thống nhất được ý kiến, liền đứng dậy muốn rời khỏi, lúc này Từ Thanh Vân hét lớn một tiếng: “Đứng lại! Các ngươi là người phương nào?”

Khách ngồi bàn bên hỏi, “Lời này của công tử là sao?”

Từ Thanh Vân lạnh lùng nói: “Các ngươi tuy là dân chúng bình thường, chân lại đi giày quan! Các ngươi rốt cuộc là ai?”

Khách kia cười nhẹ một tiếng, “Công tử rất tinh mắt. Chẳng qua chúng ta nước giếng không phạm nước sông. Nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành, cáo từ!” Nói xong vài người liền thi triển khinh công, phá cửa sổ mà ra.

“Khoan đã!” Từ Thanh Vân đang muốn đuổi theo thì Thu Nguyệt đã hôn mê gục xuống bàn.

“Thu Nguyệt!” Từ Thanh Vân kinh hãi, vội vàng ôm lấy Thu Nguyệt, lắc bả vai của nàng.

“Thu Nguyệt! Nàng mau tỉnh lại!”

“Thu Nguyệt ——” Nam nhân điên cuồng kêu.

Nhưng tiểu mỹ nhân đã lâm vào trạng thái hôn mê, mặc cho Từ Thanh Vân la lên như thế nào, Thu Nguyệt vẫn hôn mê như cũ.

“Đại phu, nàng sao rồi?” Từ Thanh Vân lo lắng hỏi, thái độ hoàn toàn khác với vẻ ung dung thường ngày.
“Từ công tử, vị cô nương này trúng kỳ độc, là từ mùi hương hít vào trong cơ thể, khiến người hôn mê, loại độc vật này cũng ít khi thấy, phần lớn là trong cung dùng.” Giang Nam danh y danh xưng Triệu Hoa Đà hướng Từ Thanh Vân giải thích bệnh tình của Thu Nguyệt.

“Trong cung?” Từ Thanh Vân cảm thấy kinh ngạc, nghĩ không ra vì sao một tỳ nữ nho nhỏ lại chọc giận đến người trong cung.

“Từ công tử, thuốc này không phải không thể giải, chỉ là hơi phức tạp, thuốc giải độc phải về cửa hàng điều phối, bây giờ lão hủ sẽ dặn thư đồng đưa lại đây, cáo từ trước.” Triệu Hoa Đà đứng dậy.

“A! Đại phu, Thu Nguyệt nàng...” Từ Thanh Vân khuôn mặt lo lắng.

“Yên tâm, độc kia phải ba ngày sau đó mới có thể phát tác, hiện nay vị cô nương này không có việc gì. Bất quá sau khi uống thuốc giải độc, có di chứng gì, lão hủ không được rõ lắm.”

“Di chứng?”

“Phải, chất độc bình thường trong cung dùng, cho dù giải được, người trúng độc ngày sau vẫn sẽ có một ít di chứng, như tạm thời đánh mất trí nhớ, đau đầu…. Nhưng công tử yên tâm, những di chứng đó chỉ khiến thân mình không thoải mái, còn không đến mức chết.” Triệu Hoa Đà đứng dậy cáo từ.

Từ Thanh Vân nhìn Thu Nguyệt nằm ở trên giường gấm sắc mặt tái nhợt, lo lắng không thôi.

Từ sau khi uống xong thuốc giải độc của Triệu Hoa Đà, Thu Nguyệt vẫn đang ngủ, nhưng sắc mặt đã hồng nhuận rất nhiều.

Giửa đêm hôm sau, Thu Nguyệt yếu ớt tỉnh lại, nàng miệng đắng lưỡi khô muốn uống nước.

“Thu Nguyệt, nước đây!” Từ Thanh Vân cẩn thận đưa nước đến trước mặt nàng, nhưng nàng vô cùng suy nhược, không thể tự uống nước, nước đến bên miệng liền từ khóe môi chảy xuống.

Từ Thanh Vân thấy thế, liền ngậm một ngụm nước, lại đem nước đưa vào miệng Thu Nguyệt. Hắn dịu dàng che lại miệng anh đào nhỏ nhắn của Thu Nguyệt, một giọt nước cũng chưa chảy xuống, toàn bộ vào trong miệng nàng.

Nước lạnh vào cổ họng, Thu Nguyệt cảm thấy thoải mái hơn, môi mỏng của Từ Thanh Vân lại chưa rời đi miệng cánh hoa đỏ bừng mềm mại.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]Chưởng cánh nồi: Gì mà tùm lum =]]

images

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.