Ngốc Ah! Nghe Rõ Nhé, Anh Yêu Em!

Chương 42: Người đàn ông này, cậu muốn




Hôm sau, Thu Nguyệt đã thu dọn xong hành lí từ sớm, ngồi soi gương, khuôn mặt tú lệ, hai mắt trắng đen rõ ràng có vài sợi tơ máu rất nhỏ, đều do đêm qua nàng nghĩ về đôi mắt màu nâu nhạt kia.

Thu Nguyệt nhẹ nhàng cười, hai gò má lập tức đỏ ửng. Khẽ lắc đầu, nàng cầm hành lý xoay người đi xuống lầu, liền nhìn thấy tiểu nhị bận rộn bưng bánh bao và nước trà, chưởng quầy thì đang ở cửa tiếp đón người đánh xe và người hầu đi dùng bữa, vừa thấy Thu Nguyệt, chưởng quầy lại chưng ra khuôn mặt nhiệt tình.

“Cô nương tối hôm qua ngủ ngon giấc không? Không ầm ỹ ảnh hưởng đến côs chứ?”

“Chưởng quầy khách khí quá, tối hôm qua ta ngủ rất ngon. Phòng ở chỗ ngài thực thoải mái.” Thu Nguyệt cười nhẹ nói.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Cô nương ngồi đi! A Ngưu, mau đem mấy cái bánh bao đến cho cô nương!” Chưởng quầy lại cao giọng kêu tiểu nhị đem đồ ăn lại đây.

“Không cần, ta uống chút sữa đậu nành là được.” Sức ăn của Thu Nguyệt vốn ít, căn bản cắn không hết một cái bánh bao.

“Như vậy sao được? Ra ngoài nhất định phải ăn no mới có tinh thần. A Ngưu!”

“Tới rồi!”

Người hầu A Ngưu thuần thục đem bánh bao, sữa đậu nành, nước trà đặt trên bàn Thu Nguyệt, hương thơm bánh bao vừa hấp lan tỏa, làm người ta có cảm giác thèm ăn. Trước mặt chưởng quầy thân thiện, Thu Nguyệt liền cầm một cái bánh bao bắt đầu ăn.

“Đúng rồi, chưởng quầy, tối qua vị công tử kia...” Thu Nguyệt vẫn nhớ tới chủ nhân đôi mắt màu nâu nhạt.

“Vị công tử kia trời vừa tảng sáng đã rời đi, trước khi đi còn thanh toán toàn bộ tiền ăn ở cho cô nương, cho nên cô cứ thoải mái ăn, không cần lo lắng chuyện tiền bạc.” Đáy mắt chưởng quầy lộ ý cười, vị công tử kia ra tay thật hào phóng.

“Vậy sao....” Không biết tại sao, trong lòng Thu Nguyệt có một chút cảm giác mất mát.

Sau khi yên lặng dùng xong bữa sáng, mang theo một ít lương khô chưởng quầy kiên trì đưa cho, Thu Nguyệt lại lên đường đi Tô Châu. Dọc theo đường đi, Thu Nguyệt suy nghĩ, nàng thật may mắn, trên đường đều gặp người tốt.

Đi mãi đi mãi, nàng đi tới một khu rừng, đang không biết phải đi thế nào, đột nhiên từ sau rừng cây nhảy ra ba, bốn vị đại hán, người người vẻ mặt man rợ, thoạt nhìn không phải là người lương thiện.

“Hắc hắc hắc! Tiểu cô nương, muốn đi đâu ?” Giọng nói hèn mọn vang lên trong rừng cây.

Thu Nguyệt nghe vậy, trong lòng căng thẳng, không đáp, cúi đầu chỉ muốn chạy nhanh khỏi rừng cây này.

“Hắc hắc! Tiểu cô nương cùng bọn ta chơi đùa đi” Một đại hán cường tráng đen đúa vươn tay, cản đường Thu Nguyệt.

“Ngươi.... Mấy người các ngươi không được vô lễ, ta là người đàng hoàng, xin cho ta qua!” Thu Nguyệt nói lời chính nghĩa khiển trách vài tên đại hán kia.

“Lão Tam, ta nói cô nương này thật mạnh mẽ thú vị, đúng không? Ha ha!” Đại hán cường tráng đen đúa quay về phía sau, hô to.

“Đúng vậy! Đúng vậy! Ha ha ha...” Ba, bốn đại hán cười điên cuồng.

Thu Nguyệt không để ý tới bọn họ, muốn vòng qua hán tử cường tráng đen đúa tiếp tục đi, lại bị hán tử kia bắt lấy tay.

“A! Ngươi định làm gì? Mau thả ta ra!” Thu Nguyệt ra sức tránh.

“Da thịt thật non mềm! Lão Tam, các ngươi mau đến xem!” Đại hán cường tráng đen đúa mê đắm nhìn chằm chằm cần cổ trắng nõn lộ ra ở cổ áo Thu Nguyệt.

“Mau thả ta ra! Các ngươi là kẻ bắt cóc! Có ai không, cứu tôi với !” Thu Nguyệt kinh hoảng hô.

“Tiểu cô nương, cho dù ngươi kêu rách cổ họng, cũng sẽ không có người đến. Ngươi hãy an phận đi !” Đại Hán cường tráng đen đúa vươn tay vuốt ve khuôn mặt Thu Nguyệt.

Cổ tay Thu Nguyệt bị giữ chặt, giãy không được, nàng kinh hoảng, nước mắt đã tràn mi.

Nhưng vào lúc này ——

“Bọn cướp to gan, không được vô lễ!” Một bóng người từ trong rừng cây nhảy ra.

“Ngươi là ai? Dám xen vào chuyện của Giang Nam tứ đạo chúng ta!” Đại hán bực mình kêu. (# Arita: E xin tự nhận đã đạo “ Giang Nam tứ đạo ” từ “ Giang Nam thất quái ” của bác Kim, mong mọi người đừng ném đá D)

“Ta thích quản chuyện bất bình trong thiên hạ. Các ngươi mau thả vị cô nương này ra!” Trong rừng cây vang lên âm thanh trầm thấp.

“Nếu chúng ta không thả thì sao?” Đại hán đen đúa hung ác trả lời.

“Vậy đành phải hỏi kiếm trong tay ta rồi!”

Dứt lời, bóng người bên rừng cây nhắm về phía bốn gã hán tử kia, kiếm vừa vung lên, trong nháy mắt liền đem bọn họ đánh cho hoa rơi nước chảy, phải chạy trối chết.

Đại Hán vừa chạy vừa phẫn nộ quát: “Tiểu tử, có giỏi thì lưu lại danh tính ! Lần khác ta sẽ tìm ngươi lãnh giáo!”

“Ta tên Bạch Vũ! Có gan thì tới tìm, tại hạ sẽ đón tiếp chu đáo!” Âm thanh trầm thấp trả lời.

Chờ đến khi không còn thấy bóng dáng của bọn họ thì Bạch Vũ mới xoay người lại, nói với Thu Nguyệt: “Cô nương, nàng không sao chứ?” Một đôi mắt đen nhìn chằm chằm nàng.

Không phải hắn! Trong lòng Thu Nguyệt hơi mất mát.

Nàng nhìn người có cử chỉ như hiệp sĩ này, da mặt trắng nõn, vội vàng khom người, “Đa tạ Bạch đại hiệp cứu giúp, Thu Nguyệt không biết lấy gì báo đáp ơn cứu mạng của đại hiệp.”

“Chỉ là việc nhỏ, cô nương không cần để ý.” Bạch Vũ tiêu sái nói.

“Hiện nay giang hồ hiểm ác, cô nương đi đường một mình rất nguy hiểm. Xin hỏi Thu Nguyệt cô nương muốn đi đâu?” Bạch Vũ thuận tay thu lại bảo kiếm.

“Bạch đại hiệp gọi ta Thu Nguyệt là được rồi. Ta phụng lệnh trang chủ tới thành Tô Châu một chuyến.” Thu Nguyệt vẻ mặt cảm kích.

“Thật trùng hợp! Ta cũng muốn tới Tô Châu, nếu cô nương không chê, hãy cùng đồng hành với tại hạ?” Bạch Vũ nhìn Thu Nguyệt.

Không ai lại từ chối ân nhân của mình, Thu Nguyệt cũng không phải ngoại lệ, huống hồ nàng là một nữ tử dịu dàng. Nàng mỉm cười gật gật đầu, “Có Bạch đại hiệp làm bạn, ta sẽ không sợ gặp phải người xấu như vừa rồi!”

“Gọi ta Bạch Vũ là được rồi.” Bạch Vũ nở nụ cười.

Thu Nguyệt liền kết bạn với Bạch Vũ, trên đường đi hai người trò chuyện rất nhiều, Thu Nguyệt biết được Bạch Vũ là hiệp khách lưu lạc chân trời, không khỏi lộ vẻ thán phục. Lần đầu tiên nàng rời Từ gia trang, nhưng Bạch Vũ đã chu du khắp thiên sơn vạn thủy, lần này vì chuyện của bằng hữu mới đến Tô Châu, thật sự là can đảm hiệp nghĩa!

Giữa trưa, Thu Nguyệt lấy lương khô chia sẻ với Bạch Vũ, cảm thấy mình thật may mắn vì đi đường luôn có quý nhân tương trợ.

Hai người đi một ngày đường, đi tới trấn Sùng Đức, trong trấn người đến người đi tấp nập, mặc dù không náo nhiệt như thành Hàng Châu, nhưng cũng ấm áp vui vẻ. Đang lúc Thu Nguyệt không biết nên tìm chỗ nghỉ chân ở đâu, Bạch Vũ đi trước, đi về phía một quán trọ, Thu Nguyệt ngẩng đầu lên, trên tấm biển đề nhà trọ Duyệt Lai.

“A! Bạch đại hiệp, ngài đã đến, xin mời ngồi!”

Nhìn chưởng quầy trẻ tuổi thân thiện gọi tên Bạch Vũ, Thu Nguyệt nhỏ giọng hỏi: “Bạch đại ca, huynh thường tới đây sao?”

Bạch Vũ nghe vậy, kinh ngạc ngẩng đầu, “Không, lần đầu tiên ta tới đây. Chưởng quỹ kia nhận lầm người thôi.”

“Vậy sao” Thu Nguyệt cũng ngồi xuống. Nàng nhìn quanh, người ở đây cũng nhiều.

“Bạch đại hiệp, ngày hôm nay có cá trích tươi nha! Ngài có thích dùng cá trích trộn củ cải, bên ngoài bọc lá sen, lại làm thêm mấy món ăn nguội, cộng thêm...” Chưởng quầy thao thao bất tuyệt.

“Được rồi, cứ làm như ngươi nói đi, ” Bạch Vũ gật đầu.

“Tốt, thức ăn sẽ được mang lên ngay!” Chưởng quầy tươi cười lui xuống.

Thu Nguyệt ngồi một bên nhìn, lặng yên không lên tiếng. Vì đang lúc chiều tối, trong nhà trọ tiếng người ồn ào, tiểu nhị vội vàng bưng thức ăn, châm trà nước, chỉ chốc lát sau, trên bàn của Thu Nguyệt và Bạch Vũ đã bày đầy rượu và thức ăn.

“Thu Nguyệt cô nương, mời dùng!”

“Đa tạ Bạch đại ca.” Thu Nguyệt gật đầu, gắp một ít cá trích đưa vào miệng, nhai kỹ nuốt chậm.

“Hương vị thế nào?” Bạch Vũ cũng gắp một miếng thịt chưng.

“Ăn rất ngon! Cám ơn Bạch đại ca.” Thu Nguyệt cảm thấy cá trích kia vừa vào miệng đã tan, hương vịtuyệt hảo, vô cùng ngon miệng.

“Vậy hãy ăn nhiều một chút, không cần khách khí với ta, đồ ăn ở nhà trọ này rất nổi tiếng!” Bạch Vũ ân cần với Thu Nguyệt.

“Ừ, ta biết rồi.” Thu Nguyệt lại gật đầu.

Sau khi ăn xong, Bạch Vũ thuê hai gian phòng hảo hạng, hai người đều tự trở về phòng mình nghỉ.

Trời tối, người hầu nhà trọ bưng nước ấm đến cho khách tắm rửa, nhưng Thu Nguyệt chỉ rửa mặt qua loa, cũng không tắm rửa thay quần áo, bọc hành lý nhỏ không mở ra, vẫn đặt trên bàn.

Thu Nguyệt tựa lên thành cửa sổ, nhìn trăng sáng trên trời, đêm nay ánh trăng đặc biệt sáng ngời, ánh trăng sáng tỏ chiếu lên gương mặt tú lệ của Thu Nguyệt, lông mi thật dài tạo ra bóng râm mờ mờ trên mặt, trông rất đẹp mắt. Cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi như anh đào vì ánh trăng lại trông như đổ một tầng nhũ bạc, chóp mũi xinh xắn hơi phiếm ánh bạc, cả người đắm chìm trong ánh sáng, giống như mỹ nhân ánh trăng.

Lúc này, Thu Nguyệt tự nhiên nhớ đến một đôi mắt màu nâu nhạt, chủ nhân đôi mắt kia không biết có đang nhìn trăng sáng hay không? Nghĩ như vậy, mặt nàng đỏ lên, nhanh chóng lùi về sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.