Một lát sau, con ngươi đau xót nảy lên ý định.
Nếu trời đem Ngọc Thanh lại đưa đến trước mặt hắn, chính là cho hắn bù lại cơ hội đã lỡ.
Lần này, nhất định phải bảo vệ tốt Ngọc Thanh của hắn, yêu nàng thật tốt.
Hắn liếc mắt một cái nhìn phương hướng nữ tử vừa rời đi, rất nhanh liền đuổi theo sau.
Nữ tử lẳng lặng đi, hắn vừa nhìn thấy liền thấp giọng:
- Ngọc Thanh, không cần lại trốn tránh ta được không?
Nữ tử rùng mình, cuối cùng không nhịn được xoay người lại. Nàng nói:
-
Tô Ngọc Thanh đã chết, nàng bị ngươi ép xuất thành! Một khắc khi rời
đi, nàng cũng đã chết. Cho nên, trên đời này sẽ không có lại Tô Ngọc
Thanh. . . . . .
- Ngọc Thanh.
Hoàng Phủ Luật thống khổ khàn khàn một tiếng.
Hắn lập tức tiến lên, một tay gắt gao kéo nữ tử vào trong ngực mình, con ngươi mang lệ mông lung:
-
Ngọc Thanh, đều là ta sai! Ta mang đến cho nàng nhiều đau xót như vậy.
Ngày không có nàng, ta nơi này ngày đêm đau triệt nội tâm can.
Hắn kéo bàn tay nhỏ bé của nữ tử đặt trên ngực mình, con ngươi thống khổ tràn đầy vết thương:
-
Ta cảm tạ ông trời một lần nữa lại đem nàng đưa đến trước mặt ta, lần
này ta nhất định phải bảo hộ nàng thật tốt. . . . . . Ngọc Thanh của ta,
ta không thể mất đi nàng. . . . . .
Nữ tử để mặc hắn đem chính mình ôm vào ngực càng lúc càng chặt, cơ hồ phải khảm thân thể của nàng vào mình.
Nàng không có giãy dụa, chỉ là đem tay nhẹ nhàng đặt ở trước ngực hắn, trong đôi mắt trong veo ưu thương tràn lệ.
Không ai biết, trên chiếc khăn che mặt màu đỏ kia đã có rất nhiều nước mắt rơi xuống.
Cuối cùng, nàng rời vòng ôm ấp của nam nhân, lẳng lặng đi về phía trước.
- Ngọc Thanh.
Hoàng phủ Luật nhìn bóng dáng thương tâm của nàng, một giọt nước chảy xuống từ khóe mắt.
Một trận gió tuyết thổi đến, một trận phiêu linh.
Đã lỡ làm thương tổn mà không thể cứu lại được, làm người yêu nhau không thể gần nhau.
Hắn và nàng, có hay không đã kết thúc?
**
Thiên trạch năm thứ năm, tân niên (năm mới) bắt đầu.
Quốc quân đăng cơ đã năm năm, rốt cục cũng làm quốc thái dân an.
Không
có gì ngoài Hồng Y thánh làm dân chúng thần hồn nát thần tính, đề tài
này liền thành chuyện nơi nơi dân chúng đều nói say sưa.
Mỗi
người đều biết năm năm trước thân vương đăng cơ mấy tháng ngắn ngủi,
liền đột nhiên thoái vị, đem ngôi vị hoàng đế giao cho hoàng đệ kế vị,
tức quốc quân hiện tại.
Quốc
quân tuổi trẻ vẻ mặt ôn nhuận, ngọc thụ lâm phong, yêu thích du sơn
ngoạn thủy, lại thủy chung không chịu nạp phi phong tần, đây cũng là
chuyện mọi người đều biết.
Kết
quả là, tin tức quốc quân tuổi trẻ sắp nạp phi truyền ra ngoài, liền
thổi quét tất cả đầu đường ngõ nhỏ, mọi người đều đoán nữ tử may mắn này
rốt cuộc là ai?
Lĩnh quốc công chủ? Đại thần chi nữ? Quận chúa?
Có thể nói, chỉ cần là nữ tử khuê phòng, không có người nào không muốn nhập họ Hoàng Phủ này.
Sáng sớm, mọi người còn trong mộng, liền bị tiếng vó ngựa trên đường làm bừng tỉnh .
Chỉ
thấy trên mặt đường băng tuyết yên tĩnh, một con ngựa chạy vội qua,
thoáng thấy bóng người mặc hồ cừu tố màu trên lưng ngựa, chạy qua mặt
tuyết đọng, mơ hồ thấy được trên lưng ngựa là một nam tử cao lớn.
Từng
trận vó ngựa vang dội không hề giảm một nhịp, một đường chạy như điên,
tuấn mã rốt cục ở cửa đông của hoàng cung thì ngừng lại.
Lập tức thân ảnh cao lớn nhảy xuống ngựa, liền hướng Long Hiên cung vận công phu phi nhanh tới.
Không đợi công công truyền báo, hắn một chưởng đẩy cửa điện nặng nề ra.
- Trạch, nữ tử ngươi muốn thú lại là nàng? Vì cái gì?
Hắn rống to, bước chân không có ngừng lại, bước nhanh hướng nội điện mà đi.
Hoàng Phủ Trạch lúc này đang nằm ở trên long sàng uống dược, thái y Nhan Vân Tề ở bên cạnh hầu hạ .
Nhìn
thấy vẻ mặt tức giận của Hoàng Phủ Luật khi vào cửa, hắn thản nhiên đem
chiếc bát không đưa cho Nhan Vân Tề, sau đó nở ra một nụ cuời suy yếu.
Hắn nói:
- Tứ ca, ngươi đã đến rồi. Ta đang muốn nói việc này với ngươi.
Hoàng Phủ Luật đứng trước long sàng, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy bất khả tư nghị:
- Trạch, vì cái gì người ngươi muốn lấy lại cố tình là nàng, vì cái gì?
Chỉ
thấy con ngươi hắn nhấp nhoáng ngọn lửa nóng nồng đậm, trên vầng trán
cao gân xanh lộ rõ, răng nanh cắn chặt, nghiến lên kêu ra tiếng, hé ra
hàm răng trắng đều tăm tắp.
Này, không chừng là lần duy nhất trên đời này hắn tức giận như vậy.
Bởi vì hắn luôn tín nhiệm hoàng đệ, vậy mà hắn nay lại muốn lấy nữ nhân hắn yêu nhất!
Hoàng Phủ Trạch nhìn Tứ ca nổi giận, trong con ngươi nhiễm sự áy náy, nhưng ngữ khí cũng cố chấp:
-
Hoàng đệ vẫn biết bộ dạng Hồng Ngạc rất giống hoàng tẩu Ngọc Thanh, chỉ
là nàng dù sao cũng vẫn không phải là hoàng tẩu Ngọc Thanh, mà hoàng đệ
ta. . . . . . Cũng thích nàng, nàng là nữ tử thiện người biết ý, nhất
định có thể làm hoàng hậu của ta.
- Hoang đường!
Hoàng Phủ Luật rống giận, con ngươi băng bắn ra hàn quang:
-
Nàng rõ ràng là Ngọc Thanh của bổn vương, thân mình không có thay đổi!
Đích thực chính là Ngọc Thanh! Nàng yêu thích thanh tĩnh như vậy, như
thế nào lại đáp ứng làm hoàng hậu của ngươi? Trạch, nói cho Tứ ca, là
ngươi bức nàng sao?
Hoàng
Phủ Trạch đây là lần đầu tiên nhìn thấy Tứ ca đối với mình lộ ra biểu
tình rét lạnh như thế, hắn rốt cục biết được hắn, hoàng đệ này là đoạt
đi nữ tử Tứ ca âu yếm.
Hắn biết điều đó, nhưng hắn vẫn là không thể không làm như vậy. Vì thế hắn trầm tĩnh nói:
-
Tứ ca, ta không có bức Hồng Ngạc, là nàng tự nguyện. Chúng ta hai tâm
cùng hứa, Tứ ca chẳng lẽ không muốn chúc phúc cho chúng ta sao? Chúng ta
cần Tứ ca chúc phúc.
Hoàng Phủ Trạch nói một câu này, bỗng làm cho Hoàng Phủ Luật phẫn nộ, trong con ngươi có tia đau đớn kịch liệt.
Hắn
nhìn thật sâu hoàng đệ mình ngày ngày yêu mến, thống khổ gầm nhẹ một
tiếng, thân ảnh cao lớn lại hướng ngoài điện chạy đi, chỉ để lại một
bóng dáng đau xót.
Trong cung tao nhã, tẩm cung của hoàng hậu tương lai, một tố y nữ tử cao gầy dựa vào cửa sổ, khuôn mặt ưu tư.
Bên
cạnh bày vô số lễ vật, phượng phục màu vàng thêu một hình phượng hoàng
đỏ thẫm, mũ phượng trên đỉnh đầu hình tương mãn chim trả bích châu mang
theo tua lụa màu vàng.
Một đôi hài phượng tơ hồng thêu kim, trên bàn đồ đầy đồ trang sức, dạ minh châu to bằng nắm tay lớn nhỏ.
Đó đều là quần áo cùng trang sức của tân nương, nữ tử bên cửa sổ lại không có chút không khí vui mừng khi lập gia thất chút nào.
Nàng vẫn là nhíu mi lại, vẻ mặt suy tư sâu xa. Con ngươi nhìn phiến tuyết trắng, trong lòng lại không biết đã dừng ở đâu.
Cuối cùng, nàng lấy trong tay áo lấy ra một cây ngọc tiêu, dán bên môi, nhẹ nhàng thổi.
Tức khắc, bên trong phòng tràn ngập một cỗ ưu sầu nồng đậm. Thủ khúc sầu thảm kia, khiến trên đôi mắt đẹp ưu thương càng đậm.
Sầu kia, ưu kia, rất lâu sau vẫn không tản đi .
- Thanh nhi.
Nhan Vân Tề một thân y phục thái y đi vào, đánh gãy ưu tư của nữ tử.
Hắn vẫy lui cung nữ bên trong ra, nhẹ nhàng đi đến trước mặt nữ tử, vươn tay, mềm nhẹ chỉ lên mi tâm đang ưu sầu của nữ tử.
-
Thanh nhi, muội không nên ưu sầu như vậy. Ngươi vốn là Thanh nhi vô ưu
vô lự trên núi Vũ Sơn, nề hà gì mà trời cao phải hai lần đem muội đưa
tới nơi này, đây là mệnh của muội sao?
Hắn thống khổ thấp giọng, trong lời nói tất cả đều là đau lòng thương tiếc, hỗn loạn cùng bất đắc dĩ.
Hắn đem nữ tử nhẹ nhàng ôm vào trong lòng mình, cùng nàng ngắm tuyết bay bên ngoài.
-
Thanh nhi, không cần gả cho hắn, không cần đi quản ân oán này, cũng
không phải làm chuyện nguy hiểm như vậy. Chúng ta hiện tại liền trở về
Vũ Sơn, không bao giờ … trở lại nữa. . . . . . Ta nghĩ sư phụ lão nhân
gia người nhất định là hy vọng muội sống thật vui vẻ.
Một câu này, lại làm cho nữ tử trong ngực hắn rưng rưng lệ, hai tròng mắt nàng tràn đầy vẻ u sầu:
-
Phụ thân hy vọng ta vui vẻ, nhưng ta có thể nào không để ý đến lão nhân
gia? Ta gả cho Hoàng Thượng, chính là hy vọng có thể giết lão bà kia,
cứu cha ra. Cha bây giờ còn đang ở trong tay nàng chịu khổ. Huống chi,
khi Bạch tiền bối truyền thân công lực này cho ta, ta đã hướng nàng hứa
hẹn nhất định phải giúp nàng từ trong tay lão yêu bà kia đoạt lại Hồng Y
thánh, không thể để cho Hồng Y thánh nguy hại dân gian. . . . . . Này
đó, coi như là ta đối nàng báo đáp ơn giải dược lúc trước, ta không thể
làm người vong ân. . . . . .
Nhan Vân Tề kích động ôm sát thân mình nàng, mềm mại gạt sợi tóc, than nhẹ:
-
Nếu chúng ta luôn luôn ở trên Vũ Sơn có bao nhiêu là tốt, cũng sẽ không
có liên lụy này. Đây là ý trời đã định thì sao? Thanh nhi. . . . . .
Ngọc Thanh ngẩng đầu, con ngươi kiên định:
- Nếu có thể cứu được cha ra, lấy lại được Hồng Y thánh, Ngọc Thanh nhất định tùy ý cùng sư huynh lưu lạc thiên nhai.
Nói xong, một chuỗi nước mắt trong suốt lã chã rơi xuống, thêm mấy phần sầu thương.
Nhan Vân Tề nhìn thấy, đau lòng lau đi nước mắt của nàng, thở dài:
-
Muội thủy chung là vẫn một lòng tưởng niệm hắn, tội gì buộc chính mình
như vậy? Sư huynh hy vọng muội có thể tìm được hạnh phúc cho chính mình,
hy vọng muội có thể trở lại bên người hắn.
- Không!
Nàng nắm chặt bàn tay hắn đang giúp nàng lau lệ, nước mắt lại tuôn trào:
-
Ta sẽ không trở lại bên hắn, bên hắn còn có một nữ tử vì hắn mà sẵn
sàng trả giá tất cả! Hắn là không bỏ nàng xuống được. . . . . . A. . . .
. . Lên trời thật sự là đối đãi không tệ, sau khi ta chết qua hai lần,
ta đã trở về là chính mình.
Nàng nắm chặt tay Nhan Vân Tề, hai mắt đẫm lệ mông lung:
-
Nếu là trời cao an bài, nếu trời để cho ta làm Tô Ngọc Thanh ở núi Vũ
Sơn kia, Ngọc Thanh nhất định làm cho chính mình quên đi trí nhớ lúc
dưới chân núi, cùng sư huynh cùng nhau sống nốt quãng đời còn lại. . . .
. .
- Thanh nhi.
Nhan Vân Tề lại kéo nàng vào, đau lòng không thôi.
Trong tiếng đàn nhỏ nhẹ, trong thất hương rượu nồng bay bổng.
Tay giữ cầm, một ngón tay ngọc của tố y nữ tử khẽ gảy, trong mắt ý cười trong suốt.
Trên
chiếc bàn hình tròn, nam tử mặc áo bào xanh đen, liên tiếp một ly tiếp
một ly hướng miệng đưa lên, căn bản là không có lòng dạ nào nghe cầm.
Tần Mộ Phong chặn chén ngọc của hắn, khuyên:
- Uống rượu giải sầu, sầu càng sầu.
Hoàng Phủ Luật buông chén rượu, một phen cầm lấy ngọc hồ, trực tiếp hướng miệng đổ vào.
Tần Mộ Phong vội vàng đoạt lại ngọc hồ trong tay hắn, thanh âm nghiêm khắc:
- Luật, đây không phải tác phong của ngươi. Trong lòng có cái gì không vui, nói ra!
Trong lòng hắn, kỳ thật là có chút sáng tỏ.
Có thể làm cho Hoàng Phủ Luật không khống chế được như thế, trừ bỏ Ngọc Thanh, không có thứ gì khác.
Hoàng Phủ Luật mắt say lờ đờ mông lung, đôi mắt lạnh lùng tự giễu:
-
Ta là xứng đáng! Ta đã sớm nên biết nàng không chịu tha thứ cho ta,
nàng hiện tại không chịu trở lại bên người ta. . . . . . Tất cả đều là
do ta, lúc trước, ta làm nàng tổn thương quá sâu, ta đáng chết!
Chỉ thấy trong cặp mắt tối đen rõ ràng là không có men say.
Tần
Mộ Phong nhìn, trên khuôn mặt tuấn tú cũng có khó chịu. Hắn không ngăn
trở Hoàng Phủ Luật uống rượu nữa, mà là trầm giọng nói:
-
Lúc trước chúng ta đều sai lầm rồi, là chúng ta hại chết nàng, là chúng
ta không có bảo hộ nàng thật tốt. Chỉ hy vọng, hiện tại nàng có thể
hạnh phúc.
Hoàng
Phủ Luật không nói nữa, hắn lại lấy chén rượu, đem rượu một ly lại tiếp
một ly hướng đưa lên miệng uống vào, trong con ngươi tất cả đều là đau
xót.
Cuối cùng, hắn đột nhiên đứng lên, bước nhanh hướng ngoài cửa đi.
- Luật, ngươi đi đâu?
Tần Mộ Phong vội vàng theo sau.
- Đi tới nơi ta muốn đến.
Cước bộ hắn không giảm, thân ảnh cao lớn tràn ngập cô tịch, lại trầm ổn ưu thương, rõ ràng không có một tia men say.
- Vương gia.
Tùy tùng phía sau hắn vội vàng đuổi kịp.
Tần Mộ Phong đứng tại chỗ, tia lo lắng trong con ngươi biến mất, lại nhiễm vẻ u sầu.
Hoàng
Phủ Luật ra khỏi Y Hồng lâu, nhưng không có lên xe ngựa, mà là để cho
tùy tùng mang đến một con tuấn mã, vội vã hướng hoàng cung chạy đi.
Hắn đi tới trước một cung điện tao nhã, đứng ở bên ngoài cung, lẳng lặng nghe thủ khúc hắn quen thuộc: Ngọc lê lạc.
Sau một lúc lâu, thân ảnh năm ngón tay không hề động, hắn một mình ưu sầu vết thương lòng.
Trong bóng tối, không ai quấy rầy hắn, không ai thương tổn hắn, lẳng lặng, chỉ có chính hắn.
Giống như tất cả, đều im lặng.
Hắn
nằm trên giường đá, rõ ràng cảm giác được ngực bị xé rách đau đớn,
không ai biết hắn mất đi Ngọc Thanh đã sợ hãi nhường nào, không ai biết
hắn đau.
Hắn lẳng lặng nằm, cuối cùng cảm giác được khóe mắt có chất lỏng chảy xuống.
Không hề động, chỉ lẳng lặng nhắm mắt lại, trên môi bạc run rẩy.
Đông. . . . . .
Thanh âm một vật rơi xuống mặt đất.
Hắn đột nhiên mở mắt ra, đối chỗ phát ra tiếng vang rống:
- Ai?
Không ai trả lời hắn, nhưng là có một trận tiếng bước chân bên ngoài chạy vội đi trong đêm tối đen yên tĩnh trong hắc động.
Thì ra đối phương có nội lực, khó trách hắn vừa rồi không thể lập tức cảm giác được có người tiến vào.
Hắn
lập tức ngồi dậy, hướng nơi phát ra tiếng bước chân kia đuổi theo,
thiên huyền tiên vừa rút ra, một thân mình kiều nhuyễn rơi vào trong
ngực hắn.
Một mùi thơm của cơ thể quen thuộc tức khắc chui vào mũi hắn, hắn bỗng kéo sát người vào trong lòng, tiếng nói run rẩy:
- Ngọc Thanh!
Nữ
tử có chút kháng cự giãy dụa, nàng là tuyệt đối không thể tưởng tượng
được lại gặp nam nhân ở chỗ này, cũng tuyệt đối không nghĩ tới hắn cũng
tới nơi này.
Vì thế nàng có chút kinh hoảng, nàng dùng chưởng vận khí, giãy khỏi sự kiềm chế của hắn.
Hoàng
Phủ Luật lại một phen chuẩn xác cầm tay của nàng, từ phía sau gắt gao
ôm nàng, dùng vòm ngực dày rộng đem nàng vây quanh, thâm tình khàn khàn
giọng:
- Ngọc Thanh không cần đi, không cần rời đi khỏi ta được không?
Tiếng nói tràn đầy khẩn cầu cùng thống khổ.
Trái tim Ngọc Thanh bỗng mềm nhũn, đột nhiên rất tham luyến lồng ngực ôm ấp của hắn. Nàng không giãy dụa, môi đẹp khẽ mở:
- Ngươi uống rượu ?
Mùi rượu nồng đậm, tiếng nói của hắn cũng rất rõ ràng, mang theo sự khêu gợi trong giọng, trong đêm trêu chọc nàng.
Hoàng
Phủ Luật kinh hỉ xoay thân thể của nàng lại, hắn ôm sát vòng eo của
nàng, tham lam hít lấy mùi thơm trên người nàng, ở bên tai nàng phà hơi
thở:
-
Ngọc Thanh, nàng rốt cục đã thừa nhận nàng là Ngọc Thanh! Nàng đã đến
nơi này, chứng tỏ nàng còn nhớ rõ nơi này, nhớ rõ chúng ta đã từng. Ngọc
Thanh, nàng quả nhiên là không quên . . . . . .
Nói xong, hắn bá đạo đem nàng chặn ngang ôm lấy, sau đó nhẹ nhàng đặt ở trên giường đá.
Ngọc
Thanh trong đêm tối không nhìn rõ, lại rõ ràng cảm giác được đôi mắt
lửa nóng của hắn, tim đập dồn dập. Nàng lẳng lặng ôm hắn, cảm giác tránh
né. Nàng nhớ rõ hắn đối nàng nói qua:
- Nàng nguyện ý vẫn như vậy cùng bổn vương không?
Cho nên, cuối cùng bởi vì tưởng niệm hắn mà đến đây.
Cũng
không nghĩ đến hắn đã ở nơi này, vì thế trong một khắc đó, ở trước một
khắc tất cả sắp chấm dứt, nàng cho phép chính mình tham luyến hơi thở
của hắn, tuy rằng là ngắn ngủi, tuy rằng là cáo biệt.
Hoàng
Phủ Luật đem nàng đặt trên giường đá, chính mình cũng đi theo lên, sau
đó hắn dùng thân hình cao lớn từ phía sau tinh tế bao vây nàng, ở bên
tai nàng bên tai khẽ nói:
-
Ngọc Thanh, tha thứ cho ta, được không? Không cần gả cho Trạch, để cho
ta yêu nàng, bồi thường cho nàng. Ngọc Thanh, không cần tàn nhẫn như
vậy, không cần trừng phạt ta như vậy. . . . . .
Ngọc
Thanh ở trong lòng hắn lẳng lặng rơi lệ, nàng cầm tay hắn, nhẹ nhàng
đặt ở thắt lưng của mình, sau đó mang theo nó hướng lên trên di động.
- Luật, không chỉ nói thôi, yêu ta. . . . . .
Hoàng Phủ Luật hô hấp trở nên dồn dập, thanh âm càng thêm khàn khàn:
- Ngọc thanh?
Trong
bóng tối, con ngươi hắn xuất hiện ngọn lửa hừng hực. Lúc này Ngọc Thanh
mới là Ngọc Thanh hắn ngày đêm nghĩ đến, nhu tình của nàng đã trở lại,
làm cho hắn có chút kinh hoảng.
Hắn ôm chặt nàng, dùng môi mềm mại hôn lên thùy tai nàng, tay đặt trên thân mình nàng không hề động.
Ngọc Thanh khẽ nhích người, đột nhiên đem đôi môi run rẩy, giọng nói mang theo nghẹn ngào:
- Luật. . . . . . Không chỉ nói, ta muốn lưu lại yêu thương của chàng . . . . . .
Sau đó đôi tay nhỏ bé run rẩy xoa lồng ngực dày rộng của hắn.
Hoàng
Phủ Luật kêu lên một tiếng đau đớn, lập tức vội vàng cũng đem thân thể
mềm mại của nàng tử đặt ở trên hồ cừu, đôi môi lửa nóng yêu cánh môi của
nàng, cùng với thân thể của nàng. . . . . .
Sau một phen mây mưa, hắn ôm lấy nàng nặng nề ngủ.