Sau
khi mở mắt ra, bên người hắn đã không có thân ảnh của nàng, chỉ có mùi
thơm thản nhiên trên người nàng phiêu tán trong không trung.
Hắn ôm hồ cừu nhanh chóng tiêu sái rời động, dưới trời đầy gió tuyết tìm thân ảnh của nàng.
Tuyết rất lớn, mặt đường trắng xoá đã không có dấu chân của nàng.
Hắn một thân áo đơn đứng ở dưới làn mưa tuyết, nhìn trên hồ cừu tố màu có máu xử nữ đỏ tươi, con ngươi đau kịch liệt.
Thật lâu sau, hắn hướng Phượng Hoa cung đi, cung nữ ngăn cản cước bộ:
- Khởi bẩm Tứ Vương gia, Hồng Ngạc mỹ nhân thân mình không thoải mái, hiện tại đang nghỉ tạm.
Hắn
đứng ở ngoài điện Phượng Hoa cung, lẳng lặng nhìn cửa điện nặng nề cách
trở hắn cùng nàng, con ngươi vẫn đau kịch liệt như cũ.
Đêm
qua nàng nhiệt tình như vậy, vội vàng như vậy, liều lĩnh như vậy, giống
như tất cả kích động nàng đều phải lưu cho hắn, làm cho hắn ở trong
nhiệt tình của nàng say mê khó có thể tự kềm chế, làm cho hắn nghĩ đến
nàng sẽ trở lại bên người hắn.
Chỉ là hiện tại, cánh cửa này, ngăn trở không chỉ là thân mình hắn, còn có lòng của nàng.
Thì ra nàng tính toán cuối cùng, vẫn là phải gả cho hoàng đệ.
Chỉ là, tất cả là vì cái gì?
Ngọc Thanh của hắn, sẽ không là nữ tử tham luyến vinh hoa phú quý.
Mưa
tuyết rơi đầy trời, gió lớn gào thét, làm hắn không nghĩ được ra đáp
án. Hắn vẫn canh giữ ở ngoài Phượng Hoa cung, chờ nàng đi ra.
Cho
đến khi bông tuyết bao trùm lên dấu chân hắn, cho đến khi mặt đất lại
trắng xoá, cửa điện nặng nề vẫn thủy chung không có mở ra.
Hắn đứng dưới gió tuyết, lạnh thấu, không chỉ có thân mình, còn có tâm cơ hồ cũng sắp lãnh buốt.
Lúc này, cửa điện đột nhiên phát ra một tiếng kêu, sau đó cung nữ đi ra.
Con ngươi hắn tức khắc sáng lên, nhìn thấy thân ảnh bên trong cánh cửa đi ra, lại ảm đạm xuống.
Người
từ bên trong cánh cửa đi ra là Nhan Vân Tề, hắn cũng không có mang theo
tùy tùng, mà là chính mình mang theo y dược, vẻ mặt ưu sầu từ sau cánh
cửa đi ra.
Nhìn thấy Hoàng Phủ Luật trước cửa, con ngươi hắn lạnh nhạt rồi đột nhiên hiện lên đau kịch liệt, cung kính hướng hắn thỉnh an:
- Tứ Vương gia.
Hoàng Phủ Luật con ngươi cũng lạnh lẽo:
- Ngươi tới nơi này làm cái gì?
Đối
nam tử này, hắn luôn có chút ghen tuông, bởi vì dù sao hắn cũng là sư
huynh Ngọc Thanh từng yêu, mà trực giác hắn nghĩ nam tử này còn yêu Ngọc
Thanh.
Nhan Vân Tề đứng thẳng dậy, hai mắt không nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh như băng của Hoàng Phủ Luật, trầm ổn nói:
- Bẩm tứ Vương gia, Hồng Ngạc mỹ nhân bị bệnh nhẹ, vi thần đến chuẩn dược cho nàng.
Khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Luật có ưu sầu, hắn thu hồi địch ý đối Nhan Vân Tề, sốt ruột hỏi hắn:
- Nàng rốt cuộc là bị bệnh gì? Vì cái gì lại đau? Có thể trị được không?
Hỏi xong câu này, mày kiếm hắn nhíu lại, chẳng lẽ giải dược kia không chữa khỏi độc “Phệ tâm” của Ngọc Thanh ?
Nhan Vân Tề thản nhiên liếc hắn một cái, trả lời:
-
Hồng Ngạc mỹ nhân là bởi vì mới trước đây trái tim chịu quá nhiều đau
thương, cho nên mới có tâm tật này, cảm xúc quá lớn mới có thể phát tác.
Vi thần đã vì Hồng Ngạc mỹ nhân phối chế ra thuốc chữa khỏi bệnh, chỉ
cần Hồng Ngạc mỹ nhân kiên trì dùng trong hai tháng, có thể khỏi hẳn.
- Vậy sao?
Hoàng Phủ Luật mừng rỡ, vẻ lo lắng trên khuôn mặt tuấn tú tản dần đi.
Ngọc Thanh của hắn, rốt cục đã được cứu rồi!
Nhan Vân Tề nâng con ngươi lên, lạnh nhạt có vẻ không hiểu sự tình:
-
Nhưng là nếu cảm xúc của nàng quá kích động, sẽ ảnh hưởng đến dược hiệu
của thuốc. Tứ Vương gia nên để Hồng Ngạc một phần thanh tịnh mới tốt.
Lời
này làm cho sắc mặt vừa mới chuyển biến tốt đẹp lên một chút của Hoàng
Phủ Luật lại trở nên trầm trọng, hắn tất nhiên là biết Nhan Vân Tề lời
này là nói cho hắn nghe.
Nhan
Vân Tề đối Ngọc Thanh có ý muốn bảo hộ mãnh liệt làm cho hắn ghen tuông
vô cùng, hắn trầm hạ khuôn mặt tuấn tú, lạnh nhạt nói:
- Ngươi chỉ cần để ý làm tốt chuyện của thái y, mặt khác ngươi không cần lo.
Nhan Vân Tề lẳng lặng liếc hắn một cái, cúi người:
- Vi thần đã biết, vậy vi thần trước tiên lui xuống.
Nói xong, đã hướng về phía gió tuyết mà đi.
Hoàng Phủ Luật nhìn bóng dáng hắn trong màn mưa tuyết, mắt dần dần nheo lại.
Cuối cùng, hắn lại liếc mắt một cái nhìn cánh cửa điện, cũng xoay người biến mất trong tuyết trắng.
****
Nữ tử nằm trên giường, mắt phượng nhắm lại, sắc mặt tái nhợt, cánh môi mềm mại mất hết huyết sắc, trên đôi mắt ướt đẫm.
Hoàng Phủ Luật ngồi ở bên giường, bàn tay gắt gao nắm tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng, đôi mắt ưu tư.
Đã nhiều ngày, Tố Nguyệt đau đớn thường xuyên phát tác, cho dù hắn cấp máu cho nàng, đau cũng không ngừng lại.
Vì
thế hắn lập tức phái người đem vị Miêu Cương y giả bắt đến, y giả kia ở
trước gương mặt lạnh như băng của hắn bị dọa đến sợ hãi rụt rè, chỉ
nói:
-
Đây là hiện tượng bình thường, bởi vì kim trứng tằm kia trưởng thành
lên một chút, sẽ ở trong bụng hơi di động. Hơn nữa nó hiện tại đã quen
khí huyết một người khác, tự nhiên ở trong bụng Nguyệt Vương phi có chút
không chịu được. Cho nên hiện tại đây là thời điểm mấu chốt, có thể hay
không đem nó dẫn ra, sẽ xem Nguyệt Vương phi có thể trụ được hay không.
. . . . .
Nhìn
thấy Tố Nguyệt mất hết huyết sắc, hắn giận dữ, đem Miêu Cương y giả
giam vào địa lao, nếu lời hắn nói là thật, mới có thể tha cho cái mạng
nhỏ của hắn.
Bởi vì hắn có chút sợ hãi sẽ hại Tố Nguyệt.
Hắn đã nói qua nhất định phải làm cho Tố Nguyệt khỏe mạnh sống tốt, áo cơm không lo.
Đây là việc hiện tại duy nhất hắn làm được cho nàng.
Hắn chỉnh lại góc chăn cho Tố Nguyệt, lẳng lặng đứng lên đi ra ngoài cửa.
Trong đại sảnh Vương phủ, đã có hai người chờ hắn.
Hắn đi vào tiền thính, mắt lạnh đảo qua mọi người, lạnh nhạt nói:
- Dám đến thân vương phủ của ta lần nữa, lá gan cũng không nhỏ!
Thính hạ bên trái lĩnh lệnh tiến lên ôm quyền cúi người:
-
Tứ Vương gia, lần này đến đây đã quấy rầy rồi, là do tình thế bức bách.
Chúng ta là phụng mệnh ân sư đến thỉnh cầu Tứ Vương gia có thể giúp một
tay, sớm ngày diệt trừ Hồng Y ma giáo.
Hoàng Phủ Luật nhíu mắt lạnh lại:
- Vì sao hắn không tự mình đến? Có phải là rất không có thành ý hay không?
Người phía dưới mồ hôi lạnh chảy ròng:
- Ân sư đã bị thương, là bị Hồng Y ma giáo gây thương tích.
Hoàng Phủ Luật mày kiếm nhíu lại, môi bạc mím chặt thành một đường thẳng tắp.
Lúc này người bên phải mở miệng:
-
Vương gia, đoạn thời gian này vua và dân nhiều người bị trúng ‘ thất
tâm tán ’ của Hồng Y thánh. Bọn họ sát hại bừa bãi thủ hạ của mình cùng
nhân sĩ trong giang hồ, không thể chống đỡ. Vi thần sợ còn như vậy sẽ
làm nhiễu loạn toàn bộ triều cương, hơn nữa hiện tại Thánh Thượng ngày
đại hôn đã gần kề. . . . . .
Mày kiếm Hoàng Phủ Luật lại nhếch lên, con ngươi thâm thúy nhấp nhoáng liệt hỏa, hắn quát lớn:
- Vậy các ngươi hôm nay tìm bổn vương, là muốn để cho bổn vương tự mình đi tróc nã giáo chủ Hồng Y ma giáo kia?
Đôi mắt sang quắc nheo lại, lóe lên tia lạnh lẽo!
Thủ lĩnh bên trái lại ôm quyền:
-
Tứ Vương gia, chúng tôi nghe nói Hồng Y thánh hiện tại nội tình rối
loạn, hình như thánh chủ trước kia của Hồng Y thánh trở về thảo phạt lũ
người mê muội ma giáo. Bọn họ đã có một ít bộ phận người quy thuận. Thì
ra đại đồ đệ của Bạch Diệp Huyền là Cừu Tuyết Linh, nàng một thân võ
nghệ cùng chế độc thuật đều là một tay Bạch Diệp Huyền truyền thụ. Chỉ
cần Bạch Diệp Huyền này xuất hiện trên giang hồ, liền có thể khắc trụ
Cừu Tuyết Linh này. Chúng ta hiện tại có thể thừa dịp, đối bọn họ phản
kích. . . . . .
Con ngưoi Hoàng Phủ Luật hung ác nham hiểm tràn đầy tia lạnh lẽo, suy nghĩ sâu xa.
Cuối cùng, nắm đấm hắn vung lên, lạnh nhạt nói:
- Bổn vương sẽ sắp xếp tinh binh ra trợ giúp một tay, nhưng sau khi tất cả đã bình ổn, không đươc lại đến quấy rầy bổn vương!
Người bên dưới đại hỉ:
-
Chuyện nửa năm trước là chúng thần lỗ mãng, đệ tử kia đã bị Vương gia
trừng phạt, chúng thần ghi nhớ giáo huấn lần đó, tuyệt không mạo phạm Tứ
Vương gia lần nữa. Chỉ cần Tứ Vương gia lần này cùng chúng thần đồng
tâm hiệp lực tiêu diệt ma giáo, người trong giang hồ chúng ta sẽ đối Tứ
Vương gia vô cùng cảm kích.
Hoàng Phủ Luật mắt lạnh nhìn:
- Không tiễn.
Hắn không theo chân bọn họ so đo, bởi vì Ngọc Thanh của hắn đã trở lại, mà lúc trước là hắn phạm lỗi trước.
Hơn
nữa, thân là Tứ vương gia, hắn không thể thờ ơ với tình hình trước mắt.
Hắn không thể trơ mắt nhìn con dân của mình bị Hồng Y thánh làm hại mà
không nhúng tay vào.
Nhưng là…..
Mày kiếm hắn lại nhíu vào thật sâu.
Nếu
Bạch Diệp Huyền quả thực tái xuất giang hồ, vậy bà ta với Ngọc Thanh là
quan hệ như thế nào? Ngọc Thanh đang bí mật hành động trong bóng tối
tại Hồng y thánh, vậy nàng với Bạch Diệp Huyền là có quan hệ sao?
Hắn trầm tư ngồi ở ghế.
- Luật, trong người không thoải mái sao?
Tố Nguyệt cầm khăn nhẹ nhàng chà lưng Hoàng Phủ Luật.
Nam nhân đưa lưng về phía nàng, tóc dài tỏa ra, bị nước thấm ướt, dính trên đầu vai hắn.
Lưng hắn dày rộng tinh tráng, nước da màu đồng quyến rũ, cơ thể cân đối, cao to rắn chắc, đầu vai dày rộng có vài vết sẹo.
Hắn đưa lưng về phía nữ tử, than nhẹ:
- Tố Nguyệt, nàng mới khỏe lại, trở về nghỉ ngơi đi. Ta có thể gọi người hầu chà lưng cho được mà.
Tố Nguyệt đưa ngón tay lên xoa nhẹ vết sẹo trên vai hắn, không để ý lời hắn, nhẹ nhàng nói:
- Luật, còn đau không?
Hoàng Phủ Luật nhìn đến vai mình, mới thấy mặt trước vết sẹo, khuôn mặt tuấn tú không tránh được xuất hiện vẻ ưu thương.
Đó là đêm ấy ở trong động, Ngọc Thanh dưới thân hắn lưu lại dấu vết.
Đêm
đó trong động thật nóng bỏng, hắn khao khát đòi hỏi ngọc Thanh, mà Ngọc
Thanh cũng nhiệt tình đáp lại hắn, bọn họ cơ hồ là điên cuồng thỏa mãn
nhu cầu của nhau.
Chờ
đi vào trong cơ thể Ngọc Thanh, thấy nàng vì đau quá mà kêu rên, hắn
mới ý thức được cơ thể Ngọc Thanh bay giờ vẫn là xử nữ, nhưng hắn dừng
không được.
Hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được, đêm đó triền miên chính là lời cáo biệt của Ngọc Thanh.
Nàng giao đêm đầu của mình cho hắn, nhưng bản thân lại phải quay về gả cho Hoàng đệ.
Nghĩ đến đây, vết thương nơi ngực hắn lại hung hăng bị xé rách.
Hắn đột nhiên đứng lên, mặc y phục, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Tố Nguyệt lập tức giữ chặt hắn:
- Luật, chàng đi đâu? Ta chuẩn bị làm hoa hồng dấm chua ngư mà chàng thích ăn nhất.
Khuôn mặt nhỏ nhắn có hờn dỗi.
Hoàng Phủ Luật quay đầu, mềm nhẹ:
- Ta hiện tại đi hoàng cung, nàng mới khỏe lại, nghỉ ngơi cho tốt đi.
Nói xong hắn phân phó tùy tùng nhanh chóng chuẩn bị ngựa, hướng cửa vương phủ mà đi.
Tố Nguyệt đứng cô đơn ở cửa, trong mắt thấp thoáng ánh lệ.
***
Hắn một đường chạy như điên tới Phượng Loan cung.
Lúc này trong hoàng cung đã thấy được phần nào không khí vui mừng, nơi nơi giăng đèn lồng đỏ, nổi bật lên giữa màn tuyết trắng.
Hắn đứng ở cửa cung, đẩy cánh cổng nặng trịch ra, lập tức thấy cung nữ đang đứng bên trong.
Hắn
sắc mặt bình tĩnh, nhìn đến mẫu hậu một thân phượng phục cao quý, Hoàng
Phủ Trạch ôm thắt lưng Ngọc Thanh đứng bên cạnh, cuối cùng là Nhan Văn
Tề săc mặt xám xịt.
Hắn
cảm thấy không khí ở đây thực trầm trọng, mà cánh tay đang để ở thắt
lưng Ngọc Thanh của Trạch cũng khiến hắn vô cùng chướng mắt.
Hắn lẳng lặng đi vào, sau đó là tiếng bẩm báo của thái giám vang lên khiến mọi người nhìn về phía hắn.
Hoàng Phủ Luật nhìn Ngọc Thanh trong ngực Trạch, khuôn mặt nàng còn vương lệ.
Hắn vô cùng đau lòng.
- Luật nhi, sao con tới đây?
Đường thái hậu nhướng mắt phượng lên, cắt đứt ánh mắt nhìn chằm chằm Ngọc Thanh của hắn.
Hoàng Phủ Luật ngẩng đầu, lập tức bày tỏ ý định đến đây.
- Mẫu hậu, Hồng Ngạc không thể lấy Trạch.
- Ồ?
Đường thái hậu khóe mắt mang ý cười, mắt phượng khẽ động.
- Ai gia đang cùng Trạch thương lượng việc này. Luật nhi, con tới thật đúng vừa lúc.
- Thái hậu. . . . . .
Hoàng Phủ Trạch một bên nóng nẩy, lên tiếng.
Đường thái hậu nhìn về phía quốc quân trẻ tuổi, mắt phượng lạnh lẽo:
-
Ai gia vừa mới nói qua, nữ tử này chỉ là một vũ cơ, căn bản không xứng
làm con dâu họ Hoàng Phủ ta, huống chi sẽ là mẫu nghi của một quốc gia,
người này sẽ làm con dân trong thiên hạ chê cười, Hoàng Thượng.
- Thái hậu, Hồng Ngạc là nữ tử trẫm yêu, không phải nàng trẫm không lấy.
Hoàng
Phủ Trạch ôm sát thắt lưng Ngọc Thanh, ngữ điệu dần dần trở nên kiên
quyết. Trên khuôn mặt tuấn tú hơi tái nhợt nhiễm một chút tức giận.
Đường thái hậu nổi giận:
- Hoàng huynh của ngươi đã phản đối ngươi thú nàng, thiên hạ không có nữ nhân khác sao? Ngươi không nên thú hồ ly tinh này!
- Mẫu hậu!
- Thái hậu!
Huynh đệ Hoàng Phủ đồng thanh.
-
Mẫu hậu, không cần nói Hồng Ngạc như vậy, nàng là nữ tử tốt. Nhi thần
phản đối Trạch muốn lấy nàng, là bởi vì vi Trạch căn bản không thương
nàng, mà nàng cũng không yêu Trạch.
- Phải không?
Đường
thái hậu trong giọng nói lại một chút sương lạnh, đáy mắt phượng hoàn
toàn là tức giận, bà hướng Hoàng Phủ Trạch, lạnh nhạt nói:
- Cho dù Hoàng Thượng yêu nàng, ai gia cũng sẽ phản đối Hoàng Thượng thú nàng!
Sau đó nàng không đợi Hoàng Phủ Trạch lên tiếng, rất nhanh đem ánh mắt chuyển hướng sang Hoàng Phủ Luật:
-
Còn có Luật nhi, cho dù nàng ta cùng Tiêu Ngọc Khanh đã chết đi kia bề
ngoài giống nhau, ai gia cũng quyết không cho phép ngươi tiếp cận nàng!
Bởi vì nàng căn bản là một hồ ly tinh mị hoặc lòng người!
- Mẫu hậu!
Hoàng Phủ Luật lần này rốt cục nổi giận, hắn tiến lên vài bước, lạnh lùng nhìn chằm chằm mẫu hậu ngày càng xa lạ:
-
Mẫu hậu, vì sao luôn phải phản đối huynh đệ chúng ta yêu nữ nhân? Chỉ
cần chúng ta yêu người nào, làm sao phải để ý thân phận địa vị của đối
phương? Chỉ cần nàng một lòng yêu nhi thần, một lòng hướng về nhi thần,
cần gì phải đi so đo thân phận, danh lợi ?
Đường
thái hậu sắc mặt xanh mét. Bà không để ý cơn thịnh nộ của Hoàng Phủ
Luật, mắt lạnh quét về phía Ngọc Thanh trong ngực Hoàng Phủ Trạch, lạnh
nhạt nói:
-
Các ngươi nghĩ nàng tiến cung là vì cái gì? Luật nhi, chẳng lẽ ngươi
không có phát hiện từ khi nàng xuất hiện ở bên người Hoàng Thượng, Hoàng
Thượng liền nhiễm quái bệnh sao?
Hoàng
Phủ Luật nhìn về phía Ngọc Thanh, trong lúc đó nàng mặt cười một mảnh
đạm mạc, chỉ lẳng lặng để Hoàng Phủ Trạch ôm, không nói gì.
Nhưng Hoàng Phủ Trạch lại nói:
- Bệnh của trẫm cùng Hồng Ngạc không có quan hệ gì!
Hắn lạnh lùng nhìn về phía Đường thái hậu đang gây sự, con ngươi âm lãnh:
- Bệnh này của Trẫm, có thể là phong hàn nghiêm trọng, cũng có thể là do người hữu tâm cố ý làm.
Đường thái hậu cười lạnh:
-
Vậy cũng không phải là không đúng. Ai gia nhắc nhở ngươi, thân là vua
của một nước, không thể dễ dàng bị sắc đẹp mê hoặc như vậy! Sắc đẹp là
một loại độc dược của dương gian. Ai gia nói đến như thế, các ngươi nghe
cũng tốt, không nghe cũng thế, tóm lại ai gia quyết không cho phép nữ
nhân này tiến vào nhà họ Hoàng Phủ!
Nói xong, nàng liền đứng lên:
- Người tới, khởi giá hồi cung!
Sau đó để cho thái giám đỡ lấy, hướng ngoài điện đi.
- Nhi thần cung tiễn mẫu hậu ( thái hậu )!
- Đát. . . . . . Đát. . . . . .
Một trận guốc gỗ thanh thúy gõ trên mặt đất dần dần đi xa, trong đại điện không khí vẫn trầm trọng.
Hoàng Phủ Luật đi đến trước mặt Ngọc Thanh, ánh mắt sáng quắc:
- Nói cho ta biết, nàng vẫn là cố ý phải gả cho Trạch?
Ngọc thanh nâng con ngươi lên, khẽ cắn môi.
Nàng
lẳng lặng nhìn con ngươi đen chấp nhất của hắn, cánh môi mím lại, hai
mắt ẩn tình, lại cuối cùng không nói ra bất kì lời nào.