Ngọc Thanh nằm ở trong trướng lẳng lặng nghe tiếng bước chân nam nhân bước ra ngoài, sau đó nghe được trầm thấp thanh âm:
- Tố Nguyệt, chúng ta ra ngoài đi.
– Ân. – Truyền đến thanh âm nữ tử mềm nhẹ.
Tiếng bước chân đi xa dần, bên trong thoáng chốc lâm vào yên tĩnh.
Tấm lụa mỏng phiêu động, người trong trướng không buồn ngủ.
Cảm giác được nam nhân đã đi xa, nàng ngồi dậy, ngồi bên cửa sổ, tinh tế cầm một đóa hoa bách hợp màu trắng lên.
Tiểu Xu bưng nhân sâm hầm canh gà đi vào, hé ra gương mặt tươi cười:
– Ta nói Mạnh Tố Nguyệt kia như thế nào lại tốt như vậy, có tâm đến xem
tỷ tỷ. Thì ra là tính toán chủ ý tìm đến Vương gia. Ta vừa mới nhìn
thấy hai người đi vào rừng cây lê, bộ dáng xem chừng là ôn lại chuyện
cũ. . . . . .
Ngọc Thanh cầm châm tú hoa, tay nhẹ đưa kim khẽ run lên.
– Tỷ tỷ, ăn canh đi. Là thiện đường làm riêng cho tỷ tỷ nga, nghe nói dược liệu rất trân quý.
Tiểu
nha đầu này còn không biết một chút gì đến việc mình đã gợi lên chuyện
thương tâm của người khác, chỉ đem canh đưa tới cho Ngọc Thanh, mỉm cười
ngọt ngào:
– Nhân lúc còn nóng tỷ uống đi, thấy thơm quá nga.
Ngọc Thanh nâng tay lên, thản nhiên cười:
– Tiểu Xu uống đi, ta hiện tại ngửi mùi này có chút buồn nôn.
Tiểu Xu đem thìa đưa qua, cười duyên:
– Ta như thế nào có thể cùng cục cưng trong bụng tỷ tỷ hưởng uống đâu,
tỷ tỷ mau nhân lúc còn nóng uống đi, không chừng là tâm ý của Vương gia
đấy. – Nói xong lấy bát đặt vào tay Ngọc Thanh, còn mình đi đến một bên
quét tước.
Ngọc thanh nhìn canh trong bát, trong lòng không có tư vị muốn uống.
Không biết hắn cùng Mạnh Tố Nguyệt ở rừng lê làm cái gì?
Cho đến chính ngọ, nàng đang nằm ngủ an tĩnh trên giường, nghe được một trận tiếng bước chân trầm ổn truyền đến.
Hoàng Phủ Luật vẫy nha hoàn bên cạnh lui xuống, đi tới trước mặt nàng, trên đôi môi nhợt nhạt của nàng hôn xuống.
Lông mi nàng khẽ rung động, vẫn không chịu mở mắt ra.
Hoàng Phủ Luật cười khẽ, ngồi ở mép giường, đem tay nàng bao trọn trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng vuốt ve.
– Tiểu miêu, tỉnh lại. – Hắn cúi người khẽ hôn đỉnh mũi cao thẳng của
nàng, sau đó đem mặt vùi xuống bên gáy của nàng, nhẹ nhàng thổi hơi.
– A ―― – Nàng rốt cục không chịu nổi, phải mở mắt ra.
– Đã dùng ngọ thiện chưa? – Hắn nâng thân thể của nàng dậy, đem nàng ôm vào trong ngực mình.
– Không có. – Bởi vì không có tư vị muốn ăn uống.
– Ta cũng còn chưa có dùng bữa, chúng ta cùng nhau dùng cơm trưa. – Nói
xong, hắn đã phân phó nha hoàn đi xuống chuẩn bị ngọ thiện.
Sau đó hắn đem tay nhẹ nhàng phủ xuống bụng của nàng, than nhẹ:
– Không thể tưởng tượng được nơi này đã có con của ta, Ngọc Thanh, ta
đã không thể chăm sóc tốt cho nó. Mộ Phong vừa mới nói cho ta chuyện
nàng ở thôn Hoa Sơn Trà sống ra sao. Ta thực đáng chết, cho nàng định
tội ta.
Ngọc Thanh an tĩnh nằm trong long hắn, nghe tiếng tim đập trầm ổn, không nói gì.
Nàng làm sao có thể nói cho hắn biết, nếu lúc ấy không có đứa nhỏ, nàng sẽ không có hy vọng sinh tồn nữa.
Hiện
tại đứa nhỏ ở trong bụng nàng khỏe mạnh, mà hắn đã ở bên người nàng, cõ
lẽ, nàng đã trở thành người hạnh phúc nhất trên nhân thế này.
Hoàng Phủ Luật ôm sát nàng, khàn khàn:
– Về sau ta tuyệt đối sẽ không làm nàng chịu khổ. Ta muốn hài tử của
chúng ta khỏe mạnh lớn lên, dạy nó tập võ, dạy nó luyện thiên huyền
tiên.
– Nếu là nữ nhi thì sao?
Mày nàng giãn ra, trong mắt có hờn dỗi. Nam nhân này như thế nào có thể khẳng định là nam hài chứ.
– Cũng dạy nàng tập võ, để cho nàng làm nữ hiệp, thế nào? Nếu là nữ
nhi, khẳng định sẽ xinh đẹp giống nàng. Nữ nhi này có đôi mắt to trong
veo rất có thần, còn có cái miệng nhỏ nhắn mê người. . . . . .- Lời nói
đằng sau biến mất ở bàn tay bá đạo của hắn.
Nửa ngày, nàng cầm lấy vạt áo hắn thở hồng hộc.
Con ngươi đen của hắn giằng co cái trán trơn bong của nàng cùng cánh môi mềm mọng, tiếng nói dị thường khàn khàn:
– Bổn vương thực sự đang rất đói.
Ngọc Thanh thẹn đỏ mặt, mặt cười ửng hồng.
Lúc này nha hoàn đã đem đồ chuẩn bị tốt ngoài ngoại thất, đứng ở sau bình phong bẩm báo .
Hoàng Phủ Luật lúc này mới nhẹ nhàng ôm lấy nàng ra bên ngoài thất, nàng hơi hơi giãy dụa:
– Buông ta, để cho ta tự mình đi.
Nam nhân cười xấu xa:
– Bổn vương thích ôm ái phi như vậy.
Vì thế một đường đem nàng ôm đến chiếc bàn tròn, để cho nàng ngồi ở trên đùi hắn.
– Hoàng Phủ Luật!
Ngọc
thanh trong ánh mắt kinh ngạc của nha hoàn kinh ngạc của nha hoàn đã
sớm xấu hổ không chịu nổi, cái dạng này như thế nào ăn a, nàng vặn vẹo
thân mình muốn nhảy xuống đùi hắn.
Hoàng Phủ Luật ôm eo nàng, gầm nhẹ:
– Nữ nhân, ngoan ngoãn .
Sau đó hắn giơ đũa ngọc lên gắp một miếng đồ ăn bỏ vào cái miệng nhỏ nhắn của nàng, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy nhu tình.
Ngọc Thanh không thể không chậm rãi nuốt vào, có chút không quen.
Hoàng
Phủ Luật lại rất tự tại, một miếng lại tiếp một miếng, gắp rau hướng
đến miệng của nàng, ngẫu nhiên cũng thỉnh thoảng tự nhiên đưa vào miệng
mình, thích ý ăn, không thèm để ý đến nha hoàn bên cạnh ánh mắt luôn
kinh ngạc.
Nàng nhìn trên mặt hắn tràn đầy thân thiết, trong lòng ấm
áp dễ chịu. Vì thế nàng không hề kháng cự, lẳng lặng hưởng thụ nhu tình
của hắn.
Ăn trưa xong hắn mang nàng đến rừng cây lê, nàng đứng ở ngoài rừng không chịu đi vào.
Nơi
này là nơi của hắn cùng Tố Nguyệt, nàng tự cho chính mình không thể lại
đến nơi này, hơn nữa hắn còn vừa mới cùng Mạnh Tố Nguyệt đến nơi này.
Hoàng Phủ Luật nhìn nàng, than nhẹ:
– Nàng còn băn khoăn. – Hắn kéo thắt lưng của nàng hướng trong rừng mà đi.
-
Nàng biết không? Một lần kia nàng tại rừng cây lê này khởi vũ bộ dáng
quả thực giống tiên tử lê hoa hạ phàm, ta chưa bao giờ biết có người có
thể so với hoa lê này càng thoát tục hơn, Ngọc Thanh, nàng thật đẹp, rất
xuất trần.
Hắn ôm sát nàng, nhìn hoa lê, vẻ mặt sâu thẳm:
– Tố
nguyệt nàng kỳ thật không thích hoa lê, nàng ở trước mặt ta vẫn là đem
chính mình biến thành bộ dáng ưa thích, đó không phải là nàng. Nàng vẫn
rầu rĩ không vui, bởi vì ta thích nàng cười, cho nên nàng thường xuyên ở
trước mặt ta cười, không ở trước mặt ta phát giận. Ta thích xem bộ dáng
nàng ở dưới tàng cây lê cười, cho nên ta ở trong rừng cây này, nàng
cũng thích đi theo. Hiện tại nàng rốt cục đã trở về chân chính là mình.
Hắn nhìn về phía nữ tử trong lòng, mềm nhẹ vuốt ve thân mình nàng vì lời nói của hắn mà cứng ngắc.
– Ngọc Thanh nàng thích hoa lê, thích ở dưới trời đầy hoa lê khởi vũ
đúng không? Chỉ là vì sao nàng khóc, mang theo cô đơn mà khóc? Ngọc
Thanh, nàng là nghĩ đến nhà sao?
Ngọc Thanh khẽ gật đầu, nhìn xuyên qua nhánh cây lê về phía dãy núi triền miên xa xa, có ưu thương:
– Ta nghĩ đến cha, nhớ Vũ Sơn.
Hoàng Phủ Luật ôm sát nàng, con ngươi cũng nhìn về phía núi xa:
– Chờ thêm mấy ngày, ta mang nàng quay về Vũ Sơn.
*
Đoạn thời gian này, Ngọc Thanh vẫn cảm giác giống như ở trong mộng, bởi vì hạnh phúc với nàng tới thật sự rất đột nhiên.
Mỗi ngày, nàng dưới sự mềm nhẹ lại bá đạo của hắn uống thuốc bổ, sau đó
đem nàng hôn đến một phen thở hồng hộc, cuối cùng mới lưu luyến không
rời buông.
Ngoài ra mang theo người hầu vào cung, hoặc xử lý công sự khác.
Hơn
nữa mỗi bữa tối, hắn đều gấp gáp trở về bồi nàng cùng nhau ăn. Ban đêm,
hắn nhiệt tình như lửa thiêu đốt nàng, lại rất cẩn thận không dùng sức
sợ bị thương đến đứa nhỏ trong bụng nàng.
Chờ
tình cảm mãnh liệt bình ổn, hắn lẳng lặng ôm lấy nàng đi vào giấc ngủ.
Từ đó về sau, không ở trước mặt nàng nhắc tới chuyện cũ của hắn cùng
Mạnh Tố Nguyệt.
Nhưng
nàng biết, hắn mỗi đêm đều chờ nàng đi vào giấc ngủ sâu, sau đó mới
lặng lẽ đi ra ngoài một chuyến, một lúc lâu sau trở về, trên người hắn
luôn tản ra mùi thơm ngát sau khi tắm rửa.
Ngày hôm đó, trời mới tảng sáng, nàng từ trong sự khiêu khích của hắn tỉnh lại.
Nắng
sớm xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng chiếu đến trên gương mặt
tuấn tú hắn, làm cho ngũ quan nhiễm một tầng phong tình trí mạng.
Lồng ngực tinh tráng của hắn, chân dài bá đạo quấn quít lấy đùi ngọc của nàng, không chịu thối lui.
Thấy nàng mở một đôi mắt ngọc mông lung, môi hắn khẽ cong lên, con ngươi đen mang ý cười, lập tức bá đạo mà hôn sâu nàng.
Nàng ưm một tiếng, lại ở trong nhiệt tình của hắn hít thở không thông.
Cuối cùng, hắn chưa hết ý buông nàng ra, con ngươi đen nhìn đến hai gò
má đỏ bừng của nàng, đôi mắt trong veo ẩn tình, cánh môi mềm mại, cong
lên kiều diễm, sam y khẽ hở, vai loã lồ, bộ dáng thở đốc gấp mê người
càng thêm ma lực hấp dẫn đôi mắt sâu thẳm cuả hắn, hắn thở hổn hển:
– Ái phi mau rời giường, hôm nay ta mang nàng đi đến Vũ Sơn.
Sau đó vén sa trướng lên, đi ra ngoài mặc y phục.
Ngọc Thanh lúc này mới tỉnh táo lại, sửa sang cái yếm cùng trung y, ra ngoài trướng.
Mà hắn, đã một thân cẩm bào màu đỏ tím ngọc thụ lâm phong đứng ở đó đợi, khóe mắt mang theo ý cười nhìn nàng.
Nàng vuốt vuốt cằm, ở trong ánh mắt của hắn tinh tế mặc y phục.
Cuối cùng, chờ nàng vấn đơn giản xong mái tóc, hắn đi tới, từ trong tay
áo lấy ra một chiếc trâm ngọc bích nhẹ nhàng cắm trên tóc mây của nàng.
Hắn nhìn nàng:
– Về sau không được lại đem trâm này trả lại cho bổn vương, biết không?
Sau đó kéo thắt lưng của nàng, lẳng lặng đi ra cửa phòng.
Ở đại môn Vương phủ, xe ngựa đã sớm chuẩn bị tốt, Tiểu Xu cùng vài tỳ nữ đang chuẩn bị hành trang.
Hoàng Phủ Luật đem nàng đẩy nhẹ nhàng lên xe, đang muốn lên xe, bỗng
nhiên một nha hoàn từ bên trong cánh cửa vội vã chạy tới, nàng vội la
lên:
– Vương gia, không tốt, Nguyệt Vương phi không thấy. Nô tỳ vừa
mới đi thiện thất quét tước, gõ cửa nửa ngày cũng không thấy ai mở liền
đẩy cửa đi vào. Trong phòng không có ai, trên giường cũng không có dấu
vết người ngủ.
Hoàng Phủ Luật kinh hãi, tức khắc từ trên xe đi xuống, dẫn theo tiểu nha đầu kia vội vàng bước nhanh hướng bên trong phủ.
Ngọc Thanh từ cửa sổ nhỏ nhìn bong dáng hắn cao lớn biến mất trước đại môn vương phủ, đột nhiên có cảm giác mất mát.
Nàng cũng xuống xe, lẳng lặng hướng thiện thất trong vương phủ đi đến.
Thời gian trước Mạnh Tố Nguyệt nói muốn đi đến núi Phượng Linh, nói không chừng đến nơi đó.
Gặp nhau, mày kiếm Hoàng Phủ Luật đã nhăn lại vội vã đi tới, vẻ mặt lo lắng, có chút bối rối.
– Ngọc Thanh, Tố Nguyệt là cô nhi, không có thân nhân dựa vào, nàng sẽ
đi đâu? Chẳng lẽ lại là bị người thần bí kia bắt nàng đi sao? Sẽ không
như vậy, ta còn không có bảo vệ tốt Tố Nguyệt. . . . . .
Ngọc Thanh nhìn hắn bối rối, an ủi:
– Tố Nguyệt nàng có thể đi núi Phượng Linh. . . . . .
Nàng còn chưa nói xong, liền thấy nam nhân dùng một tay đẩy nàng ra, bước nhanh hướng đại môn.
Nàng lảo đảo một cái, đỡ vào núi giả bên cạnh. Sau đó, tâm tình lạnh thấu.
Thì ra cuối cùng hắn vẫn để ý Mạnh Tố Nguyệt như vậy, dù sao bọn họ cũng đã từng, không phải sao?
Nàng đi tới cửa, nhìn thấy thân ảnh màu đỏ tía đã cưỡi tuấn mã tuyệt trần mà đi.
Nàng đi hướng ngược lại, đột nhiên cảm thấy được trong lòng đau nhức tràn ra.
*
Ban đêm.
Hắn một thân mệt mỏi trở lại, trên khuôn mặt tuấn tú vẫn có lo lắng.
– Tố Nguyệt nàng không ở núi Phượng Linh.
Nàng ngừng đánh đàn, ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn từng bước đến gần nàng, hỏi nàng:
– Nàng làm sao lại biết Tố Nguyệt sẽ đến núi Phượng Linh?
Nàng khẽ nhăn mi tâm, nhìn khuôn mặt tuấn tú bởi vì lo lắng mà nhiễm sắc lạnh, lãnh đạm nói:
– Bởi vì nàng từng nói cho ta nàng muốn đi núi Phượng Linh.
Hoàng Phủ Luật một phen nắm lấy nàng, gầm nhẹ:
– Nàng còn nói cái gì nữa? Mau nói cho ta biết. Tố Nguyệt nàng nhất định không thể có việc gì.
Ngọc Thanh gạt tay hắn ra, lạnh nhạt nói:
- Nàng có thể nói cho ta biết cái gì? Nói cho ta biết nàng là bởi vì yêu ngươi mới rời đi sao?
Hoàng Phủ Luật nhìn nàng, con ngươi vội vàng trầm tĩnh xuống.
– Ngọc Thanh, ta hiện tại tuy rằng không yêu Tố Nguyệt, nhưng ta phải
phải bảo vệ nàng, nàng hiểu không? Ta không thể liền như vậy bỏ xuống
nàng ấy, không để ý đến.
Ngọc Thanh xoay người, hướng nội thất mà đi. .
– Ngọc thanh.
Hoàng Phủ Luật đuổi theo, nắm lấy cổ tay của nàng, kéo thân thể của
nàng lại, đem nàng lẳng lặng ôm vào trong ngực mình, khàn khàn giọng:
– Ngọc Thanh, không cần như vậy, nàng phải tin tưởng ta. Tin tưởng ta được không?
– Ta biết ngươi không thể bỏ nàng xuống được, cũng tin tưởng ngươi, cho nên ngươi buông ta ra, được không?
Ngọc Thanh lẳng lặng nói, không có cảm xúc quá lớn, thậm chí có chút
thản nhiên bất cần, làm cho Hoàng Phủ Luật cảm thấy bất an.
Hắn không buông nàng ra, đem nàng ôm càng them sát một ít, thống khổ nói:
– Ngọc Thanh, nàng giận ta.
Ngọc Thanh không nói gì, bởi vì giờ phút này tâm nàng đang hỗn loạn.
Nàng
biết trước mắt tìm được Mạnh Tố Nguyệt mới là trọng yếu, nhưng khẩn
trương cùng bối rối của nam nhân này đã làm đau đớn nàng.
Hắn đối Mạnh Tố Nguyệt, kỳ thật còn chưa dứt bỏ được.
Nàng lắng nghe tiếng tim cũng đang đập lung tung của hắn, trong lòng có chút lạnh.
Nàng
vẫn cảm thấy được đoạn thời gian hạnh phúc này là mộng, quá nhanh lại
thật tốt đẹp, thậm chí làm cho nàng không kịp bắt lấy, không nắm chắc
trong lòng bàn tay.
Qua hôm nay, nàng mới biết thì ra nàng thủy chung hạnh phúc này là không có cảm giác an toàn .
– Luật, ta không có tức giận, chỉ là mệt mỏi, muốn nghỉ tạm.
Sau một lúc lâu, nàng ở trong lòng hắn nhẹ nhàng ra tiếng.
Hoàng Phủ Luật nâng nàng dậy, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy nàng đi hướng đến giường, đem thân thể mềm nhẹ buông xuống.
Hắn hôn nhẹ trên trán nàng, nói nhỏ:
– Ngọc Thanh, thực có lỗi không thể cùng nàng quay về Vũ Sơn, chờ ta tìm được Tố Nguyệt, chúng ta lại đi, được không?
– Được.
Ngọc Thanh nhắm mắt lại, không nghĩ để cho hắn thấy vẻ thất vọng trong mắt nàng.
Hoàng Phủ Luật giúp nàng đắp lại chăn bông, lại hôn xuống đôi môi nhợt nhạt của nàng:
– Ngọc Thanh, nàng ngủ trước đi. Ta đi thư phòng bàn bạc đại sự.
– Ân. – Sau đó nàng nghe được tiếng bước chân trầm ra bên ngoài, chờ
cánh cửa đóng lại, nàng mở mắt ra, trong đôi mắt đẹp có tia đau xót.
*
Trong thư phòng, nam tử bào màu đỏ tía vẻ mặt phong trần ngồi ở dưới đèn.
Một thân ảnh cao lớn màu xanh đứng ở trước mặt hắn báo cáo:
– Tối hôm qua trong phủ cũng không có người thần bí xâm nhập, hơn nữa
trong phòng cũng không có dấu vết đánh nhau, thuộc hạ cho rằng Nguyệt
Vương phi hẳn là chính mình đi ra vương phủ, có thể đang trên đường đến
núi Phượng Linh.
Dưới đèn, nam nhân nhướng mày kiếm lên, trên khuôn mặt tuấn tú có chút áy náy chợt lóe lên rồi biến mất.