Tiếng khóc của đứa trẻ mới sinh đánh thức Ninh Mẫn Mẫn.
Tỉnh lại, mắt đau, cơ thể đau, đầu óc không tỉnh táo, nhìn thấy trước mặt có bóng người đang di chuyển, cô không phân biệt đó là ai.
Có người nói: “Đứa bé đã đói bụng rồi “.
Là mẹ chồng cô nói.
“Đã tỉnh. Phu nhân đã tỉnh!”
Ô Phương vui vẻ kêu lên.
Cô thấy được ánh mắt vui mừng của tiểu Ô.
Cô làm sao vậy?
“A Ninh, đã tỉnh?”
Có một giọng nói nhẹ nhàng ở bên.
Cô chớp mắt một cái, nhất thời quên mất những gì đã xẩy ra trước đây, cảm giác có người đỡ cô, quay đầu xem, là gương mặt đẹp trai của chồng cô, ánh mắt lấp lánh.
“Cẩn Chi?”
Cô khẽ gọi một tiếng, nhìn xung quanh, mơ hồ mà hỏi:
“Em đang ở đâu đây?”
“Bệnh viện. Ngày hôm qua em đã sinh một tiểu bảo bảo? Bảo Bảo đói bụng, đang ở khóc? Em quên sao?”
Đông Đình Phong nhẹ nhàng nói, vốn đang lo lắng sau khi cô tỉnh sẽ gây náo loạn nhưng hiện tại cô lại rất bình tĩnh, có thể là bị kích động quá lớn, nhất thời đã quên những chuyện kia.
Nếu thật có thể quên được, cũng là chuyện tốt.
Nhưng anh khẳng định, cô sẽ không quên.
Đúng lúc này, một tiểu bảo bảo hồng hào đưa đến trước mặt cô.
“Xem, đây là con gái em sinh ra! Lông mi khá dài... Xinh đẹp...”
Anh nhẹ nhàng để cho cô xem.
Ninh Mẫn Mẫn liếc nhìn, dùng tay vỗ vỗ, cô bé này mặc bộ quần áo màu hồng, khóc đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt nhắm nghiền, tay chân rất bé nhưng quẫy đạp rất mạnh, có vẻ rất bướng bỉnh...
“Con bé đói bụng!”
Nó rất giống Vãn Vãn trước đây.
Cô muốn ngồi dậy để bế con nhưng cơ thể yếu quá.
“Đúng!”
Đông Đình Phong trả lời.
“Ngực em có phần căng lên, chắc có sữa rồi!”
“Uh``m! Em nằm xuống đi!”
Anh đỡ cô xuống, để cho bé con nằm gối đầu trên cánh tay của cô, chần chừ một lúc, có một chút ngại ngùng:
“Anh ra ngoài đi!”
Anh mỉm cười, đôi mắt lóng lánh: “Anh là cha, có quyền xem Bảo Bảo bú sữa!”
Bà nội đứng bên cạnh cười.
Mặt Ninh Mẫn Mẫn đỏ bừng, trừng mắt một cái, anh vẫn không chịu đi, bé con không thấysữa, lại bắt đầu khóc rất to.
Cô đành phải vén áo lên, ở trước mặt người đàn ông kia lộ ra bầu ngực căng cứng. Đưa đến miệng bé con bắt đầu ngậm chặt, mút mút. Tiếng khóc lập tức ngừng hẳn.
Cô cảm giác đứa bé đã bú được sữa.
Đông Đình Phong lẳng lặng nhìn: Nhìn hình ảnh mẹ cho con bú cực kỳ ấm áp.
Nhưng trong lòng anh, vẫn lo sợ, trực giác mách bảo giông bão sắp tới.
10 phút sau, tiểu bảo bảo uống ăn no nê liền ngủ rất ngon, Ninh Mẫn Mẫn nhắm mắt cũng giống như muốn ngủ.
Đông Đình Phong đắp lên người cô một chiếc chăn mỏng, chăm chú nhìn. Lo lắng trong lòng bỗng xuất hiện - - Trong phòng yên tĩnh quá cũng sợ.
Còn ở bên ngoài giờ là mớ hỗn độn.
Bình Sơn xuất hiện vụ án mạng, cả nhà bố vợ của Thủ tướng bị sát hại, giấu không được.
Họp báo được tổ chức. Nhưng anh không đứng ra họp báo mà là do chú hai của anh chủ trì, tường thuật đơn giản lại vụ thảm sát đó:
Vụ thảm sát ở Bình sơn liên quan đến việc trả thù. Bảy năm trước, Mạc Thần tổ chức cướp máy bay, sau đó tổ Liệp Phong tuân lệnh giải cứu con tin đã bắn chết thuộc hạ của Mạc Thần. Bảy năm sau, do ảnh hưởng của bệnh trầm cảm, Mạc Thần đã vượt biên nhập cảnh để báo thù, sát hại cha mẹ của đội trưởng tổ Liệp Phong Ninh Sênh Ca – họ cũng chính là cha mẹ vợ của Thủ tướng. Cuối cùng dẫn đến hai người chết, một người bị thương. Khi tình cờ phu nhân Thủ tướng về thăm nhà mẹ đẻ, chứng kiến cảnh này, đã sinh non trước nửa tháng. Hiện tại, sinh được một bé gái, hai mẹ con bình an.
Hung thủ Mạc Thần đã bị bắt và sẽ sớm được đưa ra xét xử. Nhưng bởi vì Mạc Lâm là Tổng Thống Trúc Quốc, có khả năng dẫn độ Mạc Thần về nước để tiến hành xét xử, dù sao hai nhà lãnh đạo của hai nước vẫn cần quan hệ. Mạc Thần Chi sẽ phải đối mặt với án tử hình hoặc tù chung thân. Hiện nay, Mạc Thần đang bị giam ở một trại giam tại Quỳnh Thành.
Bởi vì Ninh Mẫn Mẫn sinh con, Đông Đình Phong xin quốc hội nghỉ phép năm ngày, toàn bộ lịch làm việc đều lui lại.
Anh ngồi tại chỗ, nửa bước cũng không bỏ đi.
Tiểu bảo bảo ăn uống no nê ngủ cho tới trưa, Ninh Mẫn Mẫn cũng ngủ cho tới trưa.
11 giờ rưỡi, Ninh Mẫn Mẫn thức dậy, ánh mắt vẫn rất bình tĩnh, đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm mại của con.
“Có muốn ăn gì không?”
Đông Đình Phong bước tới, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Ninh Mẫn Mẫn, cũng không biết suy nghĩ cái gì, ánh mắt mơ màng, cả người hoàn toàn không có cảm giác gì:
“Nhà bếp nấu canh xương, ăn cho nhiều sữa...”
Cô không ngẩng lên, chỉ nói: “Được!”
Anh đỡ nàng dậy, giúp cô rửa mặt, sau đó đem bàn ăn vào, đặt lên đó vài món ăn, cô bưng bát lẳng lặng ăn, ăn rất nhanh.
Ăn xong, cô bế con gái lên, cho bú.
Tiểu tử kia ừng ừng bú, ăn uống no lại tiếp tục ngủ. Không khóc không quấy.
Còn cô cũng không làm ầm ĩ lên, lại tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Thời gian này, Đông Đình Phong vài lần nghĩ muốn nói chuyện với cô, nhưng cô đều không có phản ứng, yên lặng...
Buổi chiều, cô vẫn ngủ thật say, trừ lúc cho bé con bú sữa, vẫn coi như Đông Đình Phong không có ở bên cạnh.
Buổi tối, cô không ngủ nữa, chỉ ngơ ngác nhìn trần nhà. Bất cứ ai nói chuyện cô cũng không phản ứng.
Ngay cả Đông Đình Phong cũng không có biện pháp làm cô chú ý tới.
Vãn Vãn và Đông Kỳ đến thăm, cô cũng không nói một tiếng nào, cũng không cười.
Đông Kỳ hỏi anh: Mẹ bị làm sao vậy...
Anh đem toàn bộ sự việc kể cho Kiều Sâm, và hỏi.
Kiều Sâm khiếp sợ im lặng một lúc, sau cùng nói: “Điều này có thể là muốn trốn tránh. Bởi vì quá đau khổ, cho nên liền lựa chọn hình thức này để né tránh. Tạo cho bản thân mình một không gian tương đối an toàn. Không để ý tới bất cứ ai, bất cứ việc gì...”
“Hiện tại, đến tôi cô ấy cũng không thèm để ý. Cả người hoàn toàn khép kín, phải làm thế nào đây?”
Một sự bất thường như vậy, làm cho Đông Đình Phong cảm thấy rất lo lắng.
Kiều Sâm mặc dù rất thông cảm với anh, nhưng lại nói: Một khi chọc thủng không gian an toàn mà cô ấy tự xây lên, khả năng cô ấy sẽ cực kỳ đau khổ, không thể tự thoát ra được.
Chuyện này thật sự làm cho người ta khó lựa chọn.
Đêm đó, Đông Đình Phong trằn trọc không ngủ được, trời rạng sáng thức dậy đi uống nước, đi đến giường bệnh không thấy ai. Chỉ có tiểu bảo bảo đang nằm ngủ.
“A Ninh?”
Anh kêu lên, chạy vào buồng vệ sinh tìm, không có ai.
Anh hoảng sợ.
Trời ạ, cô đi ra ngoài lúc nào, mà không ai biết gì cả.