Ngoảnh Lại Vẫn Thấy Anh

Chương 53-3




Ta ngẩn ra, tới lúc phản ứng kịp thì khuôn mặt đã xấu hổ tới mức đỏ bừng, liều mạng dùng cánh tay chèn giữa ta và hắn để đẩy hắn cách xa ra một khoảng, nhìn vẻ mặt hắn trêu tức, ta sốt ruột giơ chân gạt hắn ra, ai ngờ đâu hắn dường như sớm dự liệu được, ta vừa mới nhấc đầu gối lên hắn liền lập tức đem nửa người trên dán lên người ta, ép ta thiếu chút nữa chết ngạt.

Ta 囧 tức giận giương mắt trừng hắn, hắn lại cười vẻ mặt đắc ý: “Thế nào? Còn muốn đá anh sao? Chỗ này không làm bậy được nha, em khí lực lớn như vậy, vạn nhất thực sự bị em đá một cú, trước không nói tới anh nhưng hạnh phúc nửa đời sau của em phải làm sao bây giờ?”

Ta thổ huyết, ngươi cái đồ lưu manh! Ta một bên trợn mắt, một bên suy nghĩ động đậy chân làm sao để đẩy tên Lâm Nhiên kia ra, ai biết bất luận ta tìm cách nào hắn cũng không chút sứt mẻ, thấy ta nóng nảy gấp gáp, Lâm Nhiên cười hắc hắc: “Anh van em, chưa nghe nói qua quá tam ba bận sao? Anh bị em quăng ngã hai lần, còn có thể để em thực hiện được lần nữa ư?”

Khuôn mặt ta đỏ lên mà không biết làm sao, đột nhiên Ngân Lang từ trong phòng nhảy ra vài bước đến bên chân Lâm Nhiên nhìn hắn, lại quay sang nhìn nhìn ta, ta vội vàng cầu viện: “Ngân Lang, chủ tử nhà mi khi dễ ta, cắn hắn!”

Ngân Lang nghiêng đầu làm như tự hỏi một phen, sau đó há mồm không chút do dự — bổ nhào về phía chân ta!

Ta “A” một tiếng muốn né sang bên cạnh lại bị Lâm Nhiên đè nặng không động đậy được, vì vậy Ngân Lang một cú trực tiếp cắn trên đùi ta. Lâm Nhiên cũng hoảng sợ vội vã buông ta ra ngồi xổm xuống vỗ đầu Ngân Lang, quát cho nó nhả ra, sau đó xắn quần jean của ta lên xem có bị cắn trầy da hay không. Tốt xấu Ngân Lang coi như có chút lương tâm, phỏng chừng là nhớ tới lần trước ta làm cơm cho chủ tớ nó ăn, cho nên cũng không có dùng sức lắm, chỉ là lưu trên đùi ta một dấu răng mà thôi.

Ta thở phào một hơi thở: “May là chưa trầy da. . .”

Lâm Nhiên nhìn Ngân Lang, nói: “Hay là đi chích ngừa thôi, vạn nhất bị nhiễm bệnh dại là không được rồi. . .”

“Ai nha không cần đâu, không có trầy da, tốn tiền uổng phí như vậy để làm chi?”

Lâm Nhiên dùng khóe mắt liếc ta, nói: “Cũng không phải nói với em a.”

Ta sửng sốt, không phải là nói với Ngân Lang chứ?

Quả nhiên Lâm Nhiên ngồi xổm xuống vuốt đầu Ngân Lang nói: “Phải không Ngân Lang? Chúng ta nên chú ý chút, bệnh ngốc cũng có khả năng lây nhiễm a. . .”

Ta thổ huyết, thật đúng là!

“Cái kia, em tới là tặng bánh ga-tô cho anh, bây giờ không có chuyện gì vậy em về đây.”

Lâm Nhiên thân thủ đi lấy áo khoác: “Anh tiễn em.”

Ta vội vàng xua tay: “Không cần không cần, cũng không phải em không biết đường, huống hồ em là người cường hãn như thế, em không đi cướp người khác là tốt rồi ai dám cướp của em chớ. . .” Lâm Nhiên phóng một ánh mắt sắc như dao qua, ta nhanh chóng chuyển lời, “Ách, thế nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. . . Vậy cám ơn anh.”

Tới tiểu khu ta cùng An Hảo ở trọ, Lâm Nhiên tìm nửa ngày mới được một chỗ để đỗ xe. Ta ở trong lòng yên lặng thở dài, sớm biết như vậy không bằng gọi điện thoại để hắn tới lấy quà, đỡ được ta chạy tới nhà hắn một chuyến. Tiết kiệm tiền lại tiết kiệm xăng, còn có thể vì sự nghiệp bảo vệ môi trường mà cống hiến một ít. Huống chi tại thời đại giá cả leo thang mà tiền lương không thèm tăng như bây giờ, tiền đi xe thật khiến loại tiểu thị dân như ta đau lòng chết a.

Đang cúi đầu phiền muộn, Lâm Nhiên kéo áo ta đem ta túm trở về, một ngón tay gõ vào đầu ta: “Nghĩ cái gì vậy? Sắp đi lên bồn hoa rồi kìa!”

Ta ôm đầu kêu rên: “Không cần gõ đầu, anh không biết gõ như vậy sẽ ngốc sao?!”

Hắn cười nhạt một tiếng: “Không nghe nói qua dĩ độc trị độc sao? Em đã ngốc đến mức tận cùng rồi, anh gõ nữa không chừng có thể thông minh lên chút.”

= =

Ta quyết định không thèm để ý đến hắn, ai ngờ hắn càng gõ càng nghiện, lấy đầu ta làm mõ, một bên lấy tay gõ một bên còn tự phối âm: “Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc, cốc cốc cốc. . .”

Ta nổi giận, giơ tay lên gạt cái móng heo của hắn ra: “Phương trượng thỉnh tự trọng!”

Ai biết liền xảy ra chuyện, nguyên bản cái chìa khóa xe của Lâm Nhiên đang móc trên ngón tay hắn bị ta vỗ một cái, chìa khóa “véo” một phát bay vào trong bồn hoa ven đường, ta nhất thời trợn tròn mắt.

Lúc này Lâm Nhiên còn có tâm tư nói giỡn: “Sư thái, em xem chuyện này làm sao giải quyết a? Nếu như hôm nay buổi tối không tìm được chìa khóa xe, sư thái có muốn cho lão nạp ngủ lại một đêm hay không a? Lão nạp thực không ngại chen chúc với sư thái. . .”

Ta nhanh chóng nhấc tay đầu hàng: “Em đi tìm!”

Vì vậy ta cùng Lâm Nhiên hai người chui vào trong bồn hoa kia, trong bóng tối mò mẫm chìa khóa như mò kim đáy bể. Thỉnh thoảng hai người vừa xoay đầu lại cụng nhau, hoặc là anh đạp em một cước, em giẫm anh một cái. . . Vì vậy từ bồn hoa truyền ra thanh âm như sau:

“A!” “Oái. . .” “Đau a!” “Anh đè trúng em!” “Em sờ đi đâu vậy? !”

Trong tiểu khu có một gia đình mang theo con nhỏ ra ngoài tản bộ vừa mới trở về đúng lúc đi ngang qua bồn hoa, đôi vợ chồng nọ một bên không cho con trẻ nhìn hướng bên này, một bên dùng sức vươn đầu tới, vừa nhìn vừa lắc đầu: “Chậc chậc, thực sự là thói đời ngày nay a, thanh niên bây giờ a, đi chỗ nào không đi lại gấp gáp như thế, thực sự là. . .”

Ta 囧. Giữa lúc ta cúi đầu giả chết, Lâm Nhiên đột nhiên sáp tới nhỏ giọng bên tai ta: “Ai, em nói xem anh rõ ràng cái gì cũng không làm mà phải gánh chịu tội danh không có thật như thế, quả thực không có lời a, hay là anh dứt khoát biến nó thành sự thực?”

Ta thổ huyết, hung hăng trừng cho hắn thủng lỗ: “Anh là đồ lưu manh!”

“Dù sao thì vật họp theo loài, em cũng là một nữ lưu manh — nga sai, dựa theo sự phân chia giữa người với động vật, chính xác nhất em phải là lưu manh cái!”

= = ta quyết định hảo nữ không cùng nam nhân đấu, không chấp nhặt với hắn.

Khó khăn lắm mới tìm được cái chìa khóa xe, Lâm Nhiên đưa ta đến dưới lầu, nhìn ta lên lầu, sau đó mới xoay người rời đi. An Hảo vừa thấy ta trở lại, như con cá chép từ sô pha búng lên đứng dậy chỉa vào người ta nói: “Ngươi sao lại trở về a? !”

Ta bị mặt nạ dưỡng da trắng bóc của nàng dọa hoảng sợ, vỗ vỗ ngực ngồi xuống nuốt nước bọt: “Trời tối ngươi ở trong phòng khách đắp mặt nạ, muốn hù chết ta sao?”

Nàng trợn mắt quay lại ngắm cái gương: “Xí, ta ở nhà dọa phụ nữ so với ngươi đi ra ngoài dọa đàn ông còn tốt hơn. Ai, sao ngươi lại trở về vậy?”

“Trễ thế này, ta đương nhiên phải về.”

Nàng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lấy ngón trỏ xỉa ta một cái: “Ngươi đúng là đầu heo a! Khung cảnh tốt như vậy, phù dung trướng noãn lụa đỏ thích hợp cỡ nào… đêm xuân đáng giá nghìn vàng thích hợp cỡ nào để. . .hừm, OOXX a! Ngươi dĩ nhiên lại đi về như thế! Ai, ta nói Lâm Nhiên sẽ không có một điểm biểu hiện đi?”

“= = biểu hiện cái gì? Nga, hắn nói ta tặng cái mông cho hắn.”

“Phốc. . . Cái mông! Ha ha, hai người các ngươi thật đúng là. . . Câu kia nói như thế nào nhỉ, nga, là ‘Vương bát đối lục đậu nhãn’ (*)!”

(* Chính xác phải là “Vương bát khán lục đậu”, xem chú thích chương 2 để hiểu them ^^)

Ta đổ mồ hôi. . . Cô nương ngươi không biết dùng tục ngữ đừng dùng lung tung có được hay không, ngươi là muốn khen chúng ta tình đầu ý hợp hay là muốn mỉa mai chúng ta “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” đây!

Rửa mặt xong bò lên trên giường, vừa mới nằm xuống điện thoại di động liền vang lên, nhìn thấy số Lâm Nhiên, ta bắt máy.

“Ngủ à?” Giọng hắn rất nhẹ.

Ta nói: “Không, anh về đến nhà chưa?”

“Ừ, đang định ngủ đây.”

Ta nói: “Em cũng định đi ngủ nè.”

“Nga? Vậy chúng ta cùng nhau ngủ?”

Ta 囧, cái này nói sao nghe không được tự nhiên nhỉ.

Hắn ở bên kia khẽ cười một tiếng, nói: “Có muốn anh hát một bài hát ru con cho em nghe không a?”

Ta tinh thần phấn chấn, dùng sức gật đầu: “Tốt tốt!”

Hắn ôm điện thoại hắng giọng, khí thế ngất trời mở miệng: “Vùng lên! Những người không muốn làm nô lệ!”

Ta vốn đang nín thở ngưng thần, bị một câu của hắn làm sợ đến thiếu chút nữa lăn xuống dưới giường. Ca ca, ngài xác định ngài đây là đang hát bài ru con sao?

Phảng phất là đoán được ta ở bên kia đang trợn trắng mắt, điện thoại truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng sung sướng của hắn: “Thế nào? Có dễ nghe hay không a? Anh nói cho em biết anh chưa hát tình ca cho cô gái nào nghe đâu a, em là người đầu tiên. . .”

Ta đổ mồ hôi, quốc ca coi như là tình ca sao? Nhân gia ngài quả nhiên bác ái. . .

Ta nằm ở trên giường, ôm gối đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, nghe thanh âm Lâm Nhiên vui vẻ truyền tới, tâm tình phá lệ thoải mái, vì vậy ta quyết định hỏi Lâm Nhiên một vấn đề mà ta đã kìm nén dưới đáy lòng thật lâu: “Ai, vì sao anh thích em a? Bên cạnh anh oanh oanh yến yến nhiều như vậy, ngay cả An Hảo đều nói anh là một khách sạn 6 sao, “đẳng cấp xa hoa” muốn trụ vào nhất định rất nhiều đúng không? Sao anh lại nhặt lấy ‘thứ phẩm hàng tồn’ như em đây?”

Lâm Nhiên dường như nghiêm túc tự hỏi một phen, cuối cùng thở dài một tiếng, nói: “Anh nghĩ, có thể là định luật bảo toàn vật chất có tác dụng.”

“Hả?”

“Em nghĩ đi, anh đã ưu tú như thế hoàn mỹ không sứt mẻ như thế, một gia đình nếu như hai người đều tốt như vậy làm sao được? Cho nên vật chất phải bảo toàn a, anh có bao nhiêu hoàn mỹ, phải tìm một, a ha, người nào đó lại cân đối một chút không phải sao?”

“= = anh là đang gián tiếp mắng em sao?”

“Không có a, anh khen em mà. . .”

“. . . Có người khen người khác như anh sao?”

“Hắc hắc, có nha, anh đây không phải là người đó sao!”

“Lâm Nhiên! Anh không thể nghiêm chỉnh trả lời vấn đề của em sao? !”

“Ừm. . . Người ngốc tự có phúc của người ngốc, em suy nghĩ nhiều như vậy để làm chi? Anh mỗi ngày ở chỗ làm đều bị những người tinh ranh khôn khéo quay xung quanh nhiều như vậy đã quá sức rồi, làm chi mà muốn tìm một người thông mình sắc sảo về dằn vặt mình a? Em ngốc như vậy trái lại rất tốt, quen em không cần suy nghĩ nhiều lắm, cũng không cần che giấu cái gì, lại càng không cần phải tốn sức giống như với những cô gái khác đi đoán tâm tư của em. Như vậy không tốt sao?”

Ta im lặng, đáng thương thay, ngốc cũng là một loại ưu điểm ư?

“Vậy. . . Nếu như tương lai có một ngày, anh phát hiện ra anh thích tâm hồn tinh tế hơn, em thật nhạt nhẽo thì phải làm sao bây giờ?”

“Anh chỉ thấy một kiểu tốt đẹp thôi, tại sao em lại nghĩ về mình như thế? Hơn nữa, em là cho anh xem, cũng không phải cho người khác xem.”

Thế nhưng ta còn lo lắng, lo lắng người không hoàn mỹ như ta không xứng với người hoàn mỹ như hắn, lo lắng đây chung quy chỉ là một sai lầm thật mỹ lệ, vì vậy ta phiền muộn gãi đầu nhỏ giọng lầm bầm: “Nếu như em có phân nửa như An Hảo thì tốt rồi. . .”

Lâm Nhiên trầm mặc một chút, cười nói: “Phụ nữ bọn em, ở đâu mà suốt ngày so bì như thế, mọi người tự có ưu điểm của riêng mình, suy nghĩ nhiều như vậy để làm chi? Được rồi trời đã khuya, mau ngủ đi.”

Ta thở dài một hơi gật đầu: “Ừm, vậy anh cũng nhanh một chút ngủ đi. Khụ khụ, nhớ phải mơ thấy em!”

“Đừng, anh sợ bị dọa tỉnh lại. . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.