Ngoảnh Lại Vẫn Thấy Anh

Chương 49-3




Nhớ rõ trước đây, đại khái là năm đó 5 tuổi, tôi theo mẹ lên núi dâng hương, xin xăm. Đó là một ngôi chùa quanh năm hương khói, khách du lịch nhiều như dệt cửi, nghe nói trong chùa có một vị cao tăng đắc đạo không dễ dàng gặp được người. Ngày đó tôi và mẹ vận khí rất tốt nên nhận được chỉ điểm của vị cao tăng, cho đến tận hôm nay, tôi vẫn còn nhớ ông ta dùng bàn tay sần sùi như vỏ cây cổ thụ kéo tôi, đôi mắt tinh anh nhân ái nhìn tôi một lúc lâu, cuối cùng nói: “Đứa bé này trời sinh thông minh, tương lai sự nghiệp nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió, chỉ là nhân duyên trời định, có lẽ, sau này sẽ có một cô gái không phải người bình thường trấn trụ nó.”

Tôi khi đó còn chưa hiểu chuyện, nhưng mẹ lại rất là vui cứ nói về con dâu tương lai đặc biệt của bà.

Mãi đến khi gặp được Phương Nam tôi mới hiểu rõ câu nói của vị phương trượng kia, ý “cô gái không phải người bình thường” là chỉ cái gì, cô ấy có chỗ nào là một cô gái đây, cả người cô ấy thực giống hệt như một chàng trai.

Kỳ thực khi bắt đầu, tôi thật không đem cô ấy để vào trong mắt. Khi đó ở bộ phận nhân sự nhìn qua cô ấy, ma xui quỷ khiến thế nào mà giữ cô ấy lại, chủ yếu là cảm thấy bản thân không dưng bị quăng ngã hai lần, nhất định phải báo thù.

Sau đó tôi phát hiện, giữ cô ấy lại là một việc cực kỳ sáng suốt, cả nguời cô ấy chính là một cỗ máy chế tạo niềm vui, cho dù trong công việc làm tôi vừa sốt ruột vừa muốn quăng đi hết không làm nữa.

Một khi cô ấy bắt đầu làm rối, tâm tình tôi cũng lập tức tốt hẳn, cô ấy chính là có bản lĩnh này, khiến cho tất cà mọi người cùng một chỗ với cô ấy đều vui vẻ.

Tôi phát hiện bản thân càng ngày càng thích trêu chọc cô ấy, hễ nhìn đến dáng vẻ cô ấy tối sầm bày ra khuôn mặt khốn khổ thì tâm tình liền cực kỳ dễ chịu.

Lâm Thiếu hỏi tôi: “Anh thật sự động tâm với cô nàng không ra con gái đó à?”

Tôi mặc kệ hắn, trêu chọc Phương Nam, thật giống như trêu đùa với con mèo, con cún nhỏ.

Mãi đến lần gặp gỡ đó, cô ấy lại sai tôi mang giấy vệ sinh cho cô ấy, tôi suýt chút nữa bị cô ấy làm cho tức hộc máu, hận không lập tức tìm một cái dao mổ, đem đầu cô ấy bổ ra xem rốt cuộc là cấu tạo cái dạng gì mà khiến cho cô ấy lớn mật dám sai khiến ông chủ đến WC nữ đưa giấy vệ sinh cho mình.

Bởi vì lần đó phải đàm phán hợp tác với Nhật Bản mà đi công tác, tôi mang theo cô ấy, dọc đường đi cười đùa không ngừng, thế nhưng ngày đó ở hồ bơi khi tôi nhìn thấy cô ấy chìm dần vào trong bể mà không trồi lên, tôi ngay lập tức hoảng sợ, đó là một cảm giác mà trong tâm lý từ trước đến giờ chưa từng gặp qua, tôi nghĩ cũng không kịp liền lao xuống cứu cô ấy, ai ngờ lại bị cô ấy đá cho một cước.

Cho nên tại thời khắc đó, có lẽ là vì để che giấu kích động của mình, tôi đã nói lời không nên nói, nhìn thấy cô ấy khuôn mặt trong nháy mắt trắng bệch, tôi biết mình làm tổn thương cô ấy rồi, nhưng tôi lại không có biện pháp cúi đầu nhận lỗi, liền cứ như thế mà khó chịu với nhau.

Quay về công ty, tôi vẫn suy nghĩ nên làm thế nào mà bù đắp lại một chút, nghĩ rất lâu, cảm thấy việc này vẫn là do mình làm không đúng, cô ấy cho dù giống một chàng trai như thế nào, thì cũng là một cô gái, tôi nói cô ấy không giống con gái không lấy được chồng, quả thực có chút quá đáng. Tôi nghĩ, thôi quên đi, tôi cố mời cô ấy đi ăn cơm,nếu cô ấy thông minh sẽ thuận theo bậc thang mà đi xuống, còn nếu không biết điều, hừ!

Ai ngờ, đợi tôi đi đến bộ phận làm việc của cô ấy hỏi, cô ấy trước đó đã kịp chuồn đi xem mắt rồi, trong nháy mắt tôi chỉ muốn đem cô ấy túm chặt lại rồi dùng một cái búa mà hung hăng gõ lên đầu cô ấy. Khi tôi mang cô ấy ra khỏi nơi xem mắt, tôi biết rất rõ ràng, hai người bọn họ không diễn kịch, một khắc đó đúng là phá lệ vui vẻ.

Tôi cho rằng cô ấy sẽ cứ mãi là sủng vật bên cạnh tôi, cũng giống như Ngân Lang, tôi vẫy vẫy tay cô ấy sẽ ngoan ngoãn chạy đến. Tôi cho cô ấy một khúc xương, cô ấy sẽ rung đùi đắc ý mà dính lấy tôi. Nhưng khi Tô Viễn xuất hiện, thì tôi biết, tất cả đều sai rồi. Tôi không biết quá khứ giữa bọn họ, nhưng dựa vào bản năng của một người đàn ông………. còn có Phương Nam cái đầu heo kia khi đối mặt với Tô Viễn rõ ràng “yên lặng thẹn thùng” đến ai cũng có thể nhận ra, tôi biết, người con trai này khẳng định trong sinh mệnh của Phương Nam chiếm một vị trí rất quan trọng.

Tôi bắt đầu hoang mang rối loạn, chính mình cũng không thấy có chút đạo lý nào. Khi tôi gọi điện thoại nghe mẹ cô ấy nói cô ấy ra ngoài xem mắt, đến tối có khi không về nhà, trên thương trường đến nay tôi đều vững chắc như Thái Sơn, bình tĩnh vô cùng, vậy mà thời khắc đó lại hoàn toàn không có cách khống chế bản thân. Một câu nói của Lâm Thiếu khiến tôi vốn từ trước đến nay cứ tự lừa dối mình phải thừa nhận.

Cậu ta nói:” Được rồi! không chỉ có đồ heo ngốc Phương Nam kia mà còn có anh nữa, tự cho mình thông minh, không nhận ra rằng anh cũng thích cô ấy.”

………………………….

Tôi thích cô ấy?

Tôi thích cô ấy…………….

Tôi thích cô ấy…………

Khoảnh khắc đó tôi dường như không có bất cứ do dự gì, sau khi hỏi An Hảo rõ ràng địa chỉ của cô ấy, công việc vứt hết lại công ty liền lái xe đi tìm cô ấy. Trên đường đi tôi cái gì cũng không hiểu rõ, trong lòng chỉ có 1 ý niệm__tôi không thể đem cô ấy nhường cho người khác, tôi phải mang cô ấy trở về.

Nhưng là chúng tôi còn đang ở nửa đường thì gặp Tô Viễn. Tối hôm đó tôi uống rượu, có chút không khống chế được, từ lúc tự mình kinh doanh công ty, tôi vẫn tự chủ được chuyện uống rượu của mình, từ trước đến giờ đều không để cho mình quá say, nhưng tối hôm đó, tôi nghe cô ấy một câu rồi lại một câu kể về chuyện tình của cô ấy và Tô Viễn, nghe cô ấy thú nhận với Tô Viễn, trong đầu trống không một mảnh, cuối cùng uống đến hoàn toàn mất đi lực khống chế của bản thân, bởi vì một câu”thích” của cô ấy, tôi hoàn toàn bùng nổ.

Dù rằng sau này tôi chưa từng hối hận việc đêm đó đã làm, nhưng tôi lại cứ cảm thấy có chút có lỗi với cô ấy. Dẫu sao cô ấy cũng không phải là người cởi mở, tôi cái gì cũng chưa cùng cô ấy nói qua —— ngay cả một câu thích cũng không có, trước hết giữ lấy cô ấy. Nhưng là có trời mới biết —— đó cũng là lần đầu tiên của tôi…….

Sau đó cô ấy trốn tránh không gặp, muốn giả vờ như tất cả đều chưa từng phát sinh qua, mà đó cũng nằm trong dự đoán của tôi. Tôi muốn nói với cô ấy, tôi kỳ thực đã thích cô ấy rồi. Cái cô nàng ngốc nghếch, tùy tiện không giống con gái này, cái đồ đầu heo này toàn tâm toàn ý quý trọng bạn bè, có một trái tim rất trong sáng. Cùng cô ấy ở cùng một chỗ sẽ quên đi tất cả phiền não —— cô gái này, đã bất tri bất giác ở trong tôi, chiếm giữ nội tâm của tôi rồi.

Nhưng là, như thế nào nói ra đây? Từ nhỏ đến lớn đều được con gái chủ động làm quen, tôi thật không biết, nên như thế nào chủ động đi nói với cô ấy, tôi thích cô ấy.

Cho nên cô ấy vô lại, tôi chỉ có thể càng vô lại hơn cô ấy —— anh cứ trách em đấy, em làm thế nào đây? Dù sao gạo nấu thành cơm rồi, em cũng phải có trách nhiệm đối với anh!

Tô Viễn thích An Hảo, kỳ thực là trong dự kiến của tôi. Ở lần đó trên đường xe ôtô bị nổ lốp phải đi nhờ xe của Tô Viễn trở về, khi nghe Tô Viễn nói về An Hảo, trong mắt chứa đựng dịu dàng và hoài niệm thì tôi đã biết rồi. Cho nên tôi một chút cũng không lo lắng Phương Nam sẽ chạy trốn cùng Tô Viễn. Nhưng chính là vào ngày sinh nhật tôi hôm đó, cô ấy thế mà lại vứt tôi đi hẹn ăn cơm với Tô Viễn, thật sự tổn thương đến tôi.

Anh thực tình không đáng được em quan tâm, không đáng được em chú ý thế sao?

Cho nên dù là sinh nhật, dù anh đã là người đàn ông của em, em cũng có thể không quan tâm đến cảm nhận của anh mà đi hẹn hò với người đàn ông khác…..

Khi tôi mới kéo cô ấy đi, trong lòng tôi thật sự rất buồn, tôi thực sự đang từng chút một tiếp cận cô ấy, muốn bản thân hoàn toàn hòa nhập vào trong cuộc sống của cô ấy, muốn cô ấy dần dần chỉ nhìn thấy hình bóng của tôi……….nhưng lại thất bại như vậy.

Cái đồ ngốc này, cô ấy không biết ngày đó là sinh nhật của tôi.

Lừa mình dối người cũng tốt, tự mình an ủi cũng được, tóm lại, tôi biết cô ấy không phải hoàn toàn không để ý tôi, không phải cố ý xem nhẹ sự tồn tại của tôi là tốt rồi. Coi như không có tiền đồ, thấp kém đi, tôi có thể có biện pháp gì đây, ai bảo trong hai chúng tôi, là tôi thích cô ấy trước, ai bảo tôi là đàn ông, cho nên, tôi độ lượng một chút vậy!

Từ sau khi ở nhà Phương Nam về tôi bắt đầu từ từ chuẩn bị thủ tục kết hôn,cũng thông báo cho ba mẹ, tôi có người muốn kết hôn, mẹ thúc giục tôi mang cô ấy về nhà, nhưng là tôi không muốn nóng vội, tôi e làm cô ấy sợ.

Tôi đưa cô ấy đi xem pháo hoa, vốn là muốn trong thời khắc lãng mạn nhất bày tỏ với cô ấy, hy vọng cô ấy đồng ý theo tôi về nhà, hy vọng cô ấy nguyện ý theo tôi suốt cả cuộc đời. Tôi thấy cô ấy miệng cười vui vẻ, khi vừa định nói ra những lời đã ấp ủ rất lâu sớm đã thuộc lòng, người tôi không ngờ đến——Tương Lệ đột nhiên xuất hiện.

Trong nháy mắt tôi làm bộ trấn tĩnh, nhưng trong lòng sớm đã luống cuống, tôi không có lỗi lầm gì với Phương Nam, chuyện của tôi và Tương lệ sớm đã kết thúc từ nhiều năm trước, nhưng tôi vẫn rất bối rối —— tôi sợ Phương Nam hiểu lầm, nhưng tôi không biết phải làm thế nào đối mặt với hiểu lầm của cô ấy.

Sau đó tôi cứ tránh nói chuyện của Tương Lệ với Phương Nam, mà dáng vẻ của Phương Nam cũng biểu hiện giống như không để ý gì, tôi lén lút thở dài nhẹ nhõm, cho rằng không lâu sau, chờ Tương Lệ hoàn thành dự án hợp tác rời đi, thì sẽ thiên hạ thái bình.

Nhưng là —— vẫn xảy ra sự cố rồi.

Vốn biết Phương Nam hiểu lầm,vốn muốn giải thích, nhưng khi tôi nghe cô ấy hỏi tôi thích Tương Lệ sao, nháy mắt tâm tôi liền trầm xuống. Tôi cho rằng tôi đã biểu hiện đủ rõ ràng, tôi cho rằng tôi đã đem thành ý của mình không giữ lại chút nào mà cho đi, nhưng chưa từng nghĩ rằng, cô ấy vẫn hoài nghi tôi.

Trên thế gian cái gì làm tổn thương người nhất? Không phải không yêu,mà là người mình yêu sâu sắc không tin tưởng mình.

Tôi tức giận rời đi, anh nỗ lực làm nhiều việc như vậy, em lại không tin tưởng anh,

Chuyện này bảo anh dựa vào cái gì mà chịu nổi? Nhưng là tôi quên, có lẽ tôi làm không ít việc, nhưng Phương Nam vẫn không có cảm giác an toàn, chung quy vẫn là do tôi. Tôi không cho cô ấy cảm giác an toàn tuyệt đối, tôi không thể khiến cô ấy hoàn toàn tin cậy tôi, dựa vào tôi. Đây là thất bại của tôi với tư cách là một người đàn ông, không thể trách cô ấy.

Nhưng cho dù hiểu rõ rồi, tôi cũng vẫn là không bỏ xuống được cái dáng vẻ kiêu ngạo mà chủ động đi tìm cô ấy giảng hòa.

Anh nghĩ rằng, anh thỏa hiệp nhiều lần như vậy, em không thể thỏa hiệp một lần hay sao?

Cuối cùng vẫn là tôi thỏa hiệp, hết cách, trông thấy Trang Nham và cô ấy ở cùng một chỗ, tôi liền biết, nếu tôi không chủ động, rất có khả năng sẽ mất đi cô gái ngốc này.

Trang Nham có hứng thú với cô ấy, mà tôi thì không thể dùng tình cảm của cô ấy dành cho tôi để đặt cược, tôi đánh cuộc không được, cho nên tôi chỉ có thể buông xuống hết thảy, chủ động đưa tay kéo cô ấy trở về.

Tôi còn có thể có cách nào khác chứ? Ai bảo tôi thích cô ấy, một cô gái ngây ngốc như vậy? Ai bảo tôi là đàn ông chứ? Ai bảo tôi nhìn thấy cô ấy tủi thân, buồn bã không cách gì dằn xuống mà cảm thấy đau lòng chứ? Ai bảo tôi muốn giữ cô ấy bên cạnh tôi?….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.