Ngoan Ngoãn Nằm Trong Ngực Anh

Chương 12




"Ừ, chỉ có thể như vậy thôi." Phó Lăng Thiên gật đầu, đứng lên, "Ta sai hạ nhân đi truyền tin với Minh Chủ trước, Thanh Nhi chuẩn bị một chút, buổi tối chúng ta cùng đi."

"Ừ."

Phó Lăng Thiên đứng dậy rời đi, Phong Huyền Dịch cũng không nói thêm gì, rời đi cùng hắn, trong sân chỉ còn lại Mộc Vân Hạc cùng Dung Chỉ, trái lại bọn họ không có ý tứ rời đi, giống như đang giằng co,

"Không có chuyện gì."

Dung Chỉ trừng mắt nhìn Mộc Vân Hạc, đi tới bên cạnh Vãn Thanh, nắm lấy tay nàng, ánh mắt Mộc Vân Hạc tối lại nhìn hai người, thấy nụ cười yêu nghiệt của Dung Chỉ thì càng thêm không cam lòng.

"Thanh Nhi, đại ca tiễn muội về phòng, xem sắc mặt muội kìa, chắc chắn tối hôm qua không ngủ ngon, buổi tối cũng đừng như vậy."

Gần như trực tiếp đụng mạnh vào hai người, Mộc Vân Hạc cường thế kéo Vãn Thanh đưa nàng vào phòng, Vãn Thanh nhìn ngoài cửa, Dung Chỉ cũng không đuổi tới, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo, hắn là người có lòng tự tôn rất mạnh, không nên yếu thế như vậy mới đúng.

Nhìn Mộc Vân Hạc một chút, có phần thông suốt, có thể Dung Chỉ cũng đã nhận ra nếu cứ mâu thuẫn với Mộc Vân Hạc như vậy thì sau này sẽ ảnh hưởng rất nhiều tới quan hệ giữa nàng và hắn, có thể hắn đang cứu vãn hình tượng của mình trong mắt Mộc Vân Hạc.

Nhưng nhìn bộ dạng của Mộc Vân Hạc, hình như không hề có ý tứ bồi dưỡng cảm tình với Dung Chỉ, nàng cũng lười suy nghĩ nhiều.

Tuy nói Vãn Thanh nằm trên giường nghỉ ngơi, nhưng nằm nửa ngày, nhắm mắt lại chính là nụ cười rực rỡ của Tư Mã Lưu Vân cầm túi vải đựng đom đóm, làm thế nào cũng không ngủ được.

Khó khăn chờ đến khi trời tối, Vãn Thanh cũng ngồi không yên nữa, đứng lên rửa mặt đơn giản, liền ra cửa tìm đám người Mộc Vân Hạc.

Phó Lăng Thiên đang đứng ở cửa viện chờ mấy người, thấy Vãn Thanh tới đây, trên khuôn mặt mang nụ cười nhẹ nhàng.

"Sẽ không có chuyện gì."

"Ừ."

Vãn Thanh gật đầu, nhìn mấy nam nhân bắt đầu đi ra từ các phòng, liếc mắt nhìn qua, chói mắt nhất vẫn là Dung Chỉ.

Dung Chỉ một thân hồng y dài đến mắt cá chân, đai lưng màu vàng dưới ánh trăng tỏa ánh sáng long lanh, giống như khảm đá quý, tóc dài màu đen chỉ cố định một ít sau gáy, còn lại xõa trên đầu vai, cặp mắt hẹp dài yêu mị nhìn Vãn Thanh, mỉm cười đi tới.

Mộc Vân Hạc đứng bên cạnh hắn, ánh mắt lạnh nhạt, cũng không khó thấy biểu hiện không vui trên khuôn mặt hắn.

Phong Huyền Dịch từ bên trái đi tới, nhìn chằm chằm Dung Chỉ hồi lâu, cũng đi phía sau hắn.

"Đi thôi."

Dung Chỉ đưa tay kéo tay Vãn Thanh qua, Vãn Thanh mặc một thân bạch y tơ tằm, đứng bên cạnh Dung Chỉ một thân nổi bật có phần ảm đạm, ngược lại lại hết sức xứng đôi với Phó Lăng Thiên bên cạnh.

Bên ngoài biệt viện dừng hai chiếc xe ngựa, Phó Lăng Thiên cùng Phong Huyền Dịch ngồi chiếc đằng trước, Mộc Vân Hạc cùng Dung Chỉ và Vãn Thanh ngồi chiếc phía sau, ba người ngồi chung, một đường xấu hổ, Mộc Vân Hạc ngồi yên tại chỗ, Dung Chỉ muốn dựa vào gần Vãn Thanh một chút cũng đều bị hắn phóng tới ánh mắt xem thường.

Khó khăn đến phủ Minh Chủ, Vãn Thanh cũng không chịu được bầu không khí ngột ngạt này, vội vã nhảy xuống xe ngựa, đuổi theo hai người phía trước.

Phó Lăng Thiên đi đầu, một thân trường bào vân sắc xứng với vóc người thon dài của hắn, mái tóc đen dài cố định một phần sau gáy, dừng lại trước tên thị vệ, quay đầu nhìn Vãn Thanh.

"Thông truyền với Minh Chủ một tiếng, Tam vương gia tới."

Hai thị vệ đại môn mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn mấy người trước mặt, một mực cung kính chạy đi thông truyền.

Không lâu sau, Vương Nguyên Bá đã đi tới, một thân y phục màu son, mặt mày hồng hào, ôm quyền nhìn mấy người trước mặt.

"Tam vương gia! Sao hôm nay lại rảnh rỗi tìm đến lão phu, a, còn có Phó đại nhân cùng Mộc đại nhân, vị tiểu thư này, không phải cô nương là ân nhân đã cứu nữ nhi của ta sao?"

Vừa được thị vệ thông báo, Vương Nguyên Bá đã chạy ra ngoài ha ha nói một tràng, ngược lại không hề có chút sinh nghi nào, nhiệt tình mời mấy người đi vào bên trong.

"Vương Gia cùng mấy vị đại nhân tới đây cũng không nói một tiếng, hàn xá cũng không có rượu thơm món ngon gì, xin để hạ nhân chuẩn bị một chút, kính xin các vị đại nhân chớ ghét bỏ."

Vương Nguyên Bá chu đáo dẫn mấy người đến đình viện trong hoa viên, trước là bàn ăn, còn có một sân khấu thật lớn, thấy người tới, Vương Nguyên Bá khoát tay, đào kép liền lên đài bắt đầu ca diễn.

"Cũng không biết các vị đại nhân có thích nghe hay không, tạm thời để quản gia tìm đến, kính xin các vị tha lỗi." Giọng nói của Vương Nguyên Bá mặc dù cung kính, nhưng ngồi cạnh Phong Huyền Dịch, sống lưng vẫn thẳng tắp, vẻ mặt anh khí.

"Không sao, Minh Chủ không cần khách khí." Phong Huyền Dịch ngẩng đầu nhìn Vãn Thanh, tựa hồ đang hỏi thăm nàng.

"Đúng rồi, nữ nhi Minh Chủ đâu, tại sao không gọi ra ngoài cùng ăn?"

"Nha đầu đó à, cả ngày ở trong phòng không biết làm gì, nó vẫn chưa hết giận ta chuyện lần trước, dạo này không để ý đến ta, lúc ăn cơm lại càng không chịu ăn cùng ta." Vương Nguyên Bá thở dài, lại tự giễu mỉm cười, "Như vậy cũng tốt, chỉ cần không chạy loạn khắp nơi là được rồi."

"Sao lai vậy được, Xúc Anh thông minh lanh lợi như thế, chắc chắn sẽ trở thành niềm tự hào của Minh Chủ, chỉ là Minh Chủ chưa phát hiện ra ưu điểm của muội ấy, nếu không để ý, có thể để hạ nhân mời Xúc Anh tới hay không, đã lâu không gặp, ta có phần nhớ muội ấy." Giọng nói Vãn Thanh ôn hòa, Vương Nguyên Bá nghe vậy, vẻ mặt tươi cười.

"Vẫn là thôi, có Vương Gia ở đây, sợ tiểu nữ nhi lại không biết quy củ, nếu gây sự lại không tốt."

"Chẳng lẽ Bổn vương lại giận dữ với một hải tử, hình như Minh Chủ lại thấy ta hẹp hòi như thế." Phong Huyền Dịch phủi Vương Nguyên Bá một cái, giọng nói không vui.

Thấy hắn như thế, Vương Nguyên Bá cũng không tiện nhiều lời, gọi quản gia lại, ghé sát nói nhỏ mấy câu, quản gia liền vội vã lui xuống.

"Đúng rồi, vị công tử lần trước đi cùng cô nương đâu, sao không đi cùng?" Vô tình hỏi một câu, lại khiến ánh mắt mấy người đổ dồn vào ông.

"Hắn à, mấy ngày nay có ít chuyện, rất bận." Không chút để ý đáp lại lời Vương Nguyên Bá, lúc này Dung Chỉ cùng mấy nam nhân kia cũng bắt đầu ngươi một câu ta một câu chuyện trò với Vương Nguyên Bá, rốt cuộc không bao lâu sáu, quản gia mang Vương Xúc Anh đến.

Trường sam màu vàng linh động đáng yêu, Vương Xúc Anh hôm nay có vẻ rất buồn bực, mặt mày nhăn nhó, cho dù khi nhìn thấy mấy người.

"Nữ nhi, mau tới bái kiến Vương Gia." Vương Nguyên Bá đưa tay kéo Vương Xúc Anh cách ông không xa, ý bảo nàng hành lễ.

"Thôi, bên ngoài không cần khách khí như vậy." Phong Huyền Dịch nhìn vẻ mặt không vui của Vương Xúc Anh, trầm giọng nói.

"Còn không nhanh cám ơn Vương Gia."

"Tạ vương gia."

Vương Xúc Anh uể oải đáp, Vãn Thanh vẫn quan sát vẻ mặt của nàng cùng đồ trang sức trên người, chợt, giống như nàng ta nhìn lướt qua Vãn Thanh, trên mặt thoáng qua sự sợ hãi.

Nhìn vẻ mặt này của nàng, trong lòng Vãn Thanh Tâm càng thêm hồ nghi, lại thấy nàng nhanh chóng quay đầu đi, ngồi xuống bên cạnh Vương Nguyên Bá, không nhìn Vãn Thanh nữa.

Nếu không phải do nàng đến tìm Tư Mã Lưu Vân, tại sao nàng ta lại có nét mặt như vậy, xác định Tư Mã Lưu Vân ở chỗ này, Vãn Thanh hơi yên tâm.

Cúi đầu nói nhỏ bên tai Phó Lăng Thiên, lấy cớ đi vệ sinh, lúc gần đi, ánh mắt Vương Xúc Anh có phần khẩn trương dõi theo bóng nàng.

Quản gia dẫn Vãn Thanh đi hồi lâu mới đến một nhà vệ sinh nhỏ, mời Vãn Thanh đi vào, trong nhà vệ sinh cũng không có cửa sổ, chỉ có thể đợi đến khi sau khi đi ra ngoài, tùy ý tiến lên trước vài bước, nhanh chóng gia tăng cước bộ, rẽ qua rất nhiều lối lẽ mới cắt đuôi được quản gia.

Chẳng biết lúc nào đã chạy tới một sân viện, trời rất tối, trong gian phòng còn tối hơn, Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn bên trong, đen kịt không nhìn rõ bất cứ thứ gì, chỉ có thể men theo ánh trăng yếu ớt nhìn ny cửa phòng đóng chặt cùng ba chữ trên tấm biển, Xúc Anh Viện.

Hình như đã tới chỗ ở của Vương Xúc Anh, Vãn Thanh nhìn ngó chung quanh, tiến vào mới phát hiện trên vùng đất trống trước cửa gian phòng đối diện đang đứng hai người.

"Người nào!"

Nghe thấy âm thanh có người đi vào, hai người kia lập tức cảnh giác tiến tới, khi bọn chúng đến gần, Vãn Thanh mới nhìn thấy trường kiếm trong tay hai kẻ đó.

Nhanh chóng tránh thoát công kích của hai kẻ, Vãn Thanh cố phần quá sức, có người trông coi như vậy, chắc chắn bên trong có người, Vương Xúc Anh thế nhưng lại phái người canh giữ, có lẽ nghe âm thanh phía bên ngoài, bên trong cũng bắt đầu có thanh âm nam nhân truyền đến, giọng nói mơ hồ không rõ, tựa hồ đang hô cứu mạng.

Nhưng hình như rất nhanh sau đó bị người khác ngăn lại không cón âm thanh nào nữa, Vãn Thanh khẩn trương, cũng không nữa tránh né hai kẻ này nữa, bắt đầu phản kích.

Hai người kia cũng không phải là nhân vật bình thường, Vãn Thanh dây dưa hồi lâu cũng không thể đả bại bọn chúng, nghe thấy trong phòng truyền đến âm thanh, trong lòng Vãn Thanh càng thêm khẩn trương.

Dây dưa hồi lâu, muốn tìm một đối sách, mắt thấy hai người vộinhaof tới phía nàng, vội mò trong ngực vật gì đó, cho là Vãn Thanh muốn phóng ám khí, hai người vội vàng che mặt, nhân cơ hội này, Vãn Thanh phóng một cước quét về chân hai kẻ kia, nân lúc chúng đứng không vững, nhanh chóng đoạt lấy nhuyễn kiếm, kề trước cổ họng.

Hai tên kia nhíu mày.

"Ngươi là người nào!"

Không trả lời, trực tiếp dùng chuôi đao đập ngất, bỏ lại hai tên nằm đó, Vãn Thanh vọt thẳng vào phòng, vậy mà vừa mới tiến vào, liền bị một chưởng phong mạnh mẽ đánh trúng, Vãn Thanh kinh sợ, thì ra bên trong còn có một người.

Ánh trăng chiếu xuống bòng dáng bên cạnh giường gỗ, nhìn kỹ mới phát hiện nơi đó có một người, bạch y tóc đen, cả người tựa vào đầu giường, hình như bị người đánh ngất, nhìn người đứng bên cạnh, bóng dáng hắc y không rét mà run, toàn bộ tóc dài cố định sau lưng, đeo nửa mặt nạ màu đen, có vẻ hết sức thần bí.

"Ngươi là ai?!"

"Ta mới là người nên hỏi câu đó."

Âm thanh của nam nhân đó hết sức lạnh lùng, ánh mắt băng lãnh nhìn Vãn Thanh.

Một hồi lâu hắn mới mỉm cười, "Không cần biết ngươi là ai, dám xông vào gian phòng Thiếu chủ, đều phải chết ở chỗ này."

Vãn Thanh cả kinh, hắn đã tung chiêu về phía nàng, tốc độ rất nhanh, bản thân nàng không kịp trốn tránh, mắt thấy bóng đen kia càng lúc càng tiến gần, Vãn Thanh chỉ có thể cố gắng chống cự, nhưng rất nhanh đã bị hắn đả thương.

Lúc vừa vào cửa đã nhận một chưởng, lần này càng thêm khó chịu, đau nhức toàn thân không làm gì được, nhìn bóng người sừng sững trước mắt, lại nhìn nam nhân đang dựa vào mép giường kia, tim Vãn Thanh đập nhanh, nhìn bóng dáng kia cũng chỉ có thể là Tư Mã Lưu Vân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.