Ngoan, Cái Này Không Thể Ăn

Chương 7: Đánh cược




Edit: Hân Gia

Cơ thể nam tính cường tráng, rắn chắc, cao to nằm ở trên giường lớn, để trần nửa người trên, từ eo trở xuống thì lấy chăn tơ tằm màu đen che lên, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh mang theo những đường nét kiên cường bời vì ngủ say mà thả lỏng, tóc đen bóng loáng rối tung ở trên gối, lông mày nhíu chặt lại.

Một lát sau, anh mở hai mắt ra, toát ra ánh sáng tinh nhuệ, nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, chỉ là đau thương ẩn giấu có thể nhìn thấy rõ ràng.

Lý Thừa Đức..... Không! Phải nói, thân phận bây giờ của anh là Cảnh Quân Uy, người của thế kỷ hai mươi mốt, từ ba năm trước sau khi Cảnh Quân Uy trải qua một cuộc tai nạn giao thông, đã rơi vào hôn mê, lúc đó linh hồn của anh từ ngàn năm trước liền tiến vào trong cơ thể hắn, trở thành chủ nhân của thân thể này.

Hắn hiểu rõ thân phận của Cảnh Quân Uy rất nhanh, sử dụng tất cả tài năng mình có, thích ứng với toàn bộ thế giới này, ba năm qua, hắn không chỉ biến Cảnh Quân Uy từ một doanh nhân mới nổi ở giới tài chính thành bá chủ của nơi đây, mà còn lên kế hoạch mở rộng sự nghiệp của tập đoàn Cảnh thị trên khắp các hệ thống kinh doanh khác.

Anh sử dụng quy tắc kinh doanh hiện tại của Cảnh thị cùng các mối quan hệ, lấy danh nghĩa cá nhân, lặng lẽ mở rộng tài sản, không kiêng nể gì mà thu mua xí nghiệp Âu Mĩ, trở thành nhà đầu tư lớn ở khu vực này.

Hiện tại anh đang cố gắng vào việc xây dựng sự nghiệp, tuy nhiên tất cả chỉ là việc trước khi tìm thấy Dao Quang, dùng để bù vào trái tim đang trống rỗng cùng như giết thời gian, để tránh việc bản thân bởi vì quá nhớ cô mà mong ngóng cô đến điên cuồng.

Vừa nãy anh lại mơ tới ngàn năm trước khi còn làm Hoàng Đế ở Bắc Huyền quốc, thời gian hạnh phúc khi còn ở cùng Dao Quang, tất nhiên, anh cũng không thể nào quên được thời điểm Dao Quang trút hơi thở cuối cùng ở trong ngực anh.

Không lâu sau khi anh tỉnh lại, sau lưng lập tức hiện ra một đóa hoa Ưu Đàm Bà La đang nở rộ, mà anh cũng vẫn chưa quên lời hứa giữa anh và Dao Quang. 

Từ sau khi anh chết, linh hồn vẫn quanh quẩn trong hoàng cung của Bắc Huyền quốc nhìn triều đình hưng thịnh rồi diệt vong, cuối cùng lại đi theo quốc sư Gia Quang sớm đã thành tiên sau khi chết, mãi đến khi cơ duyên giữa anh và Dao Quang đã đến, quốc sư Gia Quang liền đưa hồn phách của anh vào trong thân thể đã ba mươi lăm tuổi của Cảnh Quân Uy, người đàn ông này không chỉ có bề ngoài xuất sắc mà gia thế còn hết sức ưu tú.

Quốc sư Gia Quang nói cho anh biết bởi vì anh tích được nhiều phúc đức nên kiếp này có thể trở thành một người đàn ông có quyền thế và vẻ bề ngoài ưu việt, nhưng anh không quan tâm đến những thứ này, điều anh quan tâm chỉ có một, làm thế nào để gặp lại Dao Quang?

Quốc sư Gia Quang liền nói cho anh, Dao Quang đã được sinh ra ở thế kỷ này, nơi mà anh Tá Thi Hoàn Hồn, cũng chính là nơi Dao Quang đầu thai chuyển thế, khi mà anh trở thành thiếu gia của tập đoàn Cảnh thị ở phía đông Đài Loan thì anh có rất nhiều kỳ vọng và hứng thú, biết Dao Quang đang ở cùng một đất nước với anh, cùng hít thở chung một bầu không khí, khiến cho anh khao khát được nhanh chóng gặp mặt cô.

Ở Đài Loan, anh đã cố gắng tìm kiếm cô gái vừa sinh ra đã có một vết bớt hình hoa Ưu Đàm Bà La ở sau lưng, ba năm, khi nào bọn họ mới có thể gặp lại nhau?

Từ sau khi tỉnh lại, anh thường mơ thấy giấc mộng này, nhưng mà gần đây số lần mơ thấy giấc mộng đó càng ngày càng nhiều, hầu như ngày nào cũng mơ thấy, khiến cho tâm của anh đau, khát khao có thể tìm thấy tung tích của cô sớm một chút.

Anh vén chăn lên, lộ ra cơ thể để trần vừa hoàn mỹ lại cường tráng, nhanh chóng xuống giường, thoải mái mà lười biếng đi vào phòng tắm, rửa mặt và mặc quần áo ở nhà vào, sau đó đi vào phòng ăn, đầu bếp đã giúp anh sắp xếp bữa sáng vừa dinh dưỡng lại còn phong phú.

Anh ngồi vào bàn ăn, vừa thưởng thức bữa sáng, vừa nhanh chóng đọc lướt qua tờ báo cùng ngày nhưng ở nước khác đang để trên bàn.

Nhờ khoa học hiện đại và công nghệ văn minh mà anh không cần đến công ty mỗi ngày, anh có thể ở trong phòng làm việc mở hội nghị trực tuyến lên, hoặc là xem văn kiện mà Y Mị Nhi đã xử lý, tiết kiệm được không ít thời gian, vì thế mà anh định sau khi ăn xong bữa sáng liền vào phòng để làm việc.

Lúc này, hai người cấp dưới của anh tìm đến, họ vừa là thư ký theo bên người của anh, vừa là trợ lý đặc biệt của anh, năng lực làm việc đều rất tốt, là trợ thủ đắc lực kiêm tâm phúc của anh, vì vậy nên anh cũng vui vẻ trở thành bạn bè với hai ngươi họ.

Khi quản gia đưa họ đi vào phòng ăn, hai người thanh niên nhìn nhau một cái, không chút khách khí ngồi xuống cạnh bàn ăn, nhìn bữa sáng trên bàn, tự mình ngồi ăn.

"Đại ca, đúng lúc anh em chúng tôi chưa ăn sáng, đến nhà của anh ăn một chút, chắc là anh sẽ không ngại cho chúng tôi ăn đâu nhỉ?" Hoa Đức là một thanh niên khoảng hai mươi tám tuổi, cao to, bề ngoài tuấn tú, có nhiều tài năng, nhưng mà tính cách lại có chút cẩu thả.

Cậu ta rất thích gọi anh là đại ca, lại càng thích nghĩ ra cách làm cho tâm tình của đại ca tốt lên, không muốn lúc nào cũng nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc giống như một ông cụ.

Ba năm trước, từ sau khi tỉnh lại, đại ca liền thay đổi tính cách phong lưu, vui vẻ ngày trước, chia tay với tất cả phụ nữ, sống một cuộc sống với đầy những quy tắc nghiêm khắc, vùi đầu trong công việc, chỉ yêu cầu cậu với Á Lịch giúp anh tìm một người, mà còn là một cô gái có bớt ở sau lưng, trực giác của cậu nói chắc chắn là sẽ có chuyện để buôn, nhưng mà người trong cuộc lại ngậm chặt miệng, không chịu tiết lộ nửa câu.

Cậu cảm thấy đại ca thật sự đã thay đổi rồi, trở nên rất khó hiểu, cũng rất bí mật về chuyện đời tư, không giống như hồi trước, suốt ngày lên báo, thậm chí còn ở ngay trang bìa, nếu có bất cứ ai dám tùy tiện nói sai sự thật về anh, chắc chắn anh sẽ không dễ dàng gì mà tha cho đối phương.

Đại ca rất công bằng với cậu và Á Lịch, cho dù thi thoảng sẽ duy trì thái độ xa cách, nhưng mà, anh vẫn sẽ dành phần lớn thời gian để nói chuyện với bọn họ, hơn nữa còn vô cùng tin tưởng họ.

"Hai cậu cũng đã bắt đầu ăn rồi, còn cần hỏi tôi sao?" Cảnh Quân Uy lạnh lùng hỏi ngược lại,  lườm Hoa Đức một cái, sau đó tiếp tục đọc báo và ăn bữa sáng.

Anh đồng ý cho hai người kia vào biệt thự là vì cảm thấy họ có thể tin được, hơn nữa cũng thấy mình rất hợp ý với bọn họ, mới giao nhiệm vụ tìm người cho họ, đối với việc hai người đó xem mình là bạn bè cũng không thấy xấu, vì vậy nên tình cảm bạn bè giữa ba người được hình thành.

Á Lịch dùng cùi chỏ húc vào cánh tay của Hoa Đức, sau đó lấy ngón trỏ nhẹ nhàng nâng gọng kính màu vàng đã đến mũi, nơi đáy mắt sâu thẳm có chút ánh sáng loé lên, bình tĩnh mở miệng: " Đại ca, cô gái mà anh muốn tôi cùng Hoa Đức tìm, đã có chút manh mối, hôm nay chúng tôi đến đây, chính là vì muốn báo cáo chuyện này cho anh."

Cảnh Quân Uy đặt tờ báo xuống, ánh mắt hiện lên một chút vui mừng, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào người thư ký luôn luôn bình tĩnh trầm ổn của mình.

"Nói như vậy là tìm thấy người rồi?"

"Đúng, tài liệu cũng mang đến rồi. Hoa Đức, còn ăn cái gì? Mau đưa tài liệu mà chúng ta điều tra được cho đại ca đi."

Hoa Đức vội vàng nuốt thức ăn trong miệng xuống, lấy tài liệu từ trong túi công văn ra, đưa cho Cảnh Quân Uy.

"Đại ca, người mà anh muốn tôi với Hoa Đức tìm đã được tìm thấy, qua việc so sánh dữ liệu và xem xét, độ chính xác vô cùng cao." Á Lịch tiếp tục báo cáo những sự việc mà cậu biết.

Cảnh Quân Uy rút tài liệu ra liền nhìn thấy bức ảnh chụp một cô gái, cô có một đôi mắt to hồn nhiên trong suốt, mũi thẳng nhỏ cùng với đôi môi màu đỏ khéo léo, khuôn mặt vui vẻ, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, cả người tỏa ra khí chất tao nhã.

"Quan Hướng Tình, hai mươi ba tuổi, người Đài Bắc, con gái nhỏ của người phụ trách xí nghiệp Quan thị, có một anh trai và một chị gái, cả hai đều làm việc trong xí nghiệp, còn cô ấy, vì rất thích trẻ con nên làm việc ở nhà trẻ."

Xem báo cáo chi tiết về vết bớt trên lưng của cô, đột nhiên mắt anh sáng lên một chút.

"Cái bớt… Hai người có chắc chắn không?"

"Đương nhiên, chúng tôi có được những tài liệu liên quan đều là hỏi bà vú của cô ấy, hoàn toàn chính xác."

"Không ngờ tôi tìm cô ấy đã ba năm, cô ấy lại sống trong một thành phố với tôi, thực sự là quá tốt rồi." Xem ra hôm nay có tin tốt rồi, việc gần đây ngày nào anh cũng mơ thấy kiếp trước của mình và Dao Quang có thể là tiết lộ việc quan hệ của hai người sắp sửa có tiến triển, khiến cho tâm tình của anh bị mất không chế trong thời gian ngắn, nhưng không tránh được mà lộ sự vui mừng ra ngoài mặt.

Từ trước đến giờ vui vẻ hay giận dữ, tổng giám đốc đều không biểu hiện ra ngoài, nhưng khi vừa tìm thấy cô gái này lại để lộ ra vẻ vui mừng, khác hẳn với tác phong thường ngày khiến cho Hoa Đức và Á Lịch không thể không nhìn đầy ngạc nhiên.

Trên mặt Hoa Đức mang theo lo lắng, báo cáo: "Đại ca, chúng tôi không biết tại sao cậu lại vui vẻ như thế khi tìm thấy cô gái ày, nhưng mà tôi muốn nhắc nhở cậu, hiện nay tài chính của Quan thị đang bất ổn, chúng ta đang phải tìm kiếm sự trợ giúp, cũng phải nhờ ngân hàng hỗ trợ, vì vậy nên..."

Cảnh Quân Uy nhịn không được mà đưa tay lên chặn lời cậu ta, nhanh chóng xem lại tài liệu trong tay lần nữa, nghiêm túc nói: "Lời cậu nói, các số liệu trong này đều viết rất rõ ràng, tôi cũng xem qua rồi, về vấn đề tài chính của Quan thị, các cậu tiếp tục nghe ngóng đi, hoặc là đợi đến khi tôi cảm thấy có hứng thú, hiện tại hứng thú của tôi chính là Quan Hướng Tình."

Nhìn tổng giám đốc trực tiếp quyết định với khí thế kiên quyết, nói rõ là chỉ hứng thú với Quan Hướng Tình, Hoa Đức cùng với Á Lịch đều rất rõ ràng, chỉ cần là lời nói mà tổng giám đốc nói ra, hay là quyết định được đưa ra, cho dù là người nào cũng không thể lay động được nửa phần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.