Ngoan, Cái Này Không Thể Ăn

Chương 22: Để ái linh đến nhà tôi chơi đi




Trên bậc có chút tiếng động, mọi người rối rít nhìn quanh. Ngụy Giác ở quá xa, không thấy rõ vẻ mặt, ta thấy Ngụy Đàm và Ngụy Chiêu đứng cả dậy.

Mấy người bên cạnh vội vàng tiến lên cản lại: “Nghiêm công! Làm sao vậy?”

“Nghiêm công say rồi…”

“Ta không say!” Người nọ đẩy người tới khuyên ra, mặt đỏ trợn mắt, tiếp tục chỉ vào trên điện, “Ngụy Giác! Ngươi uy hiếp thiên tử, khác gì Hà Quỳ! Bọn ta là thần tử, há có thể cho ngươi soán ngôi, cướp đoạn chính quyền!”

“Càn rỡ!” Ngụy Chiêu quát lên, vừa nói xong, đã có hai gã lính tốt tiến lên, đè Nghiêm Phương lại. Nghiêm Phương giãy dụa, lính tốt dùng sợi dây ghìm chặt hắn.

“Bọn tiểu tốt các ngươi dám trói quan triều đình?!” Một người đứng lên, ta nhìn lại, là thái y Lý Sùng. Hắn căn tức nhìn Ngụy Chiêu, “Nghiêm công là Ngự sử! Cho dù là Đình Úy, cũng không thể bắt giữ khi chưa có lệnh của thiên tử!”

Lời này vừa nói ra, các quan bàn tán sôi nổi.

“Đình Úy?” Ngụy Từ cười lạnh một tiếng, đang muốn tiến lên, lại bị Ngụy Đàm quát bảo ngừng lại.

“Thả Nghiêm công ra.” Ngụy Đàm trầm giọng nói với sĩ tốt.

Sĩ tốt nhìn nhau, buông Nghiêm Phương ra. Nghiêm Phương nôn ra một búng máu, bước chân lảo đảo, trong miệng vẫn mắng “Quốc tặc”.

Ngụy Từ giận dữ, muốn tiến lên trước, bị Ngụy Đàm ngăn cản.

“Nghiêm công say rồi!” Mấy người xông lên khuyên can.

Những người khác vội vàng phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy!” Vừa nói vừa kéo Nghiêm Phương đang thao thao bất tuyệt xuống dưới.

Ngụy Chiêu đứng ở trên bậc, tâm tình bất định.

Ngụy Đàm quay đầu, nhìn về phía chủ sự nhạc phủ cách đó không xa. Chủ sự kia là một người am hiểu, tiếng nhạc lập tức tấu lên, lấn át tất cả lúng túng vừa rồi.

Khung cảnh lại tiếp tục náo nhiệt, các quý phụ cũng là người tinh khôn, trao đổi ánh mắt ngầm hiểu, trước mặt Quách phu nhân không nhiều lời, làm như không có việc gì, tiếp tục nói về đề tài tơ lụa. Quách phu nhân nghe các nàng nói chuyện, cúi đầu nhấp một ngụm trà, mặt trắng bệch không có nét cười.

Ta nhìn về phía điện bên kia, rất xa, Ngụy Đàm và Ngụy chiêu đã lần nữa ngồi xuống, dường như có người pha trò, ta có thể nghe được tiếng cười hào sảng của Ngụy Giác, trung khí mười phần.

Yến nhạc kéo dài cả một ngày, nữ quyến vốn không giống nam nhân, không mưu cầu danh lợi, không uống rượu, không cao đàm khoát luận. May trong Ung trì có thuyền lớn, yến ẩm gần nửa ngày, có người đề nghị du hồ, mọi người đều tán thành.

Thể lực Quách phu nhân vốn yếu, mặc dù hôm nay trang sức lộng lẫy mà đến, nhưng đến khi du hồ không còn hăng hái bừng bừng nữa. Đến lúc này, mọi người sẽ phân chia theo xuất thân, lúc trước ở Trường An, ngồi thuyền du ngoạn là chuyện của các quý nhân, ngày xuân thưởng liễu, ngày hè thưởng sen. Nhà nghèo không mua nổi thuyền, thuê một lần quá tốn kém, nên đành thôi.

Ngọc Oánh và một đám nữ tử xuất thân cao môn đang ở trên thuyền tán gẫu, đi từ bên này sang bên kia, như giẫm trên đất bằng. Quách phu nhân và vài phu nhân khác ngồi bên trong thuyền, không đi đâu cả. Ngụy Tập hết nhìn đông lại nhìn tây, muốn chạy ra chỗ khác nhưng Quách phu nhân không cho, nàng bĩu môi, khuôn mặt tỏ vẻ chán nản.

Ta dĩ nhiên muốn vui vẻ giống bọn Ngọc Oánh, nhưng không muốn Quách phu nhân nghĩ linh tinh, nên vẫn theo bên cạnh bà.

“Chúng ta người phương Bắc, không quen nước, nghe nói Thừa tướng muốn quây Ung trì thành giáo trường, thao luyện thủy quân?” Lục phu nhân một tay vịn lan can, một tay nhón một miếng mứt anh đào cho vào miệng.

“Đúng vậy.” Quách phu nhân nói.

“Đây là muốn Nam tiến sao? Không biết là Lương Sung hay Ngô Côn?” Có người nói.

Quách phu nhân cười mỉm: “Quân quốc đại sự, ta là phụ nhân sao biết được.”

“Đúng thật.” Lục phu nhân đồng ý nói: “Ta nghĩ đến đánh giặc là hoảng hốt, ngày khác còn muốn tới miếu dâng hương cho phải.”

Chúng phụ nhân rối rít phụ họa, ta ở một bên nghe, đáy lòng âm thầm trầm xuống.

Bùi Tiềm còn ở Hoài Dương, nếu Ngụy Giác muốn đánh Ngô Côn, chàng và Ngụy thị sẽ giao đấu sao? Ta càng nghĩ càng thấy không yên, lúc này, bỗng nhiên ta nhìn sang phía đối diện, Kiều Đề đang nhìn ta. Thật khác ngày thường, ánh mắt nàng không quanh co lòng vòng mà nhìn ta chính diện, giống như người đói bụng quá lâu, đang nhìn chằm chằm thức ăn, hoặc là… Kẻ thù.

Đang trên thuyền, Quách phu nhân nói thân thể khó chịu, để ta ở lại, đưa theo Ngụy Tập hồi phủ.

Chúng phụ nhân tự mình dạo chơi, mợ và Lục phu nhân trò truyện với nhau thật vui, ta và bọn Ngọc Oánh dạo chơi bên bờ sông, dạo chơi một trận đã tới hoàng hôn. Ta trông thấy phía bích thai đã có ánh nến, hỏi gia nhân, bọn họ nói tiệc đã tàn. Chúng phụ nhân muốn trở về, sau khi cáo biệt, ta quay về, muốn xem Ngụy Đàm ở ở bích thai không.

Nhưng ta còn chưa tới bích thai, gia nhân đã quay lại báo tin, Ngụy Đàm đã rời khỏi yến tiệc một canh giờ.

“Đi đâu?” Ta hỏi.

“Nô tài không biết.” Gia nhân nói, “Bọn họ nói Đại công tử uống say.”

Ta nhìn về phía bích thai, tiếng nhạc vẫn truyền đến, cười nói từng trận vang vọng. Suy nghĩ một chút, ta để gia nhân lại, nếu có tin Ngụy Đàm, trở về phủ báo ta một tiếng. An bài xong, ta đi tới chỗ đỗ xe ngựa, định hồi phủ.

Tân khách tới bích thai phần lớn đã rời đi, nền đất trống không, xe ngựa lưa thưa vài cái. Phu xe dắt ngựa đi, khi ta tới xe của mình, phát hiện một người đứng đây, là Kiều Đề.

“Biểu muội?” Ta kinh ngạc nhìn nàng.

Kiều Đề nhìn ta, khẽ mỉm cười, nói: “Biểu tỷ về trễ quá, muội chờ ở đây lâu rồi.”

“Biểu muội đợi ta sao?”

“Đúng vậy.” Dứt lời, nàng nhìn A Nguyên và gia nhân đứng phía sau, ánh mắt uyển chuyển, “Muội có chút chuyện muốn nói với biểu tỷ, không biết có được không?”

Ta nghi ngờ nhìn nàng, lát sau, nói với A Nguyên: “Các ngươi lui ra.”

A Nguyên đáp một tiếng, nhìn Kiều Đề một chút, cùng gia nhân tránh ra.

Không còn ai nữa, ta nhìn Kiều Đề, nàng cũng nhìn ta.

“Muội tới gặp biểu tỷ, là có chuyện muốn hỏi. Mẫu thân muốn muội gả vào Ngụy phủ, biểu tỷ cũng biết, phải không?” Nàng mím môi, nhẹ giọng nói.

Ta đã có chuẩn bị, nghe được câu này, không quá kinh ngạc.

“Mợ đã từng nói tới.” Ta lạnh nhạt trả lời.

Kiều Đề nói: “Mẫu thân từng nói, nếu muội không gả được cho Nhị công tử, sẽ cùng biểu tỷ hầu hạ chung Đại công tử, chuyện này, biểu tỷ có biết không?”

“Hả?” Ta nhìn Kiều Đề, thần sắc không thay đổi, “Mợ nói vậy sao?”

Kiều Đề gật đầu, cúi đầu nhíu mày: “Mẫu thân nói, Đại công tử sớm muộn cũng nạp thiếp, thay vì người ngoài, không bằng người nhà mình chiếm trước.”

“Mợ chưa từng thương lượng với ta.” Ta khẽ cau mày, “Sao mợ biết Đại công tử muốn nạp thiếp?”

“Mẫu thân nói biểu tỷ sẽ đáp ứng.” Kiều Đề nói, “Mẹ nói biểu tỷ không thể sinh con…” Lời ra khỏi miệng, Kiều Đề làm như giật mình lỡ lời, giơ tay bịt miệng, nhìn ta, ánh mắt lóe lên, “Mẫu thân không có ác ý, biểu tỷ chớ trách.”

Màn trình diễn này thật không cao tay, ít nhất, so với năm đó giả bệnh trốn học còn kém nhiều lắm.

Ta cong cong khóe môi, tỏ vẻ rộng lượng.

“Biểu tỷ.” Kiều Đề tiến lên, nhẹ nhàng cầm tay ta, thần sắc chân thành, “Muội nghe được chuyện này, cũng cảm giác không ổn, biểu tỷ cao thượng, không bao giờ chịu đưa đồ của mình cho người khác, huống chi hầu hạ chung một phu quân? Muội tuy có lòng giúp biểu tỷ, nhưng chuyện phân chia sủng ái, quyết không thể làm.”

“Ồ?” Ta cảm thấy còn có chiêu bài sau, giọng nói mềm mại, “Hảo ý biểu muội, ta thật hổ thẹn.” dừng dừng, lại nói, “Chẳng qua thịnh tình của mợ không tiện chối từ.”

Kiều Đề lập tức nói: “Có một biện pháp.”

“Biện pháp gì?”

Kiều Đề nhìn ta, giữa hoàng hôn, hai mắt sáng ngời: “Nghe nói tháng sau, Ung đô có sứ giả đi Hoài Dương, muội muốn đi cùng.”

“Hoài Dương?” Ta lặp lại, “Biểu muội đi Hoài Dương làm gì?”

Kiều Đề đỏ bừng mặt, dường như quyết tâm rất lớn, chậm rãi nói: “Đi tìm Quý Uyên công tử.” Không đợi ta mở miệng, nàng nắm chặt tay ta, nói: “Biểu tỷ nghe muội, hiện tại biểu tỷ đi theo Đại công tử, tuy có quyền có thế, nhưng muội biết biểu tỷ chưa quên Quý Uyên công tử. Chúng ta là tỷ muội, không bằng tỷ tác thành cho muội, nếu muội được gả cho Quý Uyên công tử, tất dốc lòng chăm sóc, không chê lao khổ. Chúng ta ai cũng đạt được mục đích, tương lại vinh hoa cùng hưởng, chẳng lẽ không phải câu chuyện được người người ca tụng sao?”

Ta không biết vẻ mặt mình thế nào, nhìn nàng, nhất thời im lặng.

Tâm tư Kiều Đề đối với Bùi Tiềm, năm đó còn nhỏ ta đã đánh hơi được, nếu không, ta không đến nỗi ghét nàng như vậy. Nhưng bây giờ, chính miệng nàng nói ra, ta cũng không giống như trước, tưởng tượng nhào tới cào mặt nàng thành dạng gì.

Ta cảm thấy thật tức cười, nhưng không biết phải cười từ đâu. Giống như một chiếc hộp bề ngoài đẹp đẽ, chưa mở ra thì ngồi phỏng đoán, nhưng mở ra rồi lại phát hiện bên trong toàn thứ đồ mục rữa.

Bùi Tiềm quả là miếng bánh thơm ngon, Kiều Đề rốt cục cũng quyết định hạ thủ, nói năng hùng hồn, nhưng rất tiếc, chàng bây giờ không phải của ta.

Một lúc lâu, ta mới từ từ nhuận khí: “Biểu muội nói với ta những chuyện này, không sợ ta báo cho mợ sao?”

Kiều Đề sửng sốt, nhìn ta, ánh mắt thay đổi.

“Nếu biểu tỷ báo cho mẫu thân, thì càng hợp tâm ý người.” Nàng bình tĩnh lại, “Nhân tiện bàn với biểu tỷ chuyện đưa muội vào phủ.”

Ta chợt cảm thấy bi ai thay cậu mợ, bọn họ có nhi tử Kiều Khác, ngay cả Ngụy Đàm cũng phải tán thưởng, nhưng lại sinh ra một nữ nhi không có đầu óc như vậy.

“Huynh trưởng ta sẽ không thích ngươi.” Còn chưa mở miệng, một giọng nói đột nhiên truyền đến.

Ta và Kiều Đề cả kinh, quay đầu nhìn lại, thấy trên một chiếc xe, rèm cửa vén lên, lộ ra khuôn mặt ngái ngủ của Ngụy An. Hắn dụi mắt, nhìn Kiều Đề: “Ngươi không đẹp như Trưởng tẩu ta.”

Kiều Đề không thể tin, trợn tròn hai mắt, khuôn mặt đặc sắc không khác gì thùng thuốc nhuộm.

“Ngươi…” Nàng lắp bắp mở miệng, lại nhìn về phía ta.

Ta mặc dù không thoải mái, nhưng cũng đã bình tĩnh lại, cảm giác mình phải ra mặt giải quyết.

“Biểu muội về đi.” Ta nhìn Ngụy An một cái, nói với Kiều Đề: “Chuyện hôm nay, coi như chưa nói.”

Bối rối trên mặt Kiều Đề lúc này mới giảm đi chút ít, nhưng mặt vẫn đỏ lựng. Nàng không dám nhìn Ngụy An, đáp một tiếng, quên cả hành lễ, cúi đầu bước nhanh.

Tấm lưng kia vội vàng chật vật, ta nhìn, không biết nên khóc hay nên cười. Nhìn về phía Ngụy An, hắn đã xuống xe, hai mắt lóe sáng nhìn ta.

Lúng túng quy lúng túng, câu nói vừa nãy của Ngụy An, ta cảm thấy tâm tình thật sảng khoái.

“Chuyện vừa nãy, Tứ thúc chớ kể với người khác.” Ta mỉm cười nói.

“Dạ.” Ngụy An trả lời ngắn gọn.

“Tứ thúc say rượu tới nghỉ ngơi sao?” Ta ngửi thấy thoang thoảng mùi rượu, hỏi.

“Dạ.” Ngụy An nói, “Đệ say, huynh trưởng đưa đệ ra ngoài.”

“Hả?” Ta kinh ngạc, “Phu quân đâu?”

“Nơi đó.” Ngụy An giơ tay lên, chỉ chỉ về phía xe ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.