Ngoan, Cái Này Không Thể Ăn

Chương 144: Không còn phòng khác sao?




Chầm chậm, tôi dùng cánh tay lành lặn để kéo tấm chăn khỏi người rồi đứng lên. Đầu tôi ngả nghiêng và cả cơ thể cũng thế. Trong một giây ngắn ngủi, sự hoảng hốt của tôi phản chiếu lại trên gương mặt của Caleb, nhưng rồi vẻ nhẹ nhõm lan ra khi hắn đỡ được tôi. “Livvie,” hắn dịu dàng nói khi giữ lấy đôi vai run rẩy của tôi bằng hai bàn tay, “để tôi giúp em.”

Mắt tôi tiếp tục dán chặt vào lòng trong khi mặt mày cùng lúc vừa tái nhợt lại vừa đỏ ửng. Caleb cũng nhìn chăm chăm, và tôi không thể ngăn lại cái cảm giác mình vừa đánh mất thể diện trước mặt hắn. Có phải hắn vừa gọi mình là Livvie không?

Xét đến tất cả mọi chuyện đã xảy ra giữa hai chúng tôi, tôi không chắc mình cảm thấy gì từ giây trước đến giây sau, mỗi khoảnh khắc đều đan xen sự ngờ vực và hoài nghi, song bên dưới tất cả, chính là nỗi khao khát nông nổi. Caleb không phải bạch mã hoàng tử của tôi, nhưng vậy không có nghĩa là tôi phải chọn điều thấp kém hơn thế.

Hắn đưa tay ra cho tôi và tôi nắm lấy. Chúng tôi bước vào phòng tắm cùng nhau, và dù chuyện này không còn quá lạ thường nữa, sự thật là tôi đã sụp đổ, cả trong lẫn ngoài, vẫn khiến nó khác biệt - bẽ bàng hơn. Lòng quyết tâm của tôi đang vụn vỡ dưới sức nặng của những xúc cảm dữ dội.

“Sao thế?” Caleb hỏi, nhưng tôi chỉ lắc đầu đáp lại và tiếp tục nhìn xuống đất. Hắn đứng trước mặt và chỉ đơn giản quan sát tôi trong một lúc.

“Nếu sống sót qua chuyện này, tôi không thể quay về được nữa. Tôi sẽ phải bước tiếp và không biết chuyện đó có nghĩa gì.” Tôi dừng lại, cảm thấy tê liệt. Tôi sẽ đầu hàng vì phải làm thế, nhưng cũng phải tìm cách giữ mình không gục ngã. “Anh có biết không?”

Caleb không nói gì, việc đó thật vô nghĩa.

Hắn vòng hai cánh tay quanh người tôi như đã làm nhiều lần trước đó, và ôm lấy tôi thật chặt trong một lúc. Tôi biết vòng tay hắn chẳng là gì ngoài một sự an ủi dối trá. Kết thúc đang đến gần. Một kết thúc cho những khoảnh khắc giữa hắn và tôi, khi mà dối trá không phải là dối trá. Đó là tất cả những gì tôi còn. Một bên tay tôi thả lỏng bên hông, tay còn lại nằm trong dây đỡ, nhưng cảm giác được ôm vẫn thật tuyệt, kể cả khi tôi không nhiệt tình tham gia. Hắn định kéo người ra nhưng vì vẫn chưa sẵn sàng nhìn mặt hắn, nên tôi bước tới gần hơn, lặng lẽ van xin hắn hãy chờ một lúc nữa. Hắn ôm tôi thêm một nhịp tim nữa rồi nhanh chóng hôn lên đỉnh đầu tôi.

“Tôi có bao lâu hả Caleb? Bao lâu trước khi anh rời bỏ tôi?” Caleb hắng giọng vài lần trước khi nói, và lúc lên tiếng, giọng hắn vỡ ra.

“Vài tháng nữa.” Hắn vội vàng nói nốt phần còn lại trước khi tôi kịp vui mừng trước khoảng thời gian trì hoãn đó. “Em lẽ ra chỉ ở cạnh tôi sáu tuần, và hơn nửa thời gian đó đã qua rồi. Chúng ta không còn ở một mình lâu nữa đâu.” Hắn áp chặt hơn vào tôi và tôi để mặc như thế. Hắn thực sự đang nói chuyện và tôi muốn hắn tiếp tục. Trong một giây, tôi nghĩ về ý nghĩa của tất cả chuyện này. Tôi đã xa nhà khoảng ba tuần rưỡi rồi. Hơn ba tuần. Tôi không thể nói thành lời được - nỗi cô đơn sâu thẳm khi nhận ra mình đã mất tích gần một tháng. Tách biệt với con người. Không ai thật sự tìm kiếm tôi cả - không còn nữa.

“Liệu có cách nào -”

“Không.”

Tôi dừng lời. Giọng điệu của hắn thật quả quyết. Nhưng tôi tự hỏi liệu đó có phải là do hắn đã cân nhắc rồi không, cân nhắc việc giữ tôi tránh khỏi số phận này. Tôi phải tin hắn đã làm vậy thôi. Tôi phải hi vọng rằng hắn quan tâm đến mình đủ để phải suy nghĩ. Tôi phải làm thế; bởi đó chính là hi vọng duy nhất để thoát khỏi hoàn cảnh này; song một phần trong tôi lại muốn chờ đợi sự thật.

“Anh sẽ nhớ tôi chứ, Caleb?” Tôi để cánh tay mình vòng quanh eo hắn. Không hiểu cái gì đã thúc giục mình làm thế, và ngay lập tức, tôi cố dứt người ra. Hắn ôm tôi chặt cứng.

“Có,” hắn nói một cách đơn giản. Khoảnh khắc tôi cố nhìn lên, hắn đã lui lại và xoay lưng về phía tôi, “Nhưng điều đó chẳng thay đổi được gì cả.” Có vẻ như hắn rất tin vào những gì mình nói.

Hắn đã lại trở nên gần gũi, tôi có thể thấy điều đó trong cái cách hắn căng vai khi quay người lại đối diện với tôi lần nữa. Caleb nhấc băng đeo tay khỏi cổ tôi, và cơn đau nhoi nhói ở vai và xương quai xanh đưa tôi quay trở về thực tại, song tôi vẫn đứng đó như bị thôi miên. Sau khi băng đeo đã được tháo xuống, hắn nhấc váy ngủ khỏi đầu tôi, cẩn thận vòng qua vai tôi. Rồi hắn ném nó vào thùng rác. Tôi đứng trước mặt hắn, không mặc gì ngoài băng quấn vết thương. Đêm nay, hắn không nhìn tôi như những đêm khác. Chẳng có gì là gợi cảm ở tôi hết. Đêm nay hắn nhìn tôi và gần như chẳng có gì phía sau ánh mắt đó.

Hắn bước trở lại chỗ tôi. “Chuyện gì thế?” Hắn lại hỏi, nghe rất lơ đãng hay tùy tiện gì đó, tôi không biết là cái nào – có thể là cả hai.

“Không gì cả,” tôi đáp, vẻ không vui, nhưng tôi ngờ rằng hắn có thể nghe được mình. Hắn tháo lớp băng quấn quanh người tôi trong khi bảo rằng tôi không cần chúng để xương sườn lành lại, nhưng giữ nguyên chúng sẽ nhắc nhở tôi không nên ngồi ở một vài tư thế nhất định hoặc thực hiện những cử động nhất định. Hắn sẽ thay băng quấn sau khi tôi tắm xong. Phải, tôi cay đắng nghĩ, điều cuối cùng tôi muốn là đám xương sườn không lành lại đúng cách.

Hắn vòng hai cánh tay quanh người tôi trong khi tháo băng quấn ra, song dù cho hai bầu ngực tôi chỉ cách mặt hắn vài phân, mắt hắn dường như chẳng hề để lộ ra rằng hắn có chú ý tới. Theo một cách kì lạ nào đó, điều này càng làm tăng thêm nỗi xấu hổ của tôi. Có vẻ như lúc này, khi mọi thứ đã phơi bày rõ ràng giữa hai chúng tôi, hắn không cần phải giả vờ dành tình cảm gì cho tôi nữa. Nhưng hắn đã nói là sẽ nhớ mình. Điều đó hẳn phải có ý nghĩa, phải không?

Khi băng quấn được tháo xuống hết, chúng tôi nhìn nhau đăm đăm trong một lúc, như thể cả hai đều đang cố suy đoán đối phương nghĩ gì. Rồi hắn bước đến buồng tắm đứng trong góc phòng và mở nó lên.

Hắn chưa từng dùng vòi sen trước đây, lúc nào cũng chỉ là bồn tắm, dù vậy điều này cũng khá là dễ hiểu với tôi. Hiện tại, tôi cũng không muốn ngồi trong bồn tắm đầy nước cho lắm. Cái tôi không hiểu đó là hắn sẽ giúp tôi tắm bằng cách nào nếu sử dụng buồng tắm đứng. Tôi thật sự không thể giơ tay lên để gội đầu, còn cử động này nọ thì lại quá đau do mấy cái xương sườn. Nếu điều này có nghĩa là hắn sẽ vào tắm chung luôn thì tôi chẳng hề thích ý tưởng đó chút nào hết.

Hắn kiểm tra nhiệt độ nước và có vẻ vừa lòng. Tôi cảm thấy mắt hắn lướt lên rồi xuống trên người mình, khiến hơi nóng dâng lên mặt tôi, cả cơ thể tôi đỏ lựng. Hắn hắng giọng.

“Sao em không bước vào đây đi. Tôi sẽ đi lấy cho em những thứ em cần. Nếu muốn gì thì cứ gọi. Tôi sẽ vào ngay.”

Tôi gật đầu khi hắn đi ngang qua, đứng yên bất động cho đến khi hắn đã rời khỏi phòng và đóng cửa lại phía sau.

Nước rất ấm, trong lành và êm dịu trên da tôi. Vòi sen có nhiều đầu phun ở nhiều độ cao khác nhau thế nên không có phần nào trên cơ thể tôi phải tiếp xúc với không khí, song áp lực nước lại không quá mạnh để khiến tôi nhăn nhó vì đau, mà rất dịu nhẹ và êm ái. Tôi để nước chảy khắp cơ thể, hít vào hơi nước ẩm ướt và dường như việc hít thở có vẻ dễ dàng hơn. Tôi đứng đó trong nhiều phút trước khi xoa xà phòng lên người, hoặc ít ra là những phần có thể với tới được.

Lúc đứng đó, tôi một mình chìm sâu vào suy tưởng dưới vòi sen lần đầu tiên trong suốt ba tuần. Biết rằng một khi bước ra khỏi buồng tắm, tôi sẽ bắt đầu chuyến hành trình gian khổ nhất trong suốt cuộc đời. Tôi sẽ phải tự cứu lấy mình. Tôi sẽ phải mạnh mẽ, khôn ngoan và can trường. Tôi sẽ phải để cho khía cạnh khác của mình, khía cạnh tàn nhẫn, nắm quyền kiểm soát và phần tôi này…sẽ phải thôi tồn tại.

“Hãy khiến cho hắn yêu cô,” Phần Tàn Nhẫn thì thầm. “Hãy làm thế để hắn không thể sống thiếu cô được. Tên ác quỷ mà cô biết đấy.” Tôi cảm thấy cô ta lớn dần lên bên trong mình, mang theo ý tưởng điên rồ rằng tôi thật sự có thể sử dụng sức mạnh với Caleb. Tôi chưa từng thử dùng ‘mỹ nhân kế’ trước đây, nhưng chắc chắn đã từng bị buộc tội dùng nó. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi thật sự thử?

Ý nghĩ cố gắng quyến rũ Caleb khiến tôi sợ hãi, kinh hoảng đến mức thể xác đau đớn, nhưng đồng thời…tôi tự hỏi liệu mình có thể không. Và chuyện đó làm tôi thấy vô cùng kích động. Tôi tự hỏi liệu mình có thể khiến tên con hoang đó phủ phục dưới chân mình vì khao khát không. Bây giờ tôi đã hiểu vì sao hắn chưa từng phang phập mình theo cách thông thường; hắn cần một trinh nữ.

Và nếu hắn đã cần một trinh nữ, thì tôi cần phải trở thành thứ hắn không cần.

Trước khi kịp ngăn mình lại, tôi đã tựa người lên tường buồng tắm và khóc, khóc, và khóc.

Chỉ vì khoảng thời gian đã qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.