Ngoan, Cái Này Không Thể Ăn

Chương 128: Anh tưởng em nói không cần anh




Livvie chui vào xe rồi đóng sập cửa. Cô cố che giấu nhưng Caleb đã nhìn thấy cách cô nhăn mặt và xoa xoa xương quai xanh.

“Vui chứ? Chúng ta đã dạy cho cánh cửa một bài học chưa?” Caleb trêu chọc qua giọng cười dịu dàng.

Mắt cô nheo lại nhìn về phía hắn, rõ ràng là đang rất giận dữ. “Không thể tin chuyện anh đã làm với những người đó, Caleb. Anh quá…thôi bỏ đi. Chúng ta làm ơn đi thôi được không?”

Cơn thịnh nộ của Caleb, vốn đang ngủ yên vì cơn cực khoái bất ngờ trước đó, giờ đã dâng trào. “Phần nào khiến em thấy khó tin?” hắn nạt, tra mạnh chìa khóa vào bộ phận khởi động của chiếc xe hơi đánh cắp và xoay. “Phần tôi cứu em thoát khỏi một lũ hiếp dâm đã đánh em suýt chết? Hay có thể là phần – vô cùng liều lĩnh – tôi đã bắt cóc một gã Tiến sĩ để giúp cứu sống em? Là phần nào, bởi tôi cần biết để không bao giờ làm thế với em nữa?” Hắn vào số chiếc xe rồi lái đi. Trong một giây, hắn chẳng thèm quan tâm Livvie đang bị xô đẩy trên ghế ngồi.

Im lặng.

Caleb ngồi ngay ngắn lại, cảm thấy thỏa mãn. Đâu phải hắn giết chóc gì họ. Vị Tiến sĩ và người được tự do sống cuộc đời của họ, y như cũ thôi. Livvie đã rất xấu hổ khi tìm thấy đôi vợ chồng ở tư thế hệt như đêm hôm trước hắn bỏ họ lại - bị trói bằng băng dính trên ghế phòng ăn. Cứ cho là việc họ đã đi tiểu tại chỗ thật khó chịu, song mặt khác họ lại hoàn toàn lành lặn. Trong hoàn cảnh khác, hắn có thể đã không cho qua dễ như vậy. Hắn tự hỏi Livvie sẽ phản ứng thế nào với chuyện đó.

“Cảm ơn,” Livvie lầm bầm từ bên ghế phụ.

“Vì cái gì?” Caleb vẫn còn cáu tiết.

“Vì đã cứu mạng tôi. Dù anh sẽ chỉ đặt nó vào vòng nguy hiểm lần nữa,” cô thì thầm.

Caleb không đáp gì. Đó chính xác là điều hắn sẽ làm. Đưa cô đến Tuxtepec, giao cô cho Rafiq, huấn luyện cô, bán cô đi… mất cô mãi mãi.

Và giết Vladek. Đừng quên phần đó.

Ý nghĩ đó không hề làm vơi đi cảm giác tội lỗi đang xâm chiếm bên trong hắn. Tim hắn nặng trĩu, tâm trí rối rắm. Thế nhưng hắn vẫn không cho phép bản thân để lộ sự yếu đuối. Tất cả những hỗn loạn bên trong lòng hắn cần phải được che giấu, khỏi mọi người.

“Không có gì, Mèo Con,” hắn giễu. Từ khóe mắt, hắn quan sát Mèo Con quẹt tay lên mắt rồi giũ những giọt nước mắt xuống sàn xe. Hủy hoại đời mình!

Mọi chuyện đã dễ dàng hơn nhiều lúc ở trong buồng tắm, dễ dàng hơn khi chỉ có hai người họ, thế giới bên ngoài dường như chẳng hề liên quan và vượt khỏi những suy nghĩ của hắn. Lúc này thế giới lại đang ở trong xe cùng họ, còn Mèo Con thì lại vượt khỏi tầm với.

Sau khi cô đã cho hắn cảm nhận nhiều khoái lạc hơn hắn từng có - bằng cách dùng tay, không hơn - hắn đã say mê hưởng thụ việc xoa xà phòng lên da cô, chăm chú thưởng thức dòng nước chảy tràn lên hai nhũ hoa cứng nhọn, dọc xuống phần bụng rám nắng hơi nhô lên, đến hông rồi lướt qua vùng tam giác đen nhánh nằm giữa hai đùi cô. Hắn cũng đã chạm vào cô ở đó, len những ngón tay qua lớp lông mỏng cho đến khi cảm nhận được da thịt trơn trượt của cô mở ra dưới tay mình. Giống như đang hé mở một bông hoa vậy, những cánh hoa hồng hào và sống động, lấp lánh sương mai và dục vọng.

Hắn quỳ trước cô, đầy tôn sùng. Cô mở ra cho hắn, đói khát, đầy ham muốn. Mọi giác quan của hắn đều bận rộn tập trung vào cô. Hắn có thể ngửi thấy sự khuấy động của cô, có thể nhìn thấy cái cách mà da thịt cô thẫm lại, và trên những ngón tay mình, hắn cảm nhận được sự run rẩy của cô, nghe được tiếng thút thít khẽ khàng của cô. Cô đã van xin hắn nếm mùi vị của mình. Chầm chậm, hắn liếm láp nụ hoa bé xíu của cô.

Ôi! Cô đã muốn hắn biết bao.

Cô mở chân rộng hơn nữa và luồn những ngón tay vào tóc hắn, kéo hắn lại gần hơn.

“Van xin tôi đi,” hắn thì thầm trên người cô.

“Làm ơn, Caleb. Xin hãy ‘yêu’ em đi.”

Hắn nghe theo. Một cú liếm dài, ướt át lướt qua những cánh hoa hé mở của cô.

Cô nức nở, “Lần nữa đi. Xin anh. Lần nữa đi.”

“Hãy nói rằng em muốn tôi liếm ‘cô bé’ của em đi.”

Cô nắm tóc hắn chặt hơn, “Caleb!” cô kêu lên nghèn nghẹn.

“Nói đi. Tôi muốn nghe nhiều lời thô tục từ em hơn.”

Cô ngập ngừng. Hông cô đẩy về phía khuôn miệng hắn, nhưng hắn lại chẳng làm gì nhiều hơn là hôn cô bằng môi mình.

“Xin anh, Caleb. Hãy l-liếm ‘cô bé’…của em đi.”

Không có điều gì khiến hắn khuấy động hơn thế. Hắn đẩy chân cô ra rộng hơn, đặt đùi cô lên vai mình rồi vùi mặt vào nơi bí ẩn của cô. Liếm láp cô ư? Phái gió, hắn ngấu nghiến cô thì đúng hơn.

Đau đớn dường như không còn là một vấn đề với cô nữa khi cô cong người và đẩy hông về phía khuôn miệng tham lam của hắn. Tay cô giữ lấy đầu hắn, đẩy hắn vào sâu hơn, đòi hỏi nhiều hơn, kể cả khi hắn liên tục cho và cho.

Khi lên đỉnh, ‘cô bé’ của cô siết lấy lưỡi hắn. Da thịt ướt át, rộn ràng rung lên trên da thịt ướt át, rộn ràng. Mật ngọt của cô thấm đẫm khuôn miệng hắn, dòng mật hắn không chỉ nuốt mà còn tiếp tục mút mát rất lâu sau khi cô cầu xin hắn dừng lại.

Nhưng đó là chuyện xảy ra trước đó. Bây giờ là hiện tại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.