Ngoan, Cái Này Không Thể Ăn

Chương 124: Buông tôi ra




Caleb biết chính xác chuyện hắn sẽ làm nếu ở vị trí của cô, bởi hắn đã từng làm thế. Nhiều lần hắn đã cố tìm người giúp hắn, giải thoát hắn và đưa hắn tránh khỏi sự bạc đãi của Narweh. Hắn đã nghe lũ đàn ông bỏ tiền mua thể xác hắn thề thốt yêu thương hắn. Hắn đã cho phép bản thân đặt niềm tin vào những lời âu yếm bọn họ thì thầm với hắn. Nhưng khi mọi chuyện kết thúc, khi bọn họ đã lấy được tất cả những gì mình muốn từ hắn, họ lại phản bội niềm tin của hắn vì Narweh. Hắn nhớ cái cách tim hắn đã vỡ nát khi Narweh dùng chính những lời của hắn để nhạo báng hắn khi đánh đập hắn.

“Xin lỗi vì tôi dở tệ chuyện đó. Xin lỗi vì anh thấy cố gắng của tôi buồn cười, nhưng tôi không biết làm thế nào tốt hơn cả. Anh là tất cả những gì tôi biết. Dù gì đi nữa, tôi cũng không cố khiến anh tin gì hết. Tôi chưa bao giờ nói dối anh. Khi tôi yêu cầu anh hãy làm tình với tôi, đó không hề là mánh khóe, nghe thấy anh bảo khác đi thật sự đau đớn chết đi được, bởi vì…” giọng cô cuối cùng vỡ òa, nước mắt trào ra xóa đi vẻ giả dối.

Caleb thấy hoang mang. Hắn không biết phải làm gì. Lời cô nói, sự hiện diện của cô, và nỗi đau của cô đã tác động tới hắn. Hắn ghét điều đó. Kí ức, thứ mà hắn đã cố rất nhiều để cất giấu vào sâu trong tâm trí, đang đập ầm ầm lên cánh cửa ý thức của hắn. Chúng kết nối với Livvie, kết nốivới nỗi đau của cô, và cùng nhau, chúng đe dọa phá hủy hắn.

Một hơi thở run rẩy và Mèo Con dường như đã có thể tự chủ tốt hơn. Cô quệt mắt, hít vào một hơi nữa rồi thu người lại ở phía bên kia xe, hai mắt quay trở về với thế giới đang vụt qua bên ngoài. Thỉnh thoảng, cằm cô lại run run, và cô sẽ lại hít vào để ngăn dòng nước mắt.

Cô chững chạc hơn bản thân có thể nhận thấy, và Caleb quyết định, hắn sẽ không bao giờ nói khác đi nữa. Ước gì lúc đầu hắn đã không nói vậy. Tim hắn tăng nhịp đập, nện thình thịch trong lồng ngực, khiến hai thái dương hắn đập theo gây ra cơn đau đầu. Dạ dày hắn cũng bị ảnh hưởng, một cơn đau râm ran khuấy đảo nơi bụng hắn.

Hắn có một thôi thúc muốn xoa dịu Mèo Con, muốn nói cho cô nghe sự thật: cố gắng của cô không hề buồn cười. Tuy nhiên, hắn biết nếu nói thế thì bản thân hắn sẽ bị đặt vào một tình thế vô cùng bất lợi. Chỉ cần biết hắn muốn an ủi cô nhiều thế nào là đã đủ khiến hắn rối lên rồi. Thế nhưng, ý nghĩ về việc gây tổn thương cho cô hơn nữa lại quá sức chịu đựng - thật sự là quá sức.

“Mèo Con, tôi…”

Cô nghiêng người tới và vặn núm điều chỉnh radio, giọng nói chói tai của người dẫn chương trình ngắt ngang lời Caleb. Cô tránh ánh mắt của hắn khi dời sự chú ý trở lại cửa sổ.

Caleb thở dài nhẹ nhõm. Hắn chả biết mình sắp sửa nói cái quái gì nữa. Điều quan trọng cần chú ý lúc này là sẽ không có chuyện trò chuyện gì nữa hết. Ước gì hắn có thể nói y như thế trong hai bốn giờ tiếp theo họ ở cùng nhau trên đường.

***​

Quả là một ngày mệt mỏi. Chuyến đi lẽ ra kéo dài chín giờ đã biến thành mười hai giờ do Caleb lâu lâu lại phải dừng xe vì Mèo Con. Với đám xương sườn và xương quai xanh bầm dập, cô cần phải duỗi người thường xuyên, thế nên nhiều lần hắn phải dừng lại ở giữa đường. Khi đến được thành phố Zacatecas, Caleb thở ra một hơi dài mệt mỏi và quyết định dừng chân nghỉ đêm để ngủ lấy sức.

Mèo Con nói rất ít trong suốt quãng thời gian lái xe, mà đó lại là một sự nhẹ nhõm tuyệt vời với Caleb. Hắn đã đổi chiếc xe hơi hào nhoáng của vị Tiến sĩ để lấy một chiếc xe tải nông nghiệp cứng cáp nhưng hơi móp méo cùng một số tạp phẩm. Đó là một món hời với người nông dân, vậy nên ông ta cố hỏi ít nhất có thể, gần như lờ tịt đi Mèo Con cùng những vết bầm của cô.

Cô ngủ gần như suốt chuyến đi. Thuốc có vẻ giảm đau tốt, nhưng lại khiến cô gà gật. Caleb luôn đảm bảo có một chai nước ngay cạnh cô để cô có thể uống mỗi khi thức giấc.

Zacatecas là một thành phố phát triển mạnh, có cả hàng trăm ngàn người mà rất nhiều trong số đó là khách du lịch. Caleb rất cẩn trọng trong việc tìm một khách sạn nhỏ để qua đêm. Mèo Con đã nói cô sẽ không chạy khỏi hắn nữa, nhưng ánh nhìn của cô, mỗi khi họ đi ngang qua những du khách người Mỹ đi cùng gia đình, lại nói khác. Cũng không thể trách cô được. “Tôi cần đi tắm,” Caleb nói trong không gian im ắng của căn phòng. “Em có thể ngồi trong phòng tắm với tôi, hoặc tôi sẽ trói em lại. Tùy em chọn.”

Mèo Con nhìn hắn chăm chú. “Không tin tôi à?” cô giễu.

“Không khi em nhìn tôi như thế, không.”

Cô ngồi cứng nhắc nơi mép giường, cơn giận toát ra ra từ cô như một màn sương độc khiến hắn nghẹt thở. “Tôi đã bảo sẽ không bỏ chạy rồi mà. Đi mà tắm táp đi và để cho tôi yên.”

Caleb nhắm mắt và hít vào thật sâu để bình tâm lại. Họ lại như thế nữa rồi. Vậy thì, hắn nghĩ, đây quả là thời điểm tốt để thiết lập lại các quy tắc giữa họ. Khi hắn mở mắt ra, một cơn râm ran ấm nóng chạy dọc xuống xương sống, và cuối cùng, hắn lại cảm thấy là chính mình lần nữa. Ánh nhìn của hắn rơi xuống cô gái và hắn mỉm cười khi cô rúm người.

“Đứng dậy,” hắn lãnh đạm nói, sự đe dọa trong giọng điệu đã được che giấu nhưng vẫn hiện diện. Cô gái nhìn hắn một giây rồi nuốt khan. Cơn giận của cô hiển nhiên đã nhanh chóng chuyển thành sợ hãi.

“Caleb?” Giọng cô nhỏ xíu, yếu ớt.

“Đứng dậy. Ngay.”

Chầm chậm, Mèo Con hạ mắt nhìn xuống sàn rồi đứng lên trên đôi châm run rẩy. Sự thật là toàn thân cô đều run rẩy. Caleb cuối cùng cũng không còn cảm thấy thương xót, tiếc rẻ cho cô gái trước mặt mình nữa. Cô là của hắn, muốn làm gì tùy thích. Ý nghĩ đó quả là một liều thuốc kích dục hiệu quả.

“Cởi quần áo,” chính là mệnh lệnh của hắn, và cô gái nao núng dù những lời kia được thốt ra rất nhẹ nhàng. Một tiếng thút thít thoát khỏi môi cô, song cô không hề lần lữa mà làm theo mệnh lệnh của hắn. Chầm chậm, cô với tay xuống thắt lưng của chiếc váy dài mà Caleb đã chọn cho cô và đẩy xuống khỏi hông cho đến khi nó nằm dưới chân cô.

Lờ đi chiếc quần lót, cô lướt những ngón tay run rẩy lên chiếc cúc áo đầu tiên, thêm nhiều tiếng thút thít nữa, nhưng Caleb lờ đi. Hắn quan sát, khuấy động đến đau đớn khi adrenaline cuộn trào trong hắn, lúc cô thận trọng mở từng chiếc cúc cho đến chiếc cuối cùng. Vạt áo mở ra, để lộ đường nét trêu ngươi của phần da thịt giữa hai bầu ngực trần trụi của cô. Cô nhìn lên hắn một giây ngắn ngủi, ánh mắt van lơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.