Ngoan, Cái Này Không Thể Ăn

Chương 120: Anh muốn đưa tôi đi đâu?




Sao Reed biết về Felipe chứ? Liệu anh ta có biết nhiều hơn về Caleb không? Liệu anh ta có sẽ cáo buộc tôi tội mưu sát không? Đó chỉ là tự vệ thôi mà.

Tôi có cảm giác Reed sẽ dễ nói chuyện hơn nếu luật sự của tôi không có ở đây. Vẫn là một kẻ khó ưa nhưng ít thúc ép hơn. Tiến sĩ Sloan nói anh ta là người tốt và sẽ giúp đỡ tôi rất nhiều. Dạo gần đây tôi không có mấy niềm tin vào những gì người khác nói với mình, nhưng một tia hi vọng le lói còn tốt hơn là không có gì. Tôi nhấp một ngụm nước khi Reed đẩy chiếc cốc giấy xuống bên dưới mặt tôi. Cầu cho anh ta thấy tội lỗi, tên đáng ghét.

David đặt tay lên vai tôi và tôi giũ xuống, “Đừng chạm vào tôi.”

“Tôi nghĩ nên đưa cô về phòng thôi, Cô Ruiz,” anh ta nói.

“Tôi muốn anh đi đi,” tôi thì thầm, hai mắt vẫn dán chặt xuống bàn.

“Cái gì kia?” David nói đầy giận dữ. “Tôi không nghĩ đó là ý hay đâu, Cô Ruiz. Tôi thật lòng khuyên cô nên giữ im lặng và để tôi làm việc của mình.”

“Cô ấy muốn anh đi.” Reed nói. Anh ta biết mình đã thắng trận này. Anh ta đã dồn tôi vào góc, còn tôi thì cứ mặc anh ta làm thế. Lẽ ra tôi nên nhận thấy anh ta biết được rất nhiều, không chỉ là về tôi, mà còn những chuyện khác nữa. Tôi thấy mình ngu ngốc, giận dữ và sợ hãi. Nhưng ngay lúc này, tôi cần thời gian để suy nghĩ và Reed chính là tên ác quỷ mà tôi biết.

Bọn họ cãi nhau thêm một lúc nữa, lồng ngực ưỡn lên đối chọi nhau hệt như mấy màn phô diễn sức mạnh nam giới trên kên National Geographic vậy. Cuối cùng, David thu dọn vật dụng của mình và rời đi. Reed và tôi lại ở một mình với nhau lần nữa. Tôi có cảm giác đây chính là điều anh ta muốn ngay từ đầu.

Anh ta ngồi im, thư giãn và nhẫn nại, không sẵn lòng phá vỡ sự yên lặng. Anh ta không muốn mình mất đi vị thế vốn có. Anh ta muốn tôi phải tự động đến với anh ta, và tôi biết đó chính xác là chuyện sẽ xảy ra. Tôi cần anh ta đứng về phía mình. Giống như với Caleb ngày đó vậy.

Giọng tôi nhẹ nhàng có chủ đích. Tôi cần anh ta thấy tôi thật yếu đuối trở lại. Tôi cần anh ta tin rằng tôi là của anh ta để bảo vệ, cho dù tôi đã thuộc về một người khác rồi. Caleb hẳn sẽ thấy tự hào lắm. Tôi tự nhắc nhở rằng tôi mới chính là chủ nhân của đời mình. “Anh thật sự sẽ không để họ đưa tôi vào tù phải không? Sau tất cả mọi chuyện?” Tôi để cho dòng nước mắt long lanh chực trào khi nói ra.

Reed hít sâu vào bằng mũi và tôi nghe thấy tiếng đầu ngón tay anh ta gõ nhịp trên mặt bàn. “Tôi sẽ không bao giờ để cho một người vô tội phải vào tù cả, Cô Ruiz, nhưng tôi vẫn cần cô thuyết phục tôi rằng cô không có tội.”

“Tôi tưởng tôi vô tội cho đến khi bị chứng minh là có tội, chứ không phải ngược lại.”

Anh ta bật cười đôi chút, nhưng ánh mắt thì lại không hề cười. Anh ta thật sự rất đẹp. “Tôi nghĩ ngày nay hầu hết mọi người đều tán thành triết lý cẩn tắc vô ưu.” Anh ta nghiêng người tới, vẻ hòa giải, “Sự thật là, tôi nghĩ cô chỉ là một cô bé mắc phải mớ bòng bong khốn nạn thôi. Tôi nghĩ cô đã làm điều cần làm để quay về nhà, và chuyện đó khiến cô trở nên vô cùng khôn ngoan, vô cùng gan dạ. Cô không cần phải gan dạ nữa, Cô Ruiz. Cô không cần phải bảo vệ ai hết. Cô sẽ giúp bản thân mình, và cả tôi, tránh khỏi rất nhiều khổ sở nếu cô chịu nói với tôi sự thật, để tôi có thể đảm bảo rằng chuyện từng xảy ra với cô sẽ không xảy đến với một ai khác nữa.”

Sẽ thật dễ dàng nếu cứ tin tưởng vào anh ta. Tôi thấy bị hấp dẫn bởi ý tưởng móc hết ruột gan ra cho Reed xem và để anh ta tìm cách giải quyết. Anh ta quả là giỏi không cần hỏi. “Ước gì tôi có thể tin anh, Reed, nhưng tôi biết mình không thể.”

Mày anh ta nhíu lại bối rối, nhưng một nụ cười chế giễu vẫn kéo cong khóe môi anh ta, “Tại sao?”

Tôi cũng khẽ mỉm cười với anh ta, “Anh nghĩ bản thân mình khác biệt với những người đàn ông như Caleb. Anh nhìn thấy thứ gì cũng đen trắng rõ ràng, anh không hề quan tâm đến toàn bộ câu chuyện; anh không hề quan tâm đến vùng xám. Có những câu chuyện không chỉ là trắng đen thôi đâu, Đặc vụ Reed ạ.”

Anh ta hơi lắc đầu, rõ là rất thích thú, nhưng vẫn đầy chuyên nghiệp, “Theo kinh nghiệm của tôi…thời điểm duy nhất mà một phụ nữ muốn kể cho ta nghe ‘toàn bộ câu chuyện’, là khi cô ấy muốn ta đưa ra một quyết định dựa trên cảm xúc thay vì lý trí.”

Mắt tôi nheo lại và tôi nhìn chăm chăm vào mặt bàn, những vết xước thoạt nhìn sẽ không thấy nhưng lại hiện ra rõ hơn khi tôi nhìn kĩ không chớp mắt, “Có lẽ thế,” tôi bắt đầu, giọng nói trống rỗng và xa xăm, “nhưng nếu không vì cảm xúc lấn át lý trí, tôi đã không ở đây rồi.”

Nụ cười của Reed tắt ngóm, ánh mắt dữ dội hơn, “Nghĩa là?”

“Caleb. Thật không hợp lý chút nào…những gì anh ấy làm cho tôi ấy.” Đó là một lời tiết lộ. Tôi đã không nghĩ sẽ nói ra, nhưng tôi biết chúng là thật. Caleb có thể không yêu tôi, nhưng anh có quan tâm. Anh đã giữ đúng lời hứa sẽ giữ cho tôi được an toàn, kể cả khi điều đó có nghĩa là chúng tôi không thể ở bên nhau.

Nỗi đau đớn vì thế càng tệ hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.