Ngoan, Cái Này Không Thể Ăn

Chương 12: Dì này thật là dịu dàng




Vô Song thản nhiên đưa tay ra, bàn tay hắn có một hấp lực đặc biệt không ngờ lại làm chiếc mặt nạ trong tay Hồn Thiên Đế dĩ nhiên biến mất rồi lại hiện tra trên khuôn mặt của hắn.

“Tiền bối có thể đã đoán ra, chiếc mặt nạ này không thể nào xuất hiện ở thế giới này, nó không phải là bất cứ vật liệu nào cả, nó đến từ một thế giới khác và vãn bối quả thực cũng là đến từ thế giới khác”.

Hồn Thiên Đế nghe vậy liền nhếch miệng, hắn không hổ là Hồn Thiên Đế sau một loạt đòn tấn công như vũ bão của Vô Song mà vẫn có thể hồi phục được tâm tình, cả người thản nhiên ngồi xuống đối diện Vô Song.

“Ngươi nói ngươi đến từ thế giới khác, thứ này quả thực cũng có thể, trong Đấu Khí Đại Lục không thiếu trường hợp có thiên ngoại vẫn thạch từ trên trời rơi xuống, cho dù ta không ai chứng thực thì cũng không ai có thể đưa ra luận điểm nào phủ nhận bên ngoài thế giới này không có thể giới khác chỉ là việc ngươi đến từ thế giới khác vốn không liên quan gì dến ta”.

“Ngươi nói ngươi chỉ là lục tinh đấu thánh ta cũng đã xác nhận, nếu thực lực của ngươi chỉ có như vậy ta quả thực thừa tự tin giết ngươi, ngươi không phải là kẻ ngu, bằng vào chiếc mặt nạ kia có thể thần kì ngăn cản linh hồn lực lượng của ta chỉ là ngươi dĩ nhiên dám tháo mặt nạ, dĩ nhiên dám công khai cảnh giới cho ta nhìn vậy rốt cuộc ngươi muốn gì?”.

Vô Song thản nhiên nhìn vào Hòn Thiên Đế “Tiền bối, không biết có hứng thú liên minh không, ta cùng tiền bối nếu hợp lực lại đương nhiên có thể thống nhất thiên hạ, tiền bối chắc chắn đột phá đấu đế cảnh giới thành công”.

Hồn Thiên Đế nghe vậy chỉ ung dung mỉm cười “Sai rồi, không cần hợp tác với ai ta đời này chắc chắn cũng trở thành đấu đế, giao dịch này giữa Hồn Tộc và ngươi chúng ta không hề có bất kì lợi ích thực chất nào”.

Hồn Thiên Đế quả không hổ là Boss cuối của Đấu Khí Đại Lục, chỉ có người tự tin bậc này mới có tư cách là nhân vật cuối cùng chỉ là Hồn Thiên Đế vẫn là con người, hắn vẫn luôn có điểm yếu.

Vô Song nhìn ra vẻ tự tin của Hồn Thiên Đế liền lằng lặng gật đầu “Lần đó ta đến tìm Hồn Hư Tử, ta vốn muốn thuyết phục hắn cho ta đến gặp ngài chỉ là không ngờ chính hắn lại giới thiệu ta đi tìm Cổ Nguyên, hắn không ngờ lại là quân cờ của Cổ Nguyên trong Hồn Tộc chỉ là ta và Hồn Tộc không có giao tình, ta cũng không cần báo thông tin này với ngài”.

“Ta cũng đã từng tính đi gặp Cổ Nguyên chỉ là ta may mắn lại biết được một số việc năm đó vì vậy chính ta cũng cảm thấy khó chấp nhận kẻ này, thà làm chân tiểu nhân còn hơn làm ngụy quân tử, ít nhất trong mắt ta Hồn Thiên Đế đại nhân vẫn còn cao hơn Cổ Nguyên một bậc ít nhất ta không biết hợp tác với Hồn Thiên Đế đại nhân có bị ngài đâm một nhất không nhưng Cổ Nguyên thì chắc chắn nếu có cơ hội không ngại đâm ta một nhát”.

“Tiếp theo ta không hề hoài nghi về việc ngài có thể trở thành Đấu Đế, quả thực ngài đang là người gần cảnh giới này nhất hơn nữa bản thân ngài còn có Hư Vô Thôn Viêm đi theo, Cổ Nguyên lại chỉ có Kim Đế Phần Thiên Viêm, Kim Đế Phần Thiên Viêm tuy đủ cường đại nhưng so sánh với Hư Vô Thôn Viêm thì thua xa nên ta không có bất cứ ý kiến gì về việc ngài trở thành đấu đế cả chỉ là không biết tộc trưởng đã nghĩ, người thực sự chỉ muốn làm đấu đế sao?”.

“Tộc trưởng người là người Hồn Tộc đương nhiên cũng phải biết Đấu Đế không phải là bất tử, đấu tông cường giả có thể sống đến 150 năm, đấu tôn cường giả liền sống đến 500 năm, đấu thánh cường giả ít nhất sống được ngàn năm, về phần dấu đế ta không dám chắc có thể sống được bao lâu nhưng bọn họ rõ rang cũng chết đi”.

“Đấu đế có thể là tồn tại vô địch thiên hạ nhưng bản thân bọn họ đâu có tư cách gì chống lại thời gian lực lượng, thiên hạ này đã từng có vô số đấu đế xuất hiện nhưng cho dù kinh diễm bực nào đi chăng nữa rồi cũng bị nhấn chìm trong dòng chảy thời gian mà thôi, Hồn Thiên Đế tộc trưởng không biết người có cam tâm không?”.

“Hơn nữa ta chỉ muốn hỏi ngài một câu, nếu ngài có thể đột phá đấu đế thì ngài sẽ làm gì?, giết hết toàn bộ thiên hạ để Hồn Tộc trở thành thiên hạ đệ nhất đại tộc, giết toàn bộ đối thủ, hưởng hết vinh hoa phú quý, tình ái nhân gian có điều ngài chịu được sự cô đọc đó trong bao lâu?”.

Vô Song nói đến đây liền im lặng, hắn không tin mình không thể nói động Hồn Thiên Đế, hắn không tin Hồn Thiên Đế chịu cam nguyện dừng lại ở đây.

Hồn Thiên Đế cũng im lặng nhìn Vô Song, hắn ta tự hỏi bản thân mình rốt cuộc có thể sống như vậy được không?, Hồn Thiên Đế vốn chưa bao giờ tự hỏi nhưng hiện nay sau một câu nói của Vô Song hắn liền tự ngẫm, hắn trở thành Đấu Đế xong thì hắn sẽ làm gì?, diệt sạch Viễn Cổ Bát Tộc xong rồi làm gì?, vô địch thiên hạ xong rồi làm gì?.

Đột nhiên Hồn Thiên Đế dĩ nhiên không có câu trả lời, hắn quả thực không biết sau khi vô địch thiên hạ này mình sẽ làm thậm chí chỉ cần Hồn Thiên Đế chịu bỏ ra một cái giá lớn thì hắn cũng vẫn là vô địch thiên hạ, Hồn Tộc toàn lực xuất thủ sao Cổ Tộc có thể ngăn cản?, nếu không phải Hồn Thiên Đế chấp nhất với Đấu Đế cảnh giới mà từ nghìn năm trước sau khi diệt được Tiêu Tộc liền bắt đầu từng bước từng bước hướng về các tộc còn lại chỉ sợ giờ này cũng chẳng còn Viễn Cổ Bát Tộc.

Ánh mắt Hồn Thiên Đế dần dần thay đổi, hắn nhìn Vô Song mang theo một tia chờ mong, một tia nóng rực “Ngươi nói ngươi đến từ thế giới khác vậy thế giới đó rốt cuộc thế nào?’.

Vô Song cũng thản nhiên nhìn vào ánh mắt Hồn Thiên Đế “Ở thế giới đó đấu đế cường giả không phải cảnh giới cuối cùng, ở đó cho dù mang theo thực lực đấu đế cường giả tiến vào cũng chỉ có thể gọi là nhân vật hơi mạnh một chút mà thôi”.

Vô Song nói cũng không sai, Tiên Hoàng cảnh giới liền có thể so với Đấu Thánh, Đấu Đế trong mắt Vô Song chỉ có thể coi là Trung Vị Thần hoặc Thượng Vị Thần mà thôi, cảnh giới này có thể đủ tự bảo vệ bản thân nhưng muốn xưng hung thì xa xa không đủ.

Hồn Thiên Đế nghe vậy bỗng dung bật cười, hắn cười rất lớn, cười đến mức thân thể rung lên “Vậy nếu ta đến thế giới đó, nếu ta tu luyện đến cảnh giới cuối cùng thì phải làm thế nào, chẳng nhẽ ta cũng giống như hôm nay ngồi tự hỏi rốt cuộc vô địch rồi thì phải làm gì?”.

Vô Song nghe vậy cũng bật cười, hắn cùng Hồn Thiên Đế lúc này nếu người không biết nhìn vào thực sự không khác gì một đôi tri kỉ “Vậy đến lúc đó thì lại tính sau, không đúng sao?, cái gì cũng biết trước đương nhiên không vui vẻ gì, cái gì cũng biết trước đương nhiên không còn thú vị rồi”.

Không thể không nói Hồn Thiên Đế quả thực bị Vô Song đánh động có điều cả Hồn Thiên Đế cùng Vô Song đều không biết, hang ngàn năm trước cũng từng có hai người nói chuyện giống hệt họ,

Nếu hôm nay Vô Song vẽ lên một tương lai mới cho cường giả mạnh nhất thiên hạ thì hang ngàn năm trước Thiên cũng từng vẽ lên một tương laic ho cường giả mạnh nhất thiên hạ năm đó có khác chỉ là điểm đến của hai người mà thôi, Đà Xá Cổ Đế tiến vào Đại Thiên Thế Giới còn Hồn Thiên Đế thì tiến vào Nguyên Tố Thế Giới.

………..

Cuộc nói chuyện của hai người thoáng chốc trở nên yên tĩnh lạ thường sau đó Hồn Thiên Đế lần đầu tiên thu lại toàn bộ khí thế của mình, ánh mắt có chút nheo lại nhìn Vô Song.

“Ngươi muốn hợp tác với ta được thôi có điều không biết hợp tác của chúng ta phải như thế nào?”

Vô Song nhẹ thở ra một hơi sau đó thản nhiên mỉm cười “Ta biết ngài chắc chắn có thể trở thành đấu đế có điều nếu với sức Hồn Tộc chỉ sợ cũng mất gần 10 năm nữa bởi Hồn Tộc của ngài tuy mạnh nhất nhưng Cổ Tộc cũng không thua kém nhiều về phần ta ta lại không có quá nhiều thời gian, ta bắt buộc phải trở về quê hương của mình, ta có việc bắt buộc phải hoàn thành vì vậy ta có thể giúp ngài trong thời gian nhanh nhất đột phá đấu đế cảnh giới sau đó ngài giúp ta mở đường trở về quê nhà, không biết giao dịch này của chúng ta thế nào?”.

Hồn Thiên Đế cũng không phủ nhận lời nói của Vô Song, phải biết quả thực trong cốt truyện cũng phải gần 10 năm sau Hồn Thiên Đế mới có thể đột phá thành đấu đế, nói cách khác cốt truyện của Đấu Phá Thương Khung còn kéo dài 10 năm nữa.

“Ngươi nói có cách nhanh nhất giúp ta trở thành đấu đế có điều ta không tin cho lắm, không biết ngươi có thể rút ngắn thời gian thành đế của ta đến mức nào?”.

Con số 10 năm cũng là ước lượng của Hồn Thiên Đế, phải biết Hồn Tộc mạnh nhưng Cổ Tộc cũng không yếu hơn nữa Viễn Cổ Bát Tộc cực kỳ thù hắn với Hồn Tộc, chỉ cần Hồn Tộc thể hiện sức mạnh quá kinh khủng thì chắc chắn sẽ bị các tộc khác liên thủ, đây mới là điều làm Hồn Thiên Đế bực nhất.

“Một năm, nhiều nhất là hai năm ta có thể giúp ngài đột phá đấu đế”.

Hồn Thiên Đế nghe đến đây ánh mắt khẽ nhíu, ông ta không cho là đúng, Hồn Thiên Đế khe khẽ lắc đầu với Vô Song “Một đến hai năm?, ngươi nói dễ nghe quá nhỉ, cho dù là với sức của Hồn Tộc bây giờ cũng không có cái mộng tưởng đó, kể cả có them ngươi trợ giúp chỉ sợ cũng không làm nổi”.

Vô Song vẫn thủy chung vẫn giữ nụ cười trên khuôn mặt “Ta biết lên đấu đế phải cần những gì, đầu tiên là đế cấp linh hồn lực đúng không?, thứ này cũng không phải là quá khó khăn, tiếp theo thứ khó nhất là Nguyên Lực, Tiêu Huyền năm đó không thể thành đấu đế chính vì thiên hạ này không còn tồn tại Nguyên Lực, chắc Hồn Thiên Đế đại nhân không phản đối chứ?”.

Hồn Thiên Đế nghe thấy Vô Song nói vậy mà thầm giật mình không nhẹ “Ngươi dĩ nhiên còn biết cả việc này?”.

Vô Song không đáp mà tiếp tục nói, ánh mắt lơ đãng nhìn lên bầu trời “Nguyên Lực không tồn tại trong thiên địa nhưng cũng không phải không có cách, ta biết chắc mục tiêu của ngài cũng là Đà Xá động phủ đúng không?, ngài chắc chắn cũng biết bên trong Đà Xá động phủ có một viên đế phẩm đan dược có chưa Nguyên Khí nhỉ?”.

Hồn Thiên Đế cũng không hề phản bác lời của Vô Song mà thản nhiên gật đầu “Cái này thì ta biết có điều muốn biết động phủ Đà Xá Cổ Đế ở đâu phải có Đà Xá Ngọc, ngươi hiểu rõ về cảnh giới đấu đế chắc cũng biết viên ngọc này?, muốn đoạt được nó không phải là dễ, tiếp theo ta có thể nói thẳng cảnh giới đế cấp linh hồn lực tuyệt đối không dễ dàng đạt được, ít nhất lúc này ta làm không được, chẳng nhẽ ngươi có thể?”.

Vô Song thản nhiên gật đầu “ Có thể, việc này ta có thể giúp ngài hơn nữa không biết Hồn Thiên Đế đại nhân có biết thế lực sau lưng ta cũng không yếu hơn Hồn Tộc cùng Cổ Tộc là bao không?. Đà Xá Ngọc không dễ dàng có được thì chúng ta đoạt không phải nhanh hơn sao?”.

Vô Song nói mang theo sự tự tin cường đại vô cùng, sự tự tin này làm Hồn Thiên Đế cũng phải động dung, Hồn Thiên Đế nhếch miệng “Hảo khí phách, như thế này mới có tư cách làm đồng minh của ta có điều ta không biết trong tay ngươi nắm giữ thực lực như thế nào?”.

Vô Song nhẹ nhàng lấy ra một tờ giấy trắng từ trong trữ vật giới chỉ, một tờ giấy trắng tinh sau đó một tay hắn cầm bút, tờ giấy được đấu khí gia trì lập tức biến thành một cái bàn lơ lửng giữa không trung, Vô Song đứng lên bắt đầu cầm bút.

Hắn vừa viết vừa nói, lúc này không ngờ Vô Song đang lên kế hoạch cho Hồn Thiên Đế.

“Thiên hạ này chia làm Trung Châu, Thú Vực cùng Viễn Cổ Bát Tộc”.

“Về phần Trung Châu lấy Hồn Điện cùng Đan Tháp làm chủ, Thú Vực thì là Thái Hư Cổ Long Tộc cùng Thiên Yêu Hoàng Tộc, hai khu vực này ta tạm thời không nói đến”.

“Viễn cổ bát tộc hiện nay Tiêu Tộc có thể bỏ đi không tính, tiếp theo là Linh Tộc cùng Thạch Tộc yếu nhất, mạnh hơn bọn họ là Dược Tộc rồi đến Viêm Tộc cùng Lôi Tộc, xếp cao nhất là Cổ Tộc cùng Hồn Tộc. Cổ Tộc không phải là thế lực chúng ta có thể cường công, cho dù cường công được thì cũng tổn thất thảm trọng còn chưa tính đến việc các tộc khác cứu viện Cổ Tộc, nếu Cổ Tộc bị diệt các tộc khác tuyệt đối đều phải chết vì vậy điều này bọn họ không thể để xảy ra”.

“Hồn Tộc cùng Cổ Tộc như hai cực âm dương kiềm chế lẫn nhau, chỉ có hai tộc này tồn tại song song với nhau mới là năm tộc kia an tâm, mới làm bọn họ không dễ dàng liên thủ vì vậy càng không thể động vào Cổ Tộc”.

“Tiếp theo là Linh Tộc, Dược Tộc, Thạch Tộc, Viêm Tộc, Lôi Tộc, năm tộc này thì Viêm Tộc cùng Lôi Tộc có thể không mạnh bằng Cổ Tộc nhưng muốn nuốt cũng không dễ, bọn họ đủ cường đại để cầm cự cho đến khi Cổ Tộc có thể có được thông tin đến tiếp viện, vậy còn lại Linh Tộc, Dược Tộc cùng Thạch Tộc”.

“Đà Xá Cổ Ngọc chia làm 8 phần, nếu muốn đoạt được 8 phần này một lúc là việc không thể nhưng xé nhỏ ra thì lại vừa đủ, không biết Hồn Thiên Đế tiền bối có muốn đặt cược không?”.

Hồn Thiên Đế nghe đến đây liền mỉm cười “Cược?, ngươi muốn cược cái gì?”.

“Trong tay ngài có một phần Đà Xá Cổ Ngọc, trong tay ta cũng có một phần vì vậy vốn của hai bên là ngang nhau, ta cùng ngài liên thủ lần đầu tiên một lần hành động nhắm đến toàn bộ ba tộc này để xem ai xử lý nhanh hơn?”.

“Ồ, thú vị vậy trong Dược Tộc, Linh Tộc cùng Thạch Tộc ngươi chọn tộc nào, ta cũng không muốn mang tiếng lớn bắt nạt bé”.

Vô Song chỉ thẳng tay vào chấm tròn có ghi chữ Dược “Liên quân của chúng ta chia làm ba phần, đầu tiên ta chọn Dược Tộc, Thạch Tộc liền nhường cho tiền bối, phần còn lại là Linh Tộc sẽ do liên quân hai bên hợp lực cùng ra tay, lần này rat ay phải nhanh, phải chuẩn. Cùng một lúc xuất quân khiến không một ai có thể kịp trở tay”.

Hồn Thiên Đế nhíu mày nhìn Vô Song, ông ta quả thực không ngờ Vô Song dám chọn Dược Tộc, phải biết Dược Tộc là tộc mạnh nhất trong tam tộc, năm đó Linh Tộc cùng Thạch Tộc tham gia vây công Tiêu Tộc liền bị thương đến gân cốt đến bây giờ vẫn không gượng dậy được còn Dược Tộc vốn là tộc yếu nhất nhưng cuộc đại chiến năm đó bọn họ không tham gia nên vô hình lại trở thành tộc ít bị ảnh hưởng nhất, thực lực Dược Tộc vượt xa Linh Tộc cùng Thạch Tộc.

Hồn Thiên Đế đương nhiên cũng không nhận việc khó về mình hơn nữa Hồn Thiên Đế quả thực tò mò về thế lực của Vô Song, nếu Vô Song đã tự tin nhận Dược Tộc thì ông ta cũng không tranh công.

“Ta có ba câu hỏi cuối cùng, liên quân tập trung ở đâu?, khi nào hành động và mảnh Đà Xá Cổ Đế mà ngươi có là của nhà nào?”.

Vô Song tiếp tục cầm bút sau đó chỉ vào một điểm trên tờ giấy trắng rồi khoanh tròn lại, ở trên đó Vô Song biết “Đỉnh Vẫn Lạc”.

Làm xong Vô Song mỉm cười “Là của Tiêu Tộc, thời gian xuất quân là vào 1 tháng sau”.

Hồn Thiên Đế bất ngờ “ồ” lên một tiếng.

“Hóa ra là của Tiêu Tộc, ta quả thực không ngờ Hồn Tộc cùng Cổ Tộc mưu đồ mảnh ngọc của Tiêu Tộc lâu như vậy lại ở trong tay ngươi, vậy thì hợp tác vui vẻ chỉ là tại sao lại là một tháng sau?”.

Vô Song đứng dậy mỉm cười “Đó là thời gian tổ chức Trung Châu Tiềm Long Đại Hôi không phải sao, một sự kiện lớn thu hút toàn bộ chú ý của đại lục mới thích hợp chúng ta hội quân, hành động”.

Nói xong Vô Song cũng quay người rời đi, lần này hắn ung dung mang theo Minh Di rời khỏi Hồn Tộc, Hồn Thiên Đế cũng không ngăn cản.

Dùng người thì tin người, không tin tuyệt đối không dùng.

Cả Hồn Thiên Đế cùng Vô Song đều không bắt đối phương đặt cọc bất cứ thứ gì, đã quyết đinh hợp tác thì đương nhiên phải tin tưởng lẫn nhau, đến cả chút lòng tin này cũng không có thì cũng chẳng xứng ngồi ở vị trí này, đến cả chút mạo hiểm cũng không dám chịu thì Hồn Thiên Đế cùng Vô Song đã chẳng đi được đến bước này.

…………….

Khi Vô Song mang Minh Di đang say ngủ ra khỏi Hồn Giới liền mỉm cười, Minh Di ngủ rất ngon cũng rất yên bình, dù sao cô nàng này mấy hôm nay đều không thể nào ngủ được, chỉ có ở bên cạnh Vô Song mới có thể giúp nàng cảm thấy an toàn, chỉ có được sư phụ mang ra khỏi Hồn Tộc thì Minh Di mới có thể an tâm mà ngủ.

Hướng đi lần này cảu Vô Song chính là Hoa Tông, nơi đó Thanh Lân cùng Tiểu Y Tiên đang đợi sẵn, bản thân Vô Song cũng đã quá lâu không gặp ‘sư tỷ’ của mình, hắn thực sự có chút nhớ nàng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.