Ngoan, Anh Yêu Em

Chương 42




"..., hai chữ này ta chẳng thấy có điểm nào là bí quyết cả." Tú Anh không để ý đến câu nói này của Bộ Tranh, hiện tại nàng cảm thấy rằng sống hạnh phúc mới là quan trọng nhất, sau này nàng mới hiểu được, muốn sống hạnh phúc thì phải sinh tồn trước đã.

"Ngươi thật muốn đi à?" Sau khi đi được một đoạn đường, Tú Anh nhịn không được hỏi.

"Ừ, đồ ta cho cô nhất định phải sử dụng cho tốt, sau một hai năm nữa, cô cũng sẽ trở thành người của thế lực cấp hoàng." Bộ Tranh gật đầu nói.

"Điều này còn cần ngươi dặn sao, ta tự biết phải làm như thế nào." Tú Anh trả lời một câu.

"..., vậy ngươi còn điều muốn nói thì nhanh nhanh nói cho ta biết." Khi Bộ Tranh nói câu này thì đã bước vào nhà hắn, bắt đầu thu xếp đồ đạc, chuẩn bị chạy lấy người.

"Không có." Tú Anh tức giận đáp, khó chịu ngồi trên ghế dài bên cạnh.

"Ừm..." Bộ Tranh cũng không để ý đến thái độ của Tú Anh, sau khi thu xếp xong đồ đạc liền dắt theo con ngựa, chuẩn bị rời đi.

Tú Anh đi theo phía sau Bộ Tranh, không nói gì, muốn tiễn hắn rời đi trong yên lặng.

Lúc này, hẳn là không nên có âm thanh nào phá vỡ khung cảnh nên thơ này, bất quá, có tiếng người ầm ĩ vang lên phá vỡ khung cảnh này.

"Cắn nó, cắn nó, con chó hoang, cắn chết nó..."

Vào lúc này, một đám người vây quanh ở cửa nhà Bộ Tranh, giống như đang xem náo nhiệt, cũng không biết là cái cảnh náo nhiệt gì, nhưng theo như tiếng hò hét, hẳn là có liên quan đến chó.

Chó?

Bộ Tranh đột nhiên phát hiện, dường như không thấy Vượng Tài đâu cả, chẳng lẽ đang bị vây ở giữa chính là Vượng Tài? Hẳn là không thể nào đâu, Vượng Tài chưa bao giờ gây ra phiền toái, cũng sẽ không đi cắn người, cắn những động vật khác.

"Gâu gâu..."

Bộ Tranh nghe được tiếng sủa quen thuốc, rốt cục hắn xác định rõ ràng, Vượng Tài đang bị vây giữa đám người kia...

Giờ phút này, trong vòng vây của đám người, mấy con chó lớn đang truy đuổi một con chó vàng nhỏ, trên thân thể con chó vàng nhỏ tựa hồ bị thương, nhưng chỉ là bị thương ngoài da, nó một mực tránh né mấy con chó lớn kia.

Mà mấy con chó lớn này rất hung ác, nếu con chó vàng nhỏ bị chúng nó bắt được, con chó vàng nhỏ nhất định sẽ bị chúng nó cắn chết, chỉ bất quá, con chó vàng nhỏ tựa hồ rất nhanh nhẹn, tránh được toàn bộ công kích.

"Cắn nó đi, cái đám phế vật này!"

Đám người hét to, rất là hưng phấn, nhất là những lúc con chó vàng nhỏ tràn đầy nguy hiểm thì tiếng hò hét vui mừng này lại phát ra, tựa hồ con chó vàng nhỏ này có thâm cừu đại hận gì với bọn họ vậy.

Con chó vàng nhỏ chính là Vượng Tài, trong lúc Bộ Tranh thu dọn đồ đạc, nó chơi đùa ở bên ngoài, đuổi theo cái đuôi của mình mà xoay vòng quanh.

Mà đúng lúc này, một đám người đi đến, còn dẫn theo mấy con chó lớn rất hung dữ. vốn đám người kia là nhằm vào Bộ Tranh, sau khi nhìn thấy Vượng Tài liền chuẩn bị giết chết Vượng Tài trước để tạo áp lực cho Bộ Tranh, bọn hắn cho rằng, chẳng qua chỉ là một con chó đất nhỏ mà thôi.

Vì thế, bọn hắn vây Vượng Tài vào giữa, xua mấy con chó lớn lên tấn công Vượng Tài, may mắn Vượng Tài không phải là chó bình thường, có khả năng trốn tránh rất giỏi, đây là bản năng sinh tồn. Tuy thế nó không hề phản kích, bởi vì Bộ Tranh không có dạy nó và cũng không cho phép nó cắn các động vật khác.

Cứ như vậy, Vượng Tài bị mấy con chó lớn đuổi cắn, muốn chạy đi thì bị đám người chặn lại.

Trong lúc bọn hắn đang hò hét hưng phấn thì đột nhiên cảm thấy hoa mắt, Bộ Tranh xuất hiện giữa vòng vây của bọn hắn, không hề biết Bộ Tranh xuất hiện như thế nào. Tuy nhiên bọn hắn cũng nhanh chóng đoán được đây là thân pháp, đối với bọn hắn mà nói, thân pháp cao minh hay bình thường đều là giống nhau, đằng nào cũng đều là nhìn không thấy, tự nhiên cũng không biết thân pháp của Bộ Tranh cao minh đến cỡ nào.

"Các ngươi có ý đồ gì?" Bộ Tranh trầm giọng hỏi, tựa hồ đây là lần đầu tiên hắn thể hiện ra sự tức giận của hắn, nhưng mà không ai phát giác ra vấn đề này, chỉ có Tú Anh là cảm thấy được.

"A, Bộ Tranh à, đây là trận chiến chó, ngươi chẳng lẽ muốn nhúng tay sao?" Có người mỉa mai nói.

"Các người đừng có mà quá đáng, nhanh chóng thu tay lại đi. Bộ Tranh cũng đã nấu ăn cho các ngươi một lần, đừng có không biết đủ." Tú Anh cũng nhảy vào, trực tiếp dùng khí thế trấn áp mấy con chó lớn kia, ngay lập tức mấy con chó lớn kia không dám động đậy.

Bộ Tranh nhìn Tú Anh có chút ngoài ý muốn, ngoài ý muốn không phải là sự xuất hiện của Tú Anh, mà là phương thức triển khai uy áp của Tú Anh, hắn phát hiện mình tựa hồ cũng có thể làm được.

Trước kia Bộ Tranh căn bản chưa hề xem qua người khác quyết đấu, không biết cách phô bày khí thế, mà trận quyết đấu giữa Lăng Ngạo Tuyết và Mộ Dung Tình thì đó là giữa đường nhìn thấy, quyết đấu khí thế trước đó thì hắn lại không được chứng kiến.

Mà sở dĩ hắn không lập tức ngăn cản mấy con chó lớn kia là bởi vì hắn tin tưởng Vượng Tài không yếu đến như vậy, sẽ bị mấy con chó bình thường giết chết.

"Có đồ tốt thì phải chia cho mọi người cùng hưởng, nông dân chúng ta hiếm có cơ hội được ăn ngon, hiện tại vừa khéo đói bụng, hắn không nấu cho chúng ta ăn vậy chúng ta làm bữa thịt chó vậy, ha ha." Một người lên tiếng.

Hiện tại trong lòng những thôn dân này nhận định, đồ của Bộ Tranh phải nên lấy ra chia cho mọi người cùng hưởng, có đôi khi người chính là như vậy, rõ ràng là đồ của người ta, cho hay không là quyền của người ta, nhưng bởi vì tham muốn của tất cả mọi người mà liên hợp lại muốn cường đoạt chiếm lấy.

Đồ ăn của Bộ Tranh thật sự làm cho bọn hắn đỏ mắt, cả đời bọn hắn chưa bao giờ ăn được thứ nào ngon đến như thế, hơn nữa còn có thể khiến cho bọn hắn cảm thấy như trẻ ra vài tuổi, bọn hắn quả thật rất thèm muốn, với lại không ít người có cùng ham muốn này cho nên liên hợp lại làm cái chuyện không biết xấu hổ này.

Còn có một điều nữa là, Bộ Tranh luôn luôn rất hiền hòa, bọn hắn cũng quên mất thân phận hiện tại của Bộ Tranh đã không giống như trước, vẫn coi Bộ Tranh là một hài tử dễ bị ức hiếp trước kia.

"A, nếu đã như vậy, Vượng Tài, nhóc cũng đừng lẩn trốn nữa, giết chết bọn chúng." Bộ Tranh thản nhiên nói.

"Gâu gâu..." Vượng Tài không lập tức xông lên phía trước mà sủa vài tiếng với Bộ Tranh, sau đó lại sủa vài tiếng với mấy con chó lớn kia, cuối cùng làm ra bộ dáng khinh thường, khiến cho người ta có chút hoài nghi không biết mình có bị hoa mắt hay không, con chó này lại có biểu cảm phong phú như thế.

"Còn bày đặt tỏ vẻ quân tử tàu à, được, vậy sẽ thành toàn cho nhóc, nếu bị thương thì đó là chuyện của nhóc nha." Bộ Tranh cười cười, ra hiệu Tú Anh thu hồi uy áp.

Chuyện này khiến Tú Anh mở rộng tầm mắt, nguyên lai Vượng Tài còn có cá tính này, khinh thường động thủ với chó không thể đánh trả, thật là thú vị a.

Vì thế, Tú Anh liền tán đi uy áp, mấy con chó lớn kia lập tức lộ ra vẻ hung dữ, lao về phía Vượng Tài. Còn Vượng Tài thì hơi cúi xuống lấy đà vọt lên trước, sau đó móng vuốt nhỏ kéo xẹt một cái, trực tiếp cắt qua thân thể một con chó lớn, nhưng đây cũng không phải là một chiêu trí mạng, chỉ làm con chó lớn đó bị thương.

Vượng Tài không ngừng biến ảo móng vuốt, bắt được cơ hội liền dùng mồm cắn xuống, đều là một kích là lui lại, hoàn toàn phát huy ra ưu thế tốc độ của nó, tại phương diện khác nó có lẽ không chiếm được ưu thế so với mấy con chó lớn kia.

Cứ như vậy, rất nhanh mấy con chó lớn hung hãn kia bị thương đầy mình, đồng thời, cũng trở nên sợ hãi, không nghĩ con chó nhỏ trước đó lại hung ác đến như vậy, chúng nó đã rất sợ hãi Vượng Tài.

Biến hóa này khiến cho đám người kia trố mắt nhìn, bọn hắn không nghĩ tới con chó nhỏ này của Bộ Tranh lại có sức chiến đấu cường hãn đến thế, có thể đánh mấy con chó lớn thương tích đầy mình.

" Bộ Tranh, ngươi có ý gì, chó nhà ngươi cắn chó của ta thành như vậy, mau bồi thường cho ta."

"..."

Đám người ngây ngốc một hồi sau đó lập tức yêu cầu Bộ Tranh bồi thường, đồng thời thầm khen trong lòng người kia quá thông minh, nhanh chóng nghĩ ra chiêu này.

Bộ Tranh và Tú Anh hết nói nổi, đám người này trở mặt quả thật quá nhanh, trước kia không phải các ngươi nói đây là trận chiến chó sao?

Làm sao bây giờ? Xuất thủ đánh những người này? Tuy rằng Bộ Tranh đã nghĩ đến nhưng sẽ không làm như vậy, mặc dù những người này rất đáng ghét, nhưng dù sao cũng là người cùng thôn.

Với lại, những người này đều là người thường, coi như từng tập võ cũng có thể đã bỏ phế rất nhiều năm, không có bao nhiêu thực lực, có thể nói là không có vũ lực, ra tay với những người như vậy, Bộ Tranh cảm thấy có chút không đành.

Ngay cả Vượng Tài cũng khinh thường công kích mấy con chó lớn không thể hoàn thủ, bản thân hắn là chủ nhân của Vượng Tài thì há có thể ra tay với đám người thường này sao? Nếu vậy hắn cũng khinh thường chính mình.

"Mặc kệ các người, ta đi đây." Bộ Tranh lưu lại một câu, mang theo Vượng Tài lắc mình đi ra ngoài, không cho họ cơ hội lưu hắn lại, trực tiếp lên ngựa rời đi.

Mọi người ngẩn ngơ, sau khi kịp phản ứng liền đuổi theo tới cổng thôn...

"Con người, bản tính tham lam a!" Tú Anh chứng kiến phản ứng của thôn dân chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp theo chuẩn bị trở về nhà.

Mà vừa hay lúc này, Tú Anh lại nghe được phía sau truyền đến tiếng kêu sợ hãi, quay đầu thì nhìn thấy Bộ Tranh cưỡi bạch mã tiêu sái lướt qua...

"Bộ Tranh?" Tú Anh nghi hoặc, tại sao Bộ Tranh lại quay về, hơn nữa phương hướng hắn chạy tới là hướng ngọn núi.

"Tiện nhân, sau này ta sẽ tìm ngươi tính sổ."

Khiến cho Tú Anh sửng sốt chính là, Bộ Tranh không ngờ quay đầu mắng nàng một câu, cái gì? Ta là tiện nhân? Ngươi mắng ta là tiện nhân?

Đầu Tú Anh muốn nổ tung, lửa giận trong lòng bốc lên, chửi ầm về phía Bộ Tranh : "Hỗn đản, có dũng khí đừng chạy, lão nương ta sẽ giết chết ngươi."

"Ngươi chờ đó!" Bộ Tranh đáp lại một câu, mà lúc này Bộ Tranh đã rời đi rất xa.

Tú Anh muốn phi thân đuổi theo, vừa lúc đó, nàng lại nghe được phía sau truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết.

"A a..."

Tiếp theo, nàng liền phát hiện, thôn dân trước đó đuổi theo Bộ Tranh tản ra xung quanh, bộ dáng rất kinh hoảng, mà sau khi bọn hắn tản ra, mấy cỗ thi thể nằm trong vũng máu xuất hiện trong mắt nàng.

Mấy cỗ thi thể này nàng nhận ra, không phải là thôn dân vừa mới bao vây Bộ Tranh sao, như thế nào đã bị giết chết rồi, là Bộ Tranh làm sao? Không phải, tuyệt đối không phải.

Coi như Tú Anh không tin Bộ Tranh cũng thế, tiếp theo nàng nhìn thấy một đám người giẫm trên những thi thể kia mà bước qua, nàng liền biết đám người đó mới là hung thủ thật sự.

Mà rất nhanh Tú Anh biết được mục đích của đám người này, kết hợp với thái độ kỳ quái lúc nãy của Bộ Tranh, tuy rằng Tú Anh không nhận biết đám người này nhưng lại nhận biết được dấu hiệu của bọn hắn, người của Lăng Vân tông.

Lăng Vân tông đột nhiên xuất hiện ở đây, rõ ràng cho thấy bọn hắn nhận được tin tức của Bộ Tranh, xem ra hai người Lý Lương không hề nói dối, chỉ là tin tức của bọn họ có chút chậm rồi.

Mà đồng thời, quyết định nhanh chóng rời đi của Bộ Tranh là hoàn toàn chính xác, bất quá không nghĩ đến đối phương hành động nhanh như vậy, tuy nhiên, tiểu tử Bộ Tranh này phản ứng cũng rất nhanh, vừa mới ra ngoài liền quay đầu lại, thuyết minh hắn cơ hồ vừa tiếp xúc là trực tiếp chạy trốn.

Đúng vậy, khi mà Bộ Tranh may mắn thoát khỏi ma chưởng của đám thôn dân thì phát hiện phía trước đường nhỏ vào thôn có một đoàn người đang đi tới, nhân số của đối phương hơn một chục, người cầm đầu chính là người từng bị Bộ Tranh đụng gãy chân, Mã Linh Nhi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.