Ngoan, Anh Yêu Em

Chương 16




Lâm Khai Thái thấy được sự oán hận trong ánh mắt Kỷ Quân San. Cậu ta mừng thầm, tiếp tục nói những lời gièm pha vào tai Kỷ Quân San:

- Nghe y tá phòng cấp cứu nói Đỗ Long tối hôm qua vội vã đưa cô gái này vào bệnh viện, sau đó ở trong bệnh viện trông. Hai người họ chẳng giống nhau chút nào, không thể là họ hàng được. Mối quan hệ giữa họ nhất định không đơn giản.

Kỷ Quân San đưa tay cầm tấm ảnh đặt vào lòng bàn tay nhìn kỹ, Lâm Khai Thái đang muốn đổ thêm dầu vào lửa, bỗng nghe thấy Kỷ Quân San nói:

- Bác sĩ Lâm, cảnh của bức ảnh là ở lầu cấp cứu, xem từ khoảng cách và góc độ, camera nên đặt ở chỗ thấp nhất trong vườn hoa, bệnh viện của chúng ta đặt camera ở trong vườn hoa từ khi nào vậy? Không phải là một vài bác sĩ bất lương muốn nhìn trộm những thứ đặc biệt dưới váy các y tá nên đặt ở đó chứ?

Bác sĩ bất lương điển hình Lâm Khai Thái bị những lời gièm pha của Kỷ Quân San dộng no căng đến tận họng rồi, cảm giác bị sặc đó khiến cậu ta thấy khó chịu. Kỷ Quân San hừ một tiếng, tiếp tục nói:

- Thời gian chụp bức ảnh là giữa ban ngày, hai người cách xa như vậy, thế thì nói lên được điều gì? Bác sĩ Lâm, anh là trụ cột của bệnh viện, mong anh để ý vào công việc, chữa bệnh cho nhiều bệnh nhân hơn được không? Không cần phải mất công đi hết chỗ này chỗ nọ để quan tâm đến những việc không đâu đó, những chuyện nhảm nhí này lần sau đừng làm phiền tôi nữa!

Nói xong

Kỷ Quân San liền đẩy chiếc xe đẩy nhỏ tiến vào phòng bệnh, Lâm Khai Thái lúng túng nhìn theo bóng dáng khuất dần của cô, một bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh cậu ta nói:

- Lão đại, chúc mừng anh, kế châm ngòi ly gián đã thành công!

Người đó chính là lão tam Dương Khánh của Bạch Hoa Tam thiếu, nghe thấy lời của y, Lâm Khai Thái bực tức nói:

- Cậu cố ý làm tôi bực đấy à? Sao tôi lại không thấy có một chút cảm giác thành công nào nhỉ?

Dương Khánh cười nói:

- Lão đại, anh không để ý sao? Cô ta tuy bác bỏ lời của anh nhưng lại không xé nát bức ảnh rồi vứt vào thùng rác, mà tiện tay đút luôn vào trong túi, điều này nói rõ cô ta chỉ tỏ ra như vậy, anh cứ đợi xem vở kịch hay này đi.

Lâm Khai Thái cảm thấy Dương Khánh nói rất có lý, tâm trạng tốt hơn chút, nhưng cậu ta lại hỏi:

- Trò hay? Đỗ Long cũng đã đi rồi, sẽ có trò gì hay chứ?

Dương Khánh nháy mắt nói:

- Chúng ta ra chỗ khác nói nhé, anh quên trận trước tôi làm được cái đó rồi à?

Tài xế của Uẩn Cảnh Huy đưa Đỗ Long đến nhà Lâm Nhã Hân. Sau khi ấn chuông cửa Đông Đông từ trong nhà chạy ra, lao đến ôm chầm lấy Lâm Nhã

Hân vào lòng. Lâm Nhã Hân vừa ốm xong nên không còn sức, suýt nữa bị cậu bé làm ngã ngửa, Đỗ Long kịp thời đỡ lấy vai cô, Lâm Nhã Hân lúc đó mới đứng vững được.

Đỗ Long nhìn về phía họ từ biệt:

-

Chị Lâm, tôi còn có việc, không vào nhà được, chị cố gắng nghỉ ngơi.

Đông Đông, cháu là nam tử hán, phải chăm sóc mẹ cho tốt nhé!

Đông Đông ngạc nhiên nói:

- Chú ơi, không phải chú đã nói ở nhà nấu cơm trưa cho cháu ăn mà?

Đỗ Long bất đắc dĩ nói:

- Phải rồi, nhưng chú dọc đường lại nhận được điện thoại, có việc gấp cần chú đi làm, cháu chăm sóc mẹ tốt nhé, chú phải đi đây! Chị Lâm, chị với cháu về đi, bữa trưa nhất định phải gọi đồ ăn ngoài, đừng vất vả nữa, mau uống thuốc đúng giờ, uống nhiều nước nhé…

Lâm Nhã

Hân nghe lời nhắc nhở thành thực đó của Đỗ Long thấy trong lòng ấm áp, mắt nhìn chiếc xe cảnh sát đi khỏi mới để Đông Đông dìu vào phòng.

Đỗ Long quả thật có việc, hắn nhận được điện của Bạch Tùng Tiết gọi hắn đến cục Công an thành phố một chuyến. Nghe giọng của Bạch Tùng Tiết dường như như lại gặp phải khúc xương khó gặm, cần Đỗ Long phải đích thân đến xem xét.

Đến cục Công an, sau khi nhìn thấy Bạch

Tùng Tiết, Đỗ Long biết không phải là chuyện đó. Trên thực tế Ngô Duệ chính là người quan trọng nhất trong vụ án của Bạch Tùng Tiết cần điều tra, Ngô Duệ đều đã cung khai không giấu giếm, vấn đề khác cũng được tra khảo rất kỹ. Đến giờ tổ chuyên án đang thu lưới dần, nếu không suy nghĩ cẩn thận, bắt nhiều người quá sẽ ảnh hưởng đến sự cân bằng xã hội.

Thành phố Song Môn bây giờ e là đã loạn hết cả rồi.

Bạch Tùng Tiết cho người lui ra ngoài. Ông đi thẳng vào vấn đề, nhìn Đỗ Long nói:

- Đỗ Long, Ngô Duệ vẫn còn bằng chứng gì quan trọng nằm trong tay cậu phải không?

Đỗ Long nhìn thẳng vào ánh mắt của Bạch Tùng Tiết đáp:

- Không có, bí thư Bạch sao lại hỏi như vậy?

Bạch Tùng Tiết không nhìn thấy ánh mắt của Đỗ Long qua chiếc kính râm, bèn bảo hắn bỏ chiếc kính râm xuống. Ông ta trầm ngâm một lát nói:

- Tối hôm qua bác bắt được một tên nội gian, y khai đã từng thay Ngô

Duệ mật báo, nói lộ ra ngoài, Ngô Duệ muốn lấy mạng cháu!

Đỗ Long điềm tĩnh nói:

- Cháu chỉ cần một tay cũng có thể phá vỡ kế hoạch của y, lại dùng cách đó ép y khai ra, y hận cháu tới tận xương tủy cũng không có gì lạ. Nếu cháu có trong tay bằng chứng phạm pháp của y, tại sao cháu không trực tiếp mang đến chứ?

Bạch Tùng Tiết nhìn Đỗ Long giải thích:

- Theo bọn bác điều tra và phân tích, Ngô Duệ tham ô số tiền vô cùng lớn, ngoại trừ số điều tra thu về cùng với số hối lộ cán bộ và số tiêu hao xa xỉ hằng ngày ra, còn có 200 triệu đồng khác không biết đi đâu.

Mặt khác, theo bọn bác biết tên Ngô Duệ rất háo sắc, đặc biệt rất thích sưu tầm những video khi quan hệ với nữ giới. Những video này hiện giờ đều không tìm thấy, số lượng những cô gái bị Ngô Duệ quan hệ rất nhiều, thân phận khác nhau, rất nhiều người bị cưỡng bức, nếu những video này bị lộ ra ngoài sẽ gây phiền phức vô cùng lớn cho xã hội và gia đình các cô gái.

Đỗ Long mím chặt môi lại, hắn nghiêm nghị nói:

- Bí thư Bạch, chẳng lẽ bác đang nghi ngờ cháu nuốt riêng 200 triệu tiền tham ô đó, và tự cất giấu những video đó sao? Cháu giống thằng ngu như vậy sao?

Bạch Tùng Tiết nhìn hắn lạnh nhạt nói:

-

200 triệu đồng đó đối với bất cứ ai mà nói đều là con số vô cùng lớn, những người thông minh cũng khó tránh khỏi bị mê hoặc, chỉ cần hơi dao động chút là sẽ bị phạm tội. Đỗ Long, bác rất đánh giá cao cháu, cho nên bác mới nói chuyện riêng với cháu. Nếu những thứ đó thật sự ở trong tay cháu, bây giờ cháu mang hết ra, bác sẽ không nói cho bất cứ ai.

Đỗ Long lắc đầu nói:

- Bí thư Bạch, cháu không cầm, cháu cũng không biết những thứ đó ở đâu. Thật đấy, cháu dám đem tính mạng của cháu ra thề!

Bạch Tùng Tiết trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười, ông ta nói:

- Bác tin cháu, mặc dù tổ chuyên án có rất nhiều người nhưng không ai tin tưởng cháu như bác. Dựa theo sự hiểu biết của cháu về Ngô Duệ, cháu cho rằng tại sao y phải lo lắng suy nghĩ sắp đặt người để sát hại cháu?

Đỗ Long trầm ngâm nói:

- Cháu không biết, có điều vấn đề có thể xuất hiện trong cách cháu thẩm vấn y. Thời điểm cháu thẩm vấn Ngô Duệ ý nghĩ của y rơi vào trạng thái vô cùng bấn loạn, một chuỗi vấn đề như vậy ngay cả cháu cũng không nhớ hết, có lẽ y bây giờ đã không biết hôm đó khai với cháu những gì…

Bạch Tùng Tiết đặt hai tay lên bàn, ngón tay cái hơi chạm vào nhau, Đỗ Long đột nhiên đề nghị:

- Bí thư Bạch, hay để cháu đi thẩm vấn lại y, trực tiếp hỏi ra số tiền bị mất cùng với vị trí cất giấu video, như thế mọi việc chẳng phải kết thúc rồi sao?

Bạch Tùng Tiết cười gượng nói:

- Muộn rồi, trưa hôm qua Ngô Duệ đột nhiên trúng độc đột ngột chết, trong lúc điều tra ra cái chết của y đồng thời cũng điều tra ra tên nội gian đó…

Khi Bạch Tùng Tiết nói chuyện vẫn nhìn chằm chằm mặt Đỗ Long, Đỗ Long nhướn mày, nói:

- Y chết rồi sao? Khoản tiền lớn 200 triệu đó Ngô Duệ không thể di chuyển mà không để lại dấu vết, bên cạnh Ngô Duệ còn có ai thân cận chưa điều tra không?

Bạch Tùng Tiết lắc đầu nói:

- Những đối tượng cần bắt đều bắt hết rồi, những gì cần điều tra đều điều tra hết rồi. Có lẽ còn có một người biết rõ chân tướng, tiếc rằng cô ta ở tận bên Mỹ, đã nhập quốc tịch Mỹ rồi. Chúng ta đã cử người liên lạc với cô ấy, cô ấy lại rất hờ hững đối với chúng ta.

Đỗ Long nói:

- Chưa biết chừng 200 triệu đó đang ở trong tay cô ta? Khả năng Ngô Duệ đưa chúng cho cô ấy nhiều hơn là đưa cho cháu đấy? Theo cháu nghĩ Ngô

Duệ trước lúc hấp hối muốn kéo theo mạng nữa, cháu thực sự oan uổng quá. Nếu là cháu có 200 triệu, cháu… cháu còn phải khổ sở làm cảnh sát thế này sao?

Nghe Đỗ Long kể khổ, Bạch Tùng Tiết ha hả cười nói:

- Đỗ Long, cháu thật sự sẽ vì tiền vứt bỏ nguyên tắc của bản thân sao?

Đỗ Long gượng cười nói:

- Cháu không biết, bởi vì chưa bao giờ có nhiều tiền như vậy xuất hiện trước mặt cháu, bí thư Bạch. Lời cháu nói là từ tận đáy lòng, bác đừng giận. Cháu vẫn là Đảng viên dự bị, giác ngộ của cháu rất thấp.

Bạch Tùng Tiết khẽ than, chỉ vào một chồng túi hồ sơ cao một thước bên cạnh nói:

- Họ đều là Đảng viên, có vài người còn là Đảng viên lão thành, mới mấy trăm ngàn đều có thể kéo họ xuống nước, huống hồ 200 triệu? Điều cháu nói là thật, cho nên bác không trách cháu. Đỗ Long, cháu có muốn đổi công việc ổn định khác không? Thí dụ như đến tòa án hoặc viện kiểm sát đều rất được. Bây giờ Ngô Duệ thuê người giết cháu, cháu tiếp tục làm công việc cảnh sát hình sự không ngày không đêm, rất dễ xảy ra nguy hiểm.

Đỗ Long nói:

- Bí thư Bạch, Cháu mới tham gia công tác chưa lâu, bây giờ đang ở đội hình sự làm rất tốt… Ngô Duệ đã chết, cây đổ bầy khỉ tan, những người đó vẫn sẽ vì y mà bất chấp tính mạng sao? Cháu là người rất thích khiêu chiến, làm cảnh sát mấy ai không có kẻ thù? Nếu như mọi người đều thấy nguy hiểm thì chạy, vậy ai sẽ đứng ra bảo vệ người dân? Bí thư Bạch, bác cho cháu chút thời gian suy nghĩ nhé!

Bạch Tùng Tiết khen ngợi:

- Tốt, bác quả nhiên không nhìn nhầm cháu. Cháu yên tâm, bọn bác đã điều tra ra Ngô Duệ sắp đặt ai giết cháu rồi, bọn bác sẽ nhanh chóng bắt về xử án.

Đỗ Long tò mò hỏi:

- Bí thư Bạch, Ngô Duệ phái ai đến giết cháu?

Bạch Tùng Tiết nói:

- Nghe nói là tên quân nhân xuất ngũ Trần Hủ Mộc, bác đã phái Chu Thu Cường chuyên phụ trách đi bắt hắn rồi.

Đỗ Long choáng váng, tối hôm qua hắn còn cùng với Hạ Hồng Quân, Chu Thu Cường nói về Trần Hủ Mộc. Gã là sư huynh của Chu Thu Cường và Hạ Hồng

Quân, nghe nói tài phi đao của gã chưa từng bị thất bại, một khi đã ra tay hiếm có kẻ nào sống sót, sắp vượt qua tiểu Lý phi đao rồi. Hắn bị loại súc vật này để mắt, sau này phải thận trọng mới được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.