Ngoan, Anh Yêu Em

Chương 14




Ánh mắt Đỗ Long sau khi chợt lóe lên lại thản nhiên nhìn Lâm Nhã Hân, hắn thành khẩn nói:

- Chị Lâm, thật xin lỗi, lúc đó tôi không có sự lựa chọn, chị yên tâm, tôi sẽ cố gắng quên hết những gì đã thấy.

Mi mắt Lâm Nhã Hân sụp xuống, cô khẽ cắn môi dưới nói:

- Tôi biết rồi, tôi không trách cậu… Là Đông Đông gọi điện kêu cậu đến à? Đứa nhỏ này…

Tim Lâm Nhã Hân đập mạnh một cái, chớp mắt quên đi chuyện Đỗ Long đã thấy hết người cô, đầu óc cô bấng loạng: Đông Đông… Đông Đông có phải nhìn thấy rồi không?

Đỗ Long thấy sắc mặt cô khó coi như thế, đoán biết cô đang lo lắng chuyện gì, cho nên nói:

- Đông Đông gọi điện thoại kêu tôi đến, nói chị khóa trái cửa phòng tắm, gọi hoài không thấy trả lời, tôi mới mang theo đồ mở khóa đến, mở cửa ra thì thấy chị đã ngất xỉu trong bồn tắm, tôi đuổi Đông Đông ra ngoài, khóa cửa lại mới bế chị ra, lau khô người cho chị, mặc quần áo vào, sau đó đưa đến bệnh viện.

Sau khi nghe Đỗ Long giải thích Lâm Nhã Hân nhẹ nhàng thở ra, tuy nhiên nghĩ lại, mình thật sự khóa trái cửa phòng tắm sao? Đông Đông không tùy tiện vào phòng của mẹ, cho nên cô rất ít khóa trái cửa phòng, chẳng lẽ...

Lòng của Lâm Nhã Hân lại giãy giụa, cuối cùng đành chọn cách lừa gạt chính mình. Đỗ Long nhìn thấy dáng vẻ của cô, ngấm ngầm lắc đầu, thầm nghĩ: đến chuyện của cô và Mã Quang Minh, Đông Đông cũng biết cả rồi, cô còn lừa mình dối người nữa sao, làm người mẹ đơn thân thật không dễ dàng gì…

Đỗ Long lại chuyển hướng đề tài, vẻ mặt hân hoan nói:

- Chị Lâm, chị còn nhớ việc chúng ta hợp tác mua cổ phiếu không? Chị đoán xem là lời hay lỗ?

Lâm Nhã Hân bị hắn làm phân tâm, thấy sắc mặt vui vẻ của hắn, cô miễn cưỡng cười nói:

- Thấy dáng vẻ đắc ý của cậu nhất định là lời rồi, thế nào, lời bao nhiêu?

Đỗ Long đắc ý nói:

- Cổ phiếu đó tăng năm ngày liên tiếp, tôi hầu như bán lúc nó cao giá nhất, lời được ba mươi sáu phần trăm!

Đỗ Long đã nói số tiền lời ít đi rất nhiều, hắn không định gạt Lâm Nhã Hân, lấy tiền của cô. Chỉ là lúc ký kết với cô chỉ là mười lăm phần trăm lợi nhuận, cho nên nếu kiếm nhiều hơn cũng là tiền của hắn, nói ít lại một chút để khỏi khiến cô kinh ngạc. Huống hồ Đỗ Long đã lấy ra ba trăm ngàn đưa cho Hạ Hồng Quân mang đi Thượng Hải, nên nhìn chung tiền lời còn khoảng một triệu năm trăm ngàn, trừ đi tiền vốn là một triệu hai trăm ngàn, thì đích thật là lời khoảng hơn ba mươi phần trăm.

Tuy nhiên, năm ngày mà lời được ba mươi sáu phần trăm cũng đủ dọa người ta rồi. Lâm Nhã Hân cười nói:

- Xem ra thông tin của cậu rất chính xác, vài ngày mà đã lời ba mươi phần trăm, tôi buôn bán cực khổ cả một năm cũng chưa kiếm được mười phần trăm. Xem ra tôi nên kiếm tiền từ cậu, mỗi năm không cần làm đều có mười lăm phần trăm lợi nhuận, như vậy cũng đủ rồi.

Đỗ Long cười nói:

- Chị Lâm khiêm nhường quá rồi. Chị là làm ăn lớn, một phần trăm của chị nhiều hơn của tôi rất nhiều. Huống hồ thị trường chứng khoáng thay đổi, chơi nhỏ cho vui thì được, nếu chúng ta đầu tư lớn quá, không khéo lại ảnh hưởng đến hướng đi của cổ phiếu, mọi tin tức đều trở thành một lời nói suông, vậy thì phiền toái lắm.

Đầu óc của Lâm Nhã Hân hiện giờ đã khôi phục hẳn, cô khẽ cười nói:

- Thị trường chứng khoán Thượng Hải và Thâm Quyến mỗi ngày giao dịch một hai trăm tỷ, chúng ta chẳng qua chỉ là hạt muối bỏ bể thôi, làm gì ảnh hưởng đến hướng cổ phiếu chứ. Trừ phi cổ phiếu cậu đầu tư là những loại cổ phiếu nhỏ đặc biệt nào đó… Đỗ Long, chẳng lẽ cậu không muốn kiếm nhiều tiền hơn sao? Chuyện tốt không đến quá ba lần, nếu cậu một lần nữa chứng minh được tin tức của cậu là chính xác thì tôi sẽ đưa cho cậu mười triệu đầu tư. Mỗi năm tôi chỉ cần ba mươi phần trăm lợi nhuận, còn lại đều cho cậu, cậu thấy sao?

Đỗ Long biết rằng con số càng nhiều kiếm tiền càng mau, hắn suy nghĩ chốc lát rồi ngẩng đầu nhìn Lâm Nhã Hân:

- Chị Lâm, chị muốn tôi chứng minh như thế nào đây?

Lâm Nhã Hân nói:

- Ngày kia có phiên giao dịch mới, chỉ cần cậu nói cho tôi biết cổ phiếu nào lên giá, chỉ cần đúng hơn tám mươi phần trăm thì xem như thông tin của cậu chính xác.

Đỗ Long quả quyết nói:

- Được! Tôi lập tức nói cho chị biết!

Đỗ Long nói cho Lâm Nhã Hân sáu tên cổ phiếu, còn nói cho cô cái nào chỉ cần mở là sẽ tăng, cái nào phải đợi đến cuối ngày mới tăng, ngoài ra còn nói cho cô mười ba loại cổ phiếu khác có thể đầu tư ngắn hạn.

Thấy Lâm Nhã Hân ở đối diện ánh mắt kinh ngạc, Đỗ Long cười nói:

- Gần đây tôi luôn chú ý thị trường cổ phiếu, cho nên ngày nào có loại cổ phiếu nào tôi đều nắm rõ như lòng bàn tay. Tôi cũng không có ý định chơi lâu dài, kiếm đủ tiền cả đời tiêu là được rồi.

Lâm Nhã Hân cảm thấy thú vị bèn cười nói:

- Thế cậu cảm thấy bao nhiêu là đủ dùng cả đời.

Đỗ Long nói:

- Chuyện này tôi cũng chẳng rõ, nhân lúc chưa ai chú ý, cố gắng kiếm chút tiền, chuyện như vầy không thể làm lâu dài được.

Lâm Nhã Hân cười nói:

- Cậu làm quá lâu rồi, nhưng nếu như mỗi năm chỉ làm một hai lần, lấy được sáu bảy mươi phần trăm lợi nhuận, thu nhập cũng cao hơn người khác rồi.

Đỗ Long mỉm cười lắc đầu:

- Chuyện này… sau này hẵng nói đi, đợi tôi kiếm được năm triệu, tôi sẽ nhờ người khác quản lý cổ phiếu, như vậy có thể làm lâu một chút nữa.

Năm triệu? Lâm Nhã Hân cười nói:

- Vậy cậu có thể biết được kết quả xổ số không? Nghe nói loại giải thưởng đó là do nội bộ quyết định, nếu biết trước, trúng được giải, chắc chắn cậu trúng lên hàng trăm triệu đấy chứ.

Đỗ Long cười khổ nói:

- Số trúng thưởng? Cái đó biết thì dễ, nhưng cho dù biết trúng cũng không được, vì số sẽ thay đổi. Chị cũng biết, đó là có nội tình, phía sau có chuyên gia chuyên chọn những dãy số không có người mua, chỉ cần cô đã mua số đó, thì máy tính của họ trong vòng 0,0000…001 giây sẽ chọn ra dãy số trúng thưởng khác.

Lâm Nhã Hân khinh ngạc nói:

- Là thật hay giả đây ?

Đỗ Long bất đắc dĩ giơ tay ra nói:

- Nếu không qua hai ngày nữa, tôi tìm người hỏi thử, cho chị vài con số, chỉ cần chị không mua, bảo đảm dãy số đó trúng thưởng.

Lâm Nhã Hân thất vọng nói:

- Thôi, tôi tin cậu, còn nói là xổ số phúc lợi, quả thật còn đen tối hơn cả màu đen nữa…

Đỗ Long bĩu môi, nói:

- Đấy thì tính làm gì, có cái đen tối hơn còn nhiều kìa.

Thuốc của Lâm Nhã Hân đã uống hết, nhưng tinh thần vẫn chưa tốt, nói chuyện cùng Đỗ Long đến tận bốn giờ mới cảm thấy có chút khó chịu. Đỗ Long khuyên cô nghỉ ngơi một chút, Lâm Nhã Hân ngẫm nghĩ một lát, nằm xuống, sau đó nói với Đỗ Long:

- Đỗ Long, cậu cũng lên giường nằm chút đi, chợp mắt thôi cũng được, ngồi như vậy cả đêm sẽ rất mệt.

Đỗ Long lắc đầu nói không cần, Lâm Nhã Hân vỗ vỗ cái gối kế bên, nói:

- Đừng nói nhiều, mau lên đây, tôi còn không sợ cậu sợ cái gì? Trừ phi cậu có ý đồ gì khác?

Đỗ Long cười khổ nói:

- Chị Lâm, tôi thật sự không mệt, tôi chơi game một lát là trời sáng liền.

Lâm Nhã Hân có chút không vui, cô nặng nề đi ngủ, đưa lưng về phía Đỗ Long không nói chuyện với hắn nữa. Cô thật sự rất mệt, chỉ một lát sau đã ngủ say, sau đó lại xoay người lại, một cái chân trắng như tuyết ló khỏi chăn, lọt vào tầm mắt của Đỗ Long…

Sáng sớm Lâm Nhã Hân bị một trận lay động tỉnh dậy, cô khó chịu mở mắt ra, chỉ thấy Đỗ Long đang cầm một chén gì đó nóng hổi nhìn cô cười nói:

- Chị Lâm, mau thức dậy ăn sáng, lúc nãy bác sĩ có ghé qua kiểm tra cho chị, nói chị có thể xuất viện rồi, đợi chị ăn sáng xong tôi đưa chị về.

Lâm Nhã Hân lúc này mới nhớ lại mình đang ở bệnh viện, cô ngồi dậy, mơ hồ một trận mới hoàn toàn tỉnh táo lại, cô hỏi:

- Điện thoại của tôi đâu? Tôi muốn gọi cho Đông Đông.

Đỗ Long nói:

- Điện thoại của chị ngày hôm qua không có mang theo, lúc tôi mua hoành thánh có gọi cho Đông Đông, bây giờ chắc nó đang đợi chị ở nhà, mau ăn đi, không nóng lắm đâu.

Lâm Nhã Hân cầm lấy chén hoành thánh Đỗ Long đưa cho, nhẹ nhàng gửi một cái, một mùi hương quen thuộc dội ngay vào mũi, hương vị lưu lại ven đường khiến người ăn cảm thấy thoải mái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.