Ngoan, Anh Yêu Em

Chương 1




Đỗ Long không biết sắc mặt Bạch Tùng Tiết sau tấm kính sẽ khó coi thế nào, hắn chỉ âm thầm cảm thấy may mắn bởi ở nơi đây chỉ có một mình Bạch Tùng Tiết. Hắn lúc này vội vàng thu hồi đề tài về Bạch Nhạc Tiên, mở ra bản tài liệu liền thấy vấn đề vị lão Thái kia an bài, nói:

- Tôi không nghĩ cô xấu xa như vậy, hãy bớt nói nhảm đi, bắt đầu thẩm vấn rồi, tôi hỏi cô, cô làm thế nào rửa tiền thay Ngô Duệ?

Lý Nam cười lạnh nói:

- Tôi đã gặp nhiều nam nhân, vẻ ngoài càng nghiêm trang trong bụng lại càng xấu xa, Bạch Tùng Tiết cũng chẳng phải thứ gì tốt...

Thời điểm Lý Nam đang muốn nói lung tung, tay phải Đỗ Long đột nhiên xòe rộng đập mạnh vào xương quai xanh của Lý Nam.

Lý Nam còn nói chưa hết lời, thân thể cô ta đã run lẩy bẩy, sau hai giây cô ta mới đột nhiên ngửa mặt lên kêu thảm một tiếng, thanh âm kia đáng sợ mà thê lương, khiến Bạch Tùng Tiết trong phòng quan sát nghe được cũng cảm thấy trong lòng run lên.

Lý Nam kêu thảm khoảng chừng nửa phút mới thở hổn hển ngừng lại, toàn thân cô ta run lẩy bảy, đột nhiên toát mồ hôi thấm ướt áo ngoài.

Bàn tay Đỗ Long lại xoa xoa chỗ vừa đập tới vài cái, hắn mỉm cười nói:

- Lý tổng không muốn uống rượu mời lại thích uống rượu phạt, càn quấy cũng vô dụng thôi. Cô biết vì sao chỉ có một mình tôi đến hỏi cung cô không? Như vậy những lời nói hươu nói vượn sẽ không bị người khác nghe được, còn tôi, chắc chắn sẽ không để cô có cơ hội thở phào, nhanh chóng khai báo thành khẩn, cô giúp Ngô Duệ rửa tiền thế nào?

Sau khi Lý Nam ngưng thở dốc liền ngẩng đầu lên lớn tiếng nói với Đỗ Long:

- Mày dám tra tấn bức cung bà! Bà sẽ giết mày! Mày chờ đấy.

Sắc mặt Đỗ Long lạnh lùng, tay hắn bóp bóp thật mạnh, lại vỗ thật mạnh một cái, Lý Nam lập tức thốt lên tiếng kêu thê thảm. Bạch Tùng Tiết rốt cuộc hiểu được vì sao Đỗ Long không muốn có người khác chứng kiến hắn thẩm vấn nghi phạm, trong lòng ông ta đột nhiên toát ra tia lo lắng, mình đồng ý cho Đỗ Long thẩm vấn Lý Nam phải chăng là sai lầm?

Bất kể thế nào đi nữa, thủ pháp này của Đỗ Long thực sự rất hữu hiệu. Lý Nam bị gây sức ép chết đi sống lại vài hồi, thấy căn bản không ai quan tâm đến, hơn nữa bả vai của mình cũng không lưu lại bất cứ vết thương gì, cô ta thực sự không nhịn được đành phải ngoan ngoãn khai cung. Cô ta chỉ cần khẽ do dự Đỗ Long liền giơ tay lên. Cái loại thống khổ này không phải loại đàn bà như Lý Nam có thể chống đỡ, còn Đỗ Long hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn. Khi hắn cầm bản ghi chép rời đi, toàn thân Lý Nam mềm nhũn gục đầu trên ghế, mồ hôi trên thân không chỉ ướt đẫm toàn thân, còn nhỏ giọt rơi xuống mặt đất.

Sau khi Đỗ Long rời khỏi phòng thẩm vấn đầu tiên nhìn thấy chính là sắc mặt nghiêm túc của Bạch Tùng Tiết, hắn vội vàng thành khẩn nói:

- Bí thư Bạch, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ ngài giao cho, vì để ả mau chóng khai báo, tôi đã dùng phương pháp có chút quá mức. . .

Bạch Tùng Tiết không trách cứ hắn, nói:

- Để sớm phá mạng lưới tội phạm Ngô Duệ tạo lên, vì để đả kích những tên tội phạm khác, hành vi khác người một chút cũng có thể cho phép. Dù sao đó là tội phạm không biết hại bao nhiêu người, để bao nhiêu người chịu thảm hại, thống khổ cùng cực hơn nữa. . .Tuy nhiên loại thủ pháp thẩm vấn như cậu tốt nhất nên hạn chế dùng, bằng không sớm muộn sẽ xảy ra vấn đề.

Đỗ Long thật cao hứng gật đầu, Bạch Tùng Tiết cầm lấy bản khẩu cung của Đỗ Long rồi triệu tập tổ chuyên án. Thông qua bản khẩu cung của Lý Nam, bọn họ lại phác thảo một vấn đề nhằm vào Ngô Duệ, cuối cùng công tác chứng thực cụ thể lại giao vào tay Đỗ Long lần nữa. Phòng thẩm vấn bao gồm cả phòng quan sát hoàn toàn bị phong tỏa, Bạch Tùng Tiết cũng lười không muốn xem, ông ta phái người bảo vệ ngoài cửa, trừ phi Đỗ Long đi ra, nếu không không ai được phép vào trong.

Dựa vào tình báo mà trước mắt có được, Bạch Tùng Tiết bắt đầu bố trí cảnh lực từng bước tiến hành bắt giữ mục tiêu.

Trong phòng thẩm vấn, Ngô Duệ vừa thấy Đỗ Long sắc mặt lập tức thay đổi. Đỗ Long “Bịch” một tiếng ném bản ghi chép xuống bàn, đi tới trước mặt Ngô Duệ, vỗ vỗ mặt y, mỉm cười nói:

- Ông chủ Ngô, chúng ta lại gặp nhau, hơn nữa lại là lúc đêm khuya, rất có duyên nhỉ.

- Cứu mạng!

Ngô Duệ kêu lớn, Đỗ Long mỉm cười nói:

- Ông không cần hô lớn, sẽ không ai tới cứu ông đâu, bên ngoài căn bản không có ai, Bí Thư Bạch biết thủ pháp của tôi đối với ông rất hữu hiệu, cho nên Bí Thư Bạch đã đuổi tất cả mọi người ở đây đi, hiện tại chỉ còn lại tôi và ông, ông đừng làm tôi thất vọng, những gì ông nói đêm qua ông vẫn chưa quên chứ?

Ngô Duệ sau khi hô lớn vài tiếng không thấy có hiệu quả gì, y rốt cục tuyệt vọng nói:

- Mày là ma quỷ, chẳng phải ngày hôm qua đã hỏi tất thảy rồi sao? Mày còn muốn biết điều gì nữa!

Đỗ Long mỉm cười nói:

- Ngày hôm qua tôi chưa biết rõ tình tiết cụ thể, cho nên không hỏi được đầy đủ. Hôm nay Bí Thư Bạch phác thảo một cuốn tài liệu rất nhiều câu hỏi, ông hãy nhìn nó, ngàn vạn lần đừng có ý đồ giấu diếm cái gì, bởi vì tôi biết được những thứ ông viết rốt cuộc là thật hay giả. Muốn lừa gạt tôi, ông đầu tiên phải chuẩn bị nếm quả đắng đi!

Đỗ Long nói xong liền mở còng tay cho Ngô Duệ, chuyển cái bàn tới trước mặt Ngô Duệ, cho y bút viết, rồi buộc y viết đáp án. Đỗ Long lại mang một chiếc ghế khác tới ngồi bên cạnh Ngô Duệ, đặt hai chân gác lên trên bàn thẩm vấn, nửa người nằm trên ghế, tay phải nhẹ nhàng đập vào lưng Ngô Duệ. Khi Ngô Duệ thoáng chần chừ dừng bút, Đỗ Long lại đập vào lưng y một cái, y không chịu được thống khổ rốt cuộc ngoan ngoãn trả lời hơn phân nửa câu hỏi.

Còn lại đều là vấn đề quan trọng, Ngô Duệ thà rằng chịu đau đến mức chết đi sống lại cũng không chịu khai ra những vấn đề đó. Đỗ Long thấy bức cung mất đi hiệu quả, hắn lập tức thay đổi thủ pháp, lúc này hắn tắt đèn trong phòng thẩm vấn đi, để phòng thẩm vấn tối đen như mực ngay cả đưa năm ngón tay lên nhìn qua đều không thấy, Ngô Duệ đột nhiên cảm giác sởn tóc gáy, y hoảng hốt kêu lớn:

- Đỗ Long, mày muốn làm gì? Đỗ Long!

Đột nhiên trước mắt Ngô Duệ lóe lên tia lục quang, Ngô Duệ dường như nhớ lại sự tình đáng sợ gì đó, y hoảng sợ gào thét, liều mạng muốn lui về phía sau, nhưng bị còng tay trên ghế y đâu có thể chạy thoát, chỉ thấy tia lục quang kia càng lúc càng tới gần, Đỗ Long âm trầm nói:

- Ngô Duệ, ông ngoan cố chống đối cũng vô dụng thôi, kỳ thực tối hôm qua ông đã chọc giận tôi, hiện tại mạnh miệng còn có ích gì đâu? Tôi biết bảy năm trước đây trên đường đến Tây Tạng dư dục ngoạn ông đã giết chết đối tác của mình, ông ngụy trang y bị dãn phế quản mà chết, nhưng trên thực tế ông cố ý chuốc y rượu say, sau đó kéo dài thời gian chữa trị, y rõ ràng do ông hại chết. Bốn năm trước con trai của gã đối tác của ông đến tìm ông chất vấn, ông lại muốn giết người bịt miệng, không ngờ gã bắn ông một phát trước, đáng tiếc mạng ông lớn không chết, y lại bị ông phái người ném xuống vực. Phát sung đó bắn vào sườn trái của ông, ông còn nhớ rõ phải không. Ông từ một chủ thầu nhỏ đạt được thân phận như bây giờ không biết đã trực tiếp hoặc gián tiếp hại biết bao nhiêu người cửa nát nhà tan, hôm nay chính là báo ứng của ông.

2h30 phút rạng sáng, Đỗ Long mệt mỏi rời khỏi phòng thẩm vấn. Ngô Duệ đã khai báo ngoại trừ vấn đề trong bản ghi chép còn rất nhiều vấn đề không có trong đó. Sau khi Bạch Tùng Tiết nhanh chóng nhìn lướt qua giống như nhặt được vật chí bảo, đồng thời càng thêm căm phẫn đối với tội ác của Ngô Duệ, ông ta lập tức gọi điện cho Bí thư tỉnh ủy Lưu Ích Dương.

Bí thư tỉnh ủy nói chắc chắn như đinh đóng cột:

- Nhất định phải điều tra tới cùng, tuyệt không bỏ qua một kẻ phạm tội!

Thời điểm Bạch Tùng Tiết rời khỏi văn phòng nhìn thấy Đỗ Long đang nói chuyện với gã được ông ta gọi là lão Thái, Bạch Tùng Tiết liền nói với Đỗ Long:

- Đỗ Long, hôm nay cậu vất vả rồi, nếu không phải cậu cạy miệng Ngô Duệ được nhiều tin tức như vậy, công việc của chúng ta nhất thời còn rất khó triển khai. Hiện tại tạm thời không việc gì, cậu về nghỉ ngơi trước đi? Chuyện đội hình sự bên kia tôi có thể thay cậu nói đỡ, cậu ngày mai sẽ không cần đến, nếu như tổ chuyên án cần, tôi sẽ gọi điện cho cậu.

Đỗ Long:

- Không cần đâu Bí thư Bạch, đội hình sự hiện tại đang xử lý một vụ án lớn, tôi không thể bỏ mặc vào lúc này, tôi ngày mai vẫn muốn đi làm, Bí thư Bạch khi nào cần hãy gọi cho tôi, tôi sẽ mau chóng chuyển giao công việc kia một chút rồi trở lại tổ chuyên án làm việc.

Bạch Tùng Tiết khen gợi nói:

- Cậu làm việc rất nỗ lực a, không tệ, không tệ. Vậy tôi không làm cậu chậm trễ nữa, mau về nhà nghỉ ngơi, công lao của cậu tôi sẽ thay cậu nhớ kỹ.

- Cảm ơn Bí thư Bạch, cảm ơn Phó chủ nhiệm Thái, tôi đi trước, tạm biệt!

Đỗ Long chào hai vị lãnh đạo một tiếng, rồi sau đó xoay người rời đi, Bạch Tùng Tiết nhìn bóng dáng Đỗ Long, đột nhiên nói:

- Lão Thái cảm thấy Đỗ Long này như thế nào?

Thái Bách Thắng là Phó chủ nhiệm ủy ban kỷ luật tỉnh, bởi vì vụ án của thành phố Song Môn liên quan đến không chỉ là bộ máy đảng và chính quyền, cho nên Phó chủ nhiệm ủy ban kỷ luật như ông tới đây chính là muốn phối hợp với Bí thư đảng ủy công an làm việc. Hai người đều là lão bằng hữu, công việc khác nhau, hai người cùng nhau phối hợp ăn ý, nghe Bạch Tùng Tiết nói, Thái Bạch Thắng cười cười nói:

- Bí thư Bạch, ông cũng coi trọng hắn rồi sao? Tôi vừa nãy muốn đưa hắn vào Ủy ban kỷ luật, chỉ có điều hắn lại không đồng ý, thực sự đáng tiếc.

Bạch Tùng Tiết luôn luôn để tâm đối với Đỗ Long, nghe Thái Bác Thắng nói làm ông ta kinh ngạc nói:

- Tiểu tử này không ngờ cự tuyệt lời đề bạt của ông sao? Hắn ngốc hay có ý đồ khác?

Thái Bác Thắng cười nói:

- Hắn có ý tưởng cao thượng, muốn ở lại cục công an rèn luyện hai năm. Quả thực ý nghĩ của hắn cũng không tệ lắm, xem ra đây chính là hạt giống tốt đấy.

Trong lòng Bạch Tùng Tiết thầm nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn phải quyết định điều động Đỗ Long trực tiếp tiếp quản một bộ phận nào đó. Đối với gã từng nhìn thấu thân thể trong trắng của con gái mình, Bạch Tùng Tiên không dám buông lỏng cảnh giác, vẫn muốn trực tiếp nắm chặt trong lòng bàn tay mới an tâm, cùng lắm thì cho hắn thăng cấp sắp xếp vào vị trí tốt, cũng là vì phục vụ nhân dân, không cần mạo hiểm dãi nắng dầm mưa, chuyện tốt như vậy, Đỗ Long sẽ không phản đối chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.