Ngoài Vùng Kiểm Soát

Chương 44: Cậu không phải ánh nắng của tớ




“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Tề Diệc Vĩ khó hiểu, làm sao mẹ có thể đột nhiên khóc?

“Dì Nhã Lan, dì là làm sao vậy? Khóc thành như vậy, ông già trên giường còn chưa có chết a!”

“Mẹ mẹ…… Ô ô……” Trang Nhã Lan nhất mở miệng liền khóc không thành tiếng.

Văn Thiến có phải hay không hy vọng bà đem sự tình chân tướng nói ra cho nên mới ở trên trời an bài cho Lập Hàn đến mộ viên cứu lão gia thân gia?

Tựa hồ có thể cảm nhận được bạn tốt có ý tứ như vậy, cho nên, Trang Nhã Lan quyết định đem một việc đã được giấu bí mật suốt ba mươi năm nói ra.

Đó là một đoạn chuyện cũ chua xót bi thương.

“Lập Hàn, cháu không phải vẫn luôn muốn biết cha mình là ai sao? Dì nói cho cháu nghe, cha cháu tên là La Chính Hiền, ông ta chính là cha của Duẫn Hàm.”

Khi Trang Nhã Lan đem việc bí mật đã được giấu suốt ba mươi năm nói ra, trong phòng bệnh hạng nhất tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.

“Dì Nhã Lan, dì đừng nói giỡn nữa, cháu mà là cháu trai của ông già này ư?” Giọng điệu Tương Lập Hàn run run nói.

“Đúng vậy, cháu thật sự là cháu trai của lão thân gia, là anh hai của Duẫn Hàm.”

Trang Nhã Lan một bên lau nước mắt một bên nói: “Năm đó mẹ cháu và cha Duẫn Hàm mến nhau nhưng là ôngthân gia phản đối, bọn họ bị bắt chia tay, sau khi chia tay mẹ cháu mới phát hiện bản thân mang thai, bà ấy liền quyết định sinh ra cháu.”

Nhớ tới năm đó bạn tốt kiên trì sinh ra đứa nhỏ, Trang Nhã Lan khóc càng lớn, ngẫm lại một người phụ nữ muốn một mình sinh ra đứa nhỏ cần bao nhiêu dũng khí, vất vả ngày sau có thể nghĩ đến.

La Duẫn Hàm kinh ngạc nhìn Tương Lập Hàn, anh ấy chính là con do mối tình đầu của cha cô sinh ra sao?! Trách không được cô lại đối với anh có cảm giác thân thiết nói không lời, nguyên lai đó là bởi vì bọn họ là anh em có quan hệ huyết thống!

Cô không khỏi rơi xuống nước mắt khổ sở, nếu cha cô biết được bạn gái mình luôn tư tư niệm niệm âu yếm thay ông sinh một đứa con trai, nhất định sẽ thật cao hứng, đáng tiếc, ông đã qua đời.

Tề Diệc Vĩ nhẹ nhàng ôm lấy vợ mình đang khóc, sự tình chân tướng thật sự làm cho người ta thực kinh ngạc, cha của Lập Hàn là ai cho tới nay đều là một bí mật.

Cảm xúc La Dung Tam kích động ánh mắt ẩm ước đỏ lên, một bên Cảnh thúc đã già cũng rơi nước mắt. Lúc trước ông còn cảm thấy Tương Lập Hàn và lão gia thực giống nhau, nguyên lai cậu ta đúng là cháu trai của lão gia.

“Điều này sao có thể!” Tương Lập Hàn toàn thân run run, tiếp theo như là không thể chấp nhận được sự thật, anh bước nhanh đi ra khỏi phòng bệnh.

“Lập Hàn……” Trang Nhã Lan và Uông Tử Thiên đồng thời kêu.

“Các người không cần lo lắng, cháu sẽ đi theo anh ấy.” Uông Tử Thiên nói xong, sau khi cấp cho bạn tốt một ánh mắt trấn an liền cũng đi theo ra khỏi phòng bệnh.

“Ông thân gia, tôi nghĩ muốn nói với ông, Văn Thiến cô ấy là một người phụ nữ tốt, cô ấy không phải vì La gia có tiền mới kết giao cùng với con ông, cô ấy là thật tâm yêu con của ông. Cô ấy không sợ vất vả một mình sinh ra Lập Hàn, sau đó còn dạy nó làm người rất có chí khí…… Ô ô……” Trang Nhã Lan nói thay cho bạn tốt, bà khóc thương tâm muốn chết.

La Duẫn Hàm cũng nước mắt rơi đầy mặt, cô ôm lấy ông xã ở bên người khóc, nhớ tới Tương Lập Hàn đã từng nói khi anh còn nhỏ đã phải bắt đầu làm công, công việc khó khăn gì cũng đều đã làm, cô liền cảm thấy rất khó vượt qua, thực đau lòng.

Trang Nhã Lan cơ hồ khóc ướt cả một cái khăn tay.

“Vốn Văn Thiến nói vĩnh viễn cũng  sẽ không cho Lập Hàn biết được cha mình là ai nhưng là hôm nay Lập Hàn phải đi đến mộ viên thăm Văn Thiến, lại đúng dịp như vậy cứu ông cho nên tôi mới nghĩ Văn Thiến có khả năng thay đổi tâm ý, muốn cho Lập Hàn biết cha mình là ai…… Ô ô ô……”

Tề Phú Dân đỡ vợ mình đang khóc thương tâm.“Được rồi, chúng ta trở về thôi.”

Ông biết bí mật này đã đọng lại trong lòng vợ mình thật nhiều năm, mỗi lần nhìn đến bộ dáng Tương Văn Thiến vất vả làm việc, bà liền muốn nói ra, thậm chí còn muốn mắng chửi người La gia. Hiện tại nói ra cũng tốt, cuối cùng cũng buông được tảng đá ở trong lòng.

Ông giúp đỡ vợ mình đang nghẹn ngào rời khỏi phòng bệnh.

La Duẫn Hàm quay đầu nhìn ông nội nằm trên giường bệnh, cô chỉ thấy khuôn mặt luôn luôn nghiêm khắc kiên cường kia lại rơi xuống hai hàng nước mắt, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ông nội khóc.

“Lập Hàn, anh đừng đi nhanh như vậy, đợi tôi với.”

“Tránh ra, đừng đi theo tôi nữa!”

Uông Tử Thiên từ trong phòng bệnh đi ra ngoài đuổi theo Tương Lập Hàn, một đường đuổi tới nơi dừng xe của anh ta. Nhìn thấy anh lên xe, cô cũng lập tức mở cửa xe, ngồi vào ghế kế bên người điều khiển.

“Cô tiến vào làm cái gì, xuống xe!” Khuôn mặt Tương Lập Hàn cứng ngắc, giọng điệu cũng giống như vậy.

“Không cần.”

“Nhanh xuống xe cho tôi!” Anh cơ hồ là rống giận.

“Anh không cần rống lớn tiếng như vậy, tôi sẽ thực sợ hãi nha.”

“Sợ hãi thì đi xuống xe!” Tương Lập Hàn tức giận đến nỗi nắm chặt tay lái.

“Cái kia cái kia…… Tôi biết có môt nơi thực thích hợp cho người có tâm tình không tốt uống rượu, cho dù anh uống say hô to gọi nhỏ cũng sẽ không có người quản ngươi, muốn tôi mang anh đến sao?”

“Đi!” Anh hiện tại xác thực phiền chán muốn thống khoái uống vài chén.

Thấy anh lái xe, Uông Tử Thiên thực kinh hỉ, lập tức lấy ra di động gọi điện thoại, tay nhỏ bé đảo miệng, nhỏ giọng nói chuyện.

Tương Lập Hàn còn tưởng rằng cô muốn dẫn anh đi nơi nào, kết quả là tới một căn phòng trọ

.“Đây là đâu?”

“Nơi tôi ở.”

“Uông Tử Thiên, cô đang đùa giỡn tôi sao? Làm chi mang tôi đến nơi cô ở?” Anh xoay người định rời đi nhưng lại bị Uông Tử Thiên nắm chặt.

“Chờ một chút!” Cô đem hết sức lực từ khi bú sữa đến bây giờ bắt lấy người như trâu bò này.

“Tôi không có đùa giỡn anh, nhà trọ tôi ở thiết bị cách âm rất tốt, anh rống lớn kêu to cũng sẽ không có người quản anh, còn có, nơi đó có ba thùng bia, trên bàn còn có rất nhiều đồ ăn, tôi thật sự không có đùa giỡn anh.”

Khi sáng sớm cô muốn đi ra ngoài tìm Duẫn Hàm, mẹ cô có gọi điện thoại nói tối nay sẽ kêu người hầu trong nhà lấy chút gì đó cho cô ăn, bởi vậy cô mới vừa rồi gọi điện thoại cho người hầu ở trên xe, nhờ cô ấy đi ra ngoài mua bia dùm sau đó bảo cô ấy sau khi mua xong liền rời đi, không cần ở lại quét tước.

Tương Lập Hàn giận dữ nhưng cuối cùng vẫn là đi vào, ngồi xuống trên ghế, động thủ mở thùng ra, lấy ra vài chai bia. Sau khi anh mở nút ra, một hơi liền uống xong một chai.

“Anh không cần uống quá nhanh, ăn một chút gì đó có lẽ tốt hơn.” Trên bàn có vài món đồ ăn, trong đó có món đầu sư tử kho tàu mà cô thích nhất, còn rất nóng.

Nhưng là Tương Lập Hàn không có để ý đến cô, tiếp tục uống chai thứ hai.

Uông Tử Thiên nhìn người đàn ông mãnh liệt uống rượu này, cảm thấy thật đồng tình lại có chút đau lòng, cũng khó trách tâm tình anh lại không tốt, nếu hôm nay đổi lại cô là nhân vật chính cũng nhất định rất khó vượt qua.
Cô lỗ cô lỗ! Tương Lập Hàn mồm to uống bia.

Trước đây anh từng hỏi qua mẹ mình, cha của anh là ai nhưng kết quả là mẹ anh khóc thật sự thương tâm, bà muốn anh đừng nữa hỏi, anh thấy thế nên từ đó về sau cũng không muốn hỏi lại nữa. Lúc ấy anh nghĩ đến có khả năng cha mình đã muốn kết hôn có gia đình, cho nên mẹ mới không thể nói ra là ai.

Cứ như vậy, mãi cho đến khi mẹ qua đời, anh cũng không có hỏi bà nữa mà mẹ anh đến cuối cùng cũng không nói ra. Nguyên bản nghĩ đến bản thân có khả năng vĩnh viễn sẽ không biết cha mình là ai, không nghĩ tới dì Nhã Lan cư nhiên biết thân thế của anh.

Anh là cháu trai của xú lão đầu kia? Mặt anh thống khổ căng thẳng, nhớ tới vừa rồi dì Nhã Lan nói, năm đó là do ông già bức bách cha mẹ anh chia tay…… Ông già kia xác thực thoạt nhìn là người sẽ làm việc như vậy.

Trước kia anh vẫn rất muốn biết cha mình là ai nhưng hiện tại biết được sự thật, đừng nói là kinh hỉ ngược lại giống như là kinh hách, hơn nữa còn làm cho người ta phiền não muốn chết!

Thấy anh liên tục uống hết ba chai bia, Uông Tử Thiên có điểm lo lắng.

“Lập Hàn, anh có muốn ăn thứ này nọ gì không? Cái kia, đầu sư tử kho tàu tôi làm ngon lắm nha.”

Mặc dù có điểm thực xin lỗi đầu bếp nhà cô nhưng vì biểu hiện hiền tuệ của cô, cô không tự  chủ được nói lời nói dối.

Tương Lập Hàn đưa mắt lạnh lùng nhìn cô.“Cô làm?”

“…… Đúng.” Cô chột dạ gật đầu.

Người ngay cả pha trà quét rác đều làm không tốt làm sao có biện pháp làm ra được đồ ăn trên bàn? Mặc dù căn bản là không tin chuyện ma quỷ của cô nhưng Tương Lập Hàn cũng mặc kệ cô, tiếp tục uống rượu của anh.

“Lập Hàn, tôi biết tâm tình anh không tốt nhưng anh cứ uống như vậy sẽ say đó.”

Uông Tử Thiên khuyên nhủ, bất quá người đàn ông uống rượj này vẫn là không để ý đến cô

.“Lập Hàn, hiện tại biết được thân thế của mình, như vậy anh sẽ nhận thức tổ tông –”

“Nhận thức tổ tông?” Tương Lập Hàn nắm chặt bia trên tay. “Cô điên rồi, tôi làm chi đi nhận thức cái gì tổ cái gì tông, tôi là con của mẹ tôi!”

“Nhưng anh là anh hai của Duẫn Hàm……”

“Năm đó chính bản thân ông già không cần tôi và mẹ tôi, tôi làm chi lại đi gọi ông già kia là ông nội?! Cô có biết mẹ tôi ăn bao nhiêu khổ mới đem tôi nuôi lớn như vậy không?”

“Nói như thế là đúng nhưng kì thật Duẫn Hàm và La gia gia cũng thực đáng thương.”

“Bọn họ lại có cái gì thật đáng thương!”

“Ba ba Duẫn Hàm năm đó bị buộc tách ra cùng mẹ anh sau đó cưới mẹ Duẫn Hàm nhưng là ông ấy vẫn rất yêu mẹ anh, cũng bởi vì vậy mà Duẫn Hàm từng nói với tôi cha mẹ cô ấy không có ngày nào mà không cãi nhau. Năm ấy khi cô ấy tám tuổi, ba mẹ cô bởi vì cãi nhau ở trên xe cho nên mới xảy ra tai nạn xe cộ mà qua đời.”

Tương Lập Hàn nhanh nhíu mày lại, không nói gì.

“Duẫn Hàm từng nói với tôi nhà của cô ấy chưa từng có tiếng cười, đối với việc cha cô sớm qua đời, ông nội cô vô cùng thương tâm khổ sở cho nên La gia gia thường đi thăm mộ con mình. Tuy rằng ông ấy không nói nhưng nghĩ cũng biết được trong lòng ông thừa nhận rất nhiều thống khổ, cũng vô cùng hối hận.” Câu sau này chính là do cô thêm vào.

“Cái này cũng do ông già kia chính mình xứng đáng.” Người nào đó hừ một tiếng, không cho là đúng.

“Có một chuyện anh có khả năng không biết, La gia gia có bệnh tim nhưng ông ấy vẫn từ chối phẫu thuật, anh có biết vì sao không?”

“Tôi không cần biết.” Người nào đó mạnh miệng nói nhưng lỗ tai vẫn còn tiếp tục nghe.

“Tôi nghĩ là ông ấy đang mong tha lỗi đi cho nên mới muốn chịu bệnh tật tra tấn, cho rằng tất cả đều là ông trời đang trừng phạt ông. Tuy rằng Duẫn Hàm vẫn luôn khuyên ông ấy phẫu thuật nhưng ông ấy vẫn là bất vi sở động.”

Tuy rằng cái này là do bản thân đoán nhưng có rất nhiều chuyện không cần nói ra, nhìn thấy cũng liền hiểu được.

Thân mình Tương Lập Hàn hạ xuống, cảm xúc kích động

.“Ông già kia chết đã đến nơi mà còn quật cường như vậy, phẫu thuật một cái thì tốt rồi làm chi còn muốn một đống người bởi vì ông ta mà lo lắng, thực làm cho người ta chịu không nổi!”

Tuy rằng miệng anh mắng như vậy nhưng Uông Tử Thiên biết anh kỳ thật đang lo lắng cho La gia gia, cho dù tức giận như thế nào nhưng đây dù sao cũng là ông nội ruột của chính mình cho dù như vậy ông cũng là người lương thiện, nha, cô thật sự là yêu chết anh ta.

“Lập Hàn, tiếc nuối trước kia đã muốn xảy ra, không thể vãn hồi lại được nhưng anh hẳn là không hy vọng tạo thành một tiếc nuối khác đi? Kia mới thật sự khiến cho người ta khổ sở.”

Tâm phiền ý loạn Tương Lập Hàn cầm bia để tới trước mặt cô.“Cầm uống, không cần nói nữa.”

“Tôi cũng muốn uống sao?”

Nhìn bia ở trước mặt, Uông Tử Thiên nuốt nuốt nước miếng. Tửu lượng của cô không được tốt lắm nha, bất quá nếu là uống rượu, anh say cô cũng say, sau đó bọn họ liền say đến trên giường đi……

Nha, thật chán ghét! Ôm lấy hai gò má, mặt cô hồng đỏ lên, chỉ cần nghĩ đến có khả năng nhìn đến bộ dáng anh trọn vẹn lộ ra, cô đều nhanh muốn phun máu mũi……

Tương Lập Hàn không biết Uông Tử Thiên vì sao vẫn mặt đỏ cười ngây ngôi với bia, anh nhịn không được mắt trắng cười người phụ nữ ngớ ngẩn này, anh liền không hề để ý tới cô, cô vốn chính là là một người phụ nữ kì quái.

Anh tiếp tục uống rượu của anh nhưng trong đầu vẫn hiện lên lời cô nói, cũng không thể quên được biểu tình đau thương của ông già kia khi đứng ở trước mộ……

“Ông nội hôm nay có khỏe không?” Tề Diệc Vĩ nhìn vợ mình vừa mới vào nhà hỏi.

“Ừ, khí sắc cũng không tệ lắm nhưng vẫn không thế nào nói chuyện.”

Sau khi La Duẫn Hàm tan tầm liền đi nhìn ông nội một chút, cô chỉ thấy vẻ mặt lão nhân gia ông  trầm trọng.

Mười ngày trước ở trong bệnh viện, cô có thêm một vị đai ca tuy rằng cảm giác thực kỳ diệu nhưng là làm cho người ta cảm thấy thực vui mừng, ông nội hẳn là cũng có ý tưởng giống cô đi, chính là Lập Hàn vẫn không chịu đến gặp ông nội.

Vốn cô thực lo lắng sau khi biết sự tình chân tướng, Lập Hàn rất có thể sẽ bởi vì chuyện năm đó mà không hề quản tiến độ chiêu thương nhưng kết quả giống như những lời anh nói đó là chuyện anh đáp ứng anh nhất định sẽ đem công tác hoàn thành.

Biết anh không có ý tứ phân rõ giới hạn với bọn họ, cô thật sự thực vui vẻ.

Cho nên cô đương trường liền đổi giọng gọi anh là anh hai.

“Đừng có gọi bậy.”

“Nhưng là anh rõ ràng chính là anh hai.”

“Chưa có xét nghiệm DNA, em có thể xác định sao?”

“Nếu như đi xét nghiệm, anh sẽ cho em gọi anh là anh hai sao?”

“…… Em vẫn là gọi tên anh đi, em gọi anh như vậy, anh thực không được tự nhiên. Hiện tại chúng ta đừng nói đến việc này, hảo hảo cho anh đem chuyện chiêu thương đầu tư làm thật tốt.”

La Duẫn Hàm nhớ tới khi cô kêu Lập Hàn là anh hai, anh ấy cũng không có biểu tình kháng cự hay chán ghét, bởi vậy cô tin tưởng muốn anh hai trở lại La gia nhìn ông nội chính là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.

“Đúng rồi, anh đã cùng Hứa chủ nhiệm thảo luận qua bệnh tình của ông nội, đều cảm thấy ông nội phải nhanh một chút nhận giải phẫu, em có muốn khuyên ông nội nữa hay không?”

Tề Diệc Vĩ cảm thấy chuyện tốt nhất chính là giải phẫu không cần kéo dài nữa.

“Em đã khuyên qua nhưng là ông nội không đồng ý.” La Duẫn Hàm cũng thực lo lắng.

“Em suy nghĩ rằng nếu Lập Hàn chịu đi gặp ông nội, muốn ông nội phẫu thuật có lẽ ông nội sẽ đồng ý nhưng là Lập Hàn anh ấy hẳn là sẽ không đồng ý.”

“Phải không? Anh đây sẽ tìm thời gian khuyên nhủ cậu ta.” Dù sao việc này cũng liên quan sức khỏe của ông nội.

“Cám ơn anh, ông xã.” La Duẫn Hàm cảm động ôm lấy ông xã, “Nếu không có anh ở bên cạnh em, em cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.”

“Em yên tâm đi, anh sẽ luôn luôn ở tại bên người em.” Tề Diệc Vĩ ôn nhu nói xong.

“Ừ.” Cô yên tâm gật gật đầu.

“Anh có mua bánh ngọt phô mai mà em thích nhất để ở trên bàn đó.”

“Thật tốt quá, em muốn ăn!”

“Vậy em cứ từ từ ăn, anh đi vào tắm rửa trước.” Tề Diệc Vĩ hôn bà xã xong, sau đó đi vào trong phòng.

La Duẫn Hàm vui vẻ ăn bánh ngọt phô mai, cô cũng không biết có phải hay không bởi vì mang thai mà gần đây khẩu vị của cô trở nên rất lớn.

Điện thoại trong phòng khách đột nhiên vang lên, cô buông dĩa ăn xuống định đi qua tiếp điện thoại.

“Xin hỏi có phải là Tề phu nhân không?” Một giọng nam xa lạ truyền đến.

“Là tôi, xin hỏi ngài là?”

“Tôi là Lưu viện trưởng, tôi nghĩ muốn mời cô giúp tôi khuyên Diệc Vĩ.”

“Khuyên Diệc Vĩ?”

La Duẫn Hàm nghe xong chuyện Lưu viện trưởng muốn cô khuyên bảo, biểu tình cô lộ vẻ ngạc nhiên.

Sau mười phút đồng hồ, cô kinh ngạc ngồi ở trên sô pha, nghĩ đến việc Lưu viện trưởng muốn cô giúp đỡ khuyên Diệc Vĩ không cần từ chối lời mời đến trung tâm nghiên cứu y học ở Heidelberg nước Đức, bởi vì đó chỉ có bác sĩ khoa tim mạch xuất sắc nhất toàn cầu mới có thể nhận được yêu cầu của trung tâm nghiên cứu hàng đầu, Diệc Vĩ xuất sắc như vậy nếu gia nhập vào đội nghiên cứu kia, anh nhất định có thể ở phương diện nghiên cứu thuốc trị bệnh tim biểu hiện rất tốt.

Vì sao cho tới bây giờ cô cũng không biết Diệc Vĩ nhân được lời mời quan trọng như vậy của trung tâm nghiên cứu y học? Cho dù Diệc Vĩ chưa từng nói cho cô nghe, cô cũng có thể phải biết rằng……

Tay nhỏ bé của La Duẫn Hàm nắm lại quá chặt chẽ, hô hấp quá mức loạn xạ khiến cho ý nghĩ của cô càng thêm hỗn loạn, bởi vậy cô hít vào một khẩu khí thật sâu, thử làm cho bản thân tỉnh táo lại.

Nhìn bánh ngọt phô mai trên bàn đó là do anh riêng mua trở về, đơn giản là vì tối hôm qua cô nói có điểm muốn ăn bánh ngọt phô mai. Mỗi lần đều là như vậy, chỉ cần cô nói muốn ăn cái gì hoặc là nhà hàng nào đó có món gì ngon, lập tức, mỹ thực liền nhất định sẽ xuất hiện ở trên bàn.

Cho tới nay, anh đều là toàn tâm toàn ý che chở yêu thương cô, mặc kệ xảy ra chuyện gì anh đều ở bên người cô mà cô chính là một mặt nhận yêu thương của anh, lại hoàn toàn không biết anh cũng có chuyện phiền não.

Khó trách một thời gian trước cô lại cảm thấy anh thoạt nhìn là lạ, lúc ấy cô hỏi anh, anh chỉ nói không có chuyện gì, đại khái là do quá mệt mỏi mà cô lại hoàn toàn tin.

Làm sao cô lại có thể nghĩ đến anh chính là do mệt mỏi mà không phải là do chuyện khác đâu? Hai tay vây quanh ở trước ngực, La Duẫn Hàm ôm lấy chính mình bởi vì cảm xúc kích động mà thân thể khẽ run, cô thật là môt bà xã vô trách nhiệm!

Diệc Vĩ không nói cho cô nghe khẳng định là vì gần đây bên người cô xảy ra rất nhiều chuyện, anh không muốn làm cho cô lo lắng vẫn luôn bảo hộ làm bạn của cô, anh vì cô trả giá nhiều như vậy nhưng cô lại vì anh đã làm được một chút gì chưa?

Lưu viện trưởng nói đúng, Diệc Vĩ là một bác sĩ thực xuất sắc nếu có thể vào y học càng biểu hiện xuất sắc hơn, tài hoa không nên bị mai một như vậy mà cô cũng tin tưởng anh tuyệt đối làm được.

Nhưng là, anh lại từ  chối.

Trái tim hơi hơi rút đau lại,  cô rất khổ sở cũng rất giận chính mình.

Nghĩ thôi cũng biết anh nhất định là vì cô nên mới từ chối, người đàn ông kia cho cô nhiều yêu thương, nhiều ấm áp như vậy nhưng đến cuối cùng còn vì cô mà buông tha cho giấc mông của chính mình, đơn giản là vì muốn làm bạn ở bên người cô!

Cho tới nay luôn luôn nhận được bao dung của Diệc Vĩ, được anh bảo hộ thật tốt, hiện tại cũng nên là lúc cô học suy nghĩ cho anh một chút, như vậy, cô có năng lực vì anh làm cái gì? Hoặc là cô nên vì anh làm chuyện gì?

Khi La Duẫn Hàm tắm rửa sạch sẽ đi ra từ phòng tắm, cô không nhìn thấy ông xã ở trong phòng, cô liền ra khỏi phòng, nhìn thấy anh ngồi ở trong phòng khách trầm tư, tuấn dung hơi hơi buộc chặt lại khiến cho cô cảm thấy đau lòng không thôi.

Vì sao trước kia cô đều không có chú ý tới phiền não của người nam nhân này? Thật sự là thất trách lại bất kính nghiệp, nếu có chút người chấm điểm cho bà xã như vậy hẳn là không có điểm nào.

Cô hít khẩu khí thật sâu, sau đó hướng đến anh, cho đến khi ngồi ở bên người anh, anh mới lấy lại tinh thần.

“Duẫn Hàm.”

“Anh đang suy nghĩ cái gì? Suy nghĩ đến nỗi em đến đây cũng không có phát hiện.” Xem ra tuy rằng anh từ chối chuyện trung tâm nghiên cứu nhưng trong lòng vẫn là tiếc nuối đi.

“Không có việc gì.” Anh ôn nhu cười.

“Anh nha, cứ luôn cười đến ôn nhu như vậy với em, hại cho em cũng không phát hiện anh không phải là không có phiền não gì.”

“Phiền não?” Tề Diệc Vĩ kinh ngạc một chút, chuyện đó Duẫn Hàm hẳn là không biết mới đúng.

“Ông xã, em muốn nói với anh,” Cô ôm lấy cánh tay anh.“Trước kia, vẫn đều là anh yêu thương dung túng em, hiện tại em cũng muốn yêu thương anh, như vậy mới công bằng đi.”

“Duẫn Hàm, em làm sao vậy?” Vì sao đột nhiên lại nói lời này?

Nhìn khuôn mặt anh tuấn kia, một hồi lâu sau cô mới mở miệng nói: “Em hy vọng anh đi nước Đức.”

Mặc dù có khả năng hai người sẽ phải tách ra, không nhìn thấy anh cô cũng sẽ cảm thấy thực cô đơn nhưng là cô luyến tiếc anh buông tha cho giấc mộng của mình, liền giống như lời cô vừa nói, cô cũng muốn yêu thương anh.

Tề Diệc Vĩ khá khiếp sợ.

“Có phải hay không Lưu viện trưởng gọi điện thoại cho em? Em không cần để ý, anh đã muốn từ chối.”

Chuyện thư mời cũng chỉ có anh và Lưu viện trưởng biết, xem ra Lưu viện trưởng còn chưa có nản lòng.

“Vì sao anh muốn từ chối?”

“Bởi vì……” Anh khó nói ra được.

“Bởi vì anh đã đồng ý sẽ làm đại thụ của em, đồng ý sẽ vĩnh viễn bồi ở bên người em cho nên anh mới từ chối có phải hay không?” Cô thay anh nói ra lý do.

Khẽ thở dài, Tề Diệc Vĩ vuốt ve hai má bà xã.

“Không đơn giản chỉ là nguyên nhân kia, hiện tại em đang có con của chúng ta, anh làm sao có thể bỏ lại hai người các em mặc kệ đâu?”

“Cho dù anh có đi Đức, cùng lắm là cả hai không gặp mặt được không phải còn có thể gọi điện thoại sao? Anh nào có bỏ lại chúng em không quan tâm đâu.”

La Duẫn Hàm không cần anh buông tha cho giấc mộng, cũng muốn giúp anh hoàn thành giấc mộng.

“Hơn nữa anh lần trước không phải nói, chờ đến khi em sinh ra đứa bé, mẹ sẽ giúp em chăm sóc sao còn có rất nhiều người sẽ yêu thương đứa bé này, không phải sao? Cho dù papa không có ở bên người, chỉ cần đứa bé biết anh thương nó là đủ rồi.”

“Duẫn Hàm……”

“Anh yên tâm đi, bên người em có rất nhiều người làm bạn, hơn nữa, đừng quên là quan trọng nhất em có anh hai nha.” Cô cười. Tuy rằng người kia còn không chịu thừa nhận nhưng đây là chuyện sớm hay muộn.

Tề Diệc Vĩ nhìn bà xã tươi cười, hiểu được cô nói như vậy là vì muốn làm cho anh yên tâm đi Đức nhưng là anh luyến tiếc a.“Anh luyến tiếc phải rời xa với en.”

Cô cũng vậy. Cố gắng kiềm chế cảm xúc khổ sở bởi vì sắp sửa chia lìa kia, La Duẫn Hàm ngọt ngào cười cười,“Chúng ta sẽ không rời xa nhau, không phải có Internet chat webcam sao? Chúng ta vẫn là có thể mỗi ngày gặp mặt.”

“Nhưng là một khi anh đi Đức, có khả năng phải đi nhiều năm……”

“Anh đừng  quên, chúng ta mười mấy năm trước đã quen biết, kéo dài một vòng mới lại ở cùng một chỗ, chính là tách ra vài năm thì tính là cái gì đâu?”

“Như vậy nếu khi em khóc……”

“Em sẽ không lại khóc. Hơn nữa cho dù em muốn khóc cũng sẽ chờ anh trở về lại khóc.”

“Nếu anh đi Đức, khi em sinh sản anh có khả năng sẽ không thể ở bên cạnh em.”

“Kia càng đơn giản, em sẽ nhờ Tử Thiên giúp quay lại quá trình sinh sản của em , đến lúc đó sẽ gửi cho anh xem.”

Tề Diệc Vĩ vẫn là không có nói ra lời đáp ứng đi Đức, La Duẫn Hàm biết anh là đang lo lắng cho cô.

“Ông xã, em nghĩ muốn anh.” Nói xong, cô đột nhiên khóa ngồi vào trên đùi của anh.

“Bà xã……” Tề Diệc Vĩ ôm lấy cô, thân thể liền lập tức có phản ứng, lực hấp dẫn của cô đối với anh vĩnh viễn đều mãnh liệt như vậy.

La Duẫn Hàm đem bàn tay nhỏ bé chui vào quần ngủ của anh, vuốt ve dục vọng dĩ nhiên thức tỉnh của anh, không ngừng nhẹ nhàng chà xát qua lại trên dưới, dục vọng ở trong lòng bàn tay cô dần dần trướng to, nóng rực gắng gượng.

Anh nhẹ nắm lấy cánh hoa của cô, nhìn khu phấn nộn kia đã đem dục vọng chính mình hàm nhập, thật sâu kết hợp.

Bọn họ nhẹ thở hổn hển í, nhìn lẫn nhau, mặt đối mặt.

“Em yêu anh cả thể xác lẫn tinh thần, toàn tâm toàn ý yêu anh, anh nhớ kỹ sao?” Cô gái nhỏ còn thật sự nhìn anh.

Cảm nhận được tình yêu tràn ngập ấm áp lại bao phúc của cô, Tề Diệc Vĩ cảm động ôm lấy bà xã. Anh làm sao thường không hiểu được dụng tậm của cô? Cô ra vẻ kiên cường, cười đến ngọt ngào như vậy hoàn toàn là vì muốn anh yên tâm, không cần lại lo lắng cho cô.

Cô gái nhỏ thật sự trưởng thành.

Tề Diệc Vĩ hôn môi bà xã, thân mình lại càng tiến sâu thêm vài phần.

“Anh nhớ kỹ nhưng anh sợ anh sẽ giống như cha anh, mới có thể sẽ đói chết.” Nhìn đến vẻ mặt hoang mang của bà xã, anh nở nụ cười, cười đến tuấn mị mê người. “Bởi vì chỉ có em có thể giúp anh ăn no.”

Lời nói của người đàn ông làm cho cô cảm thấy vừa thẹn thùng lại cảm động, chỉ có thể càng thêm triền miên hôn anh, mặc dù luyến tiếc tách ra nhưng cô hy vọng anh có thể hoàn thành giấc mộng của mình, mà cô sẽ cùng đứa bé bảo vệ gia đình này thực tốt, chờ anh trở về.

“Em khỏe lắm, anh không cần lo lắng, con gái cũng thực khỏe mạnh nha.”

Thông qua chat webcam, La Duẫn Hàm nói chuyện cùng ông xã đang ở Heidelberg xa xôi nước Đức, cô thuận tiện cho anh xem ba tấm ảnh chụp siêu âm cục cưng, tuy rằng nhìn không ra diện mạo nhưng cục cưng cũng thực khỏe mạnh.

Ngay tại hai tháng sau đêm đó bọn họ nói chuyện, Diệc Vĩ bay đi nước Đức mà hiện tại cô đã mang thai hơn bảy tháng.

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện ngọt ngào với ông xã, La Duẫn Hàm tắt máy tính đi ra khỏi phòng, đi vào phòng khách.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.