Ngoài Vòng Tay Anh Là Bão Tố

Chương 61




Bạch Lăng cùng Vu Tinh ở trong phòng nghe dưới lầu không còn tiếng động thì đeo ba lô, nhẹ bước chân xuống lầu. Hai người mới vừa đi tới một nửa đã nghe thấy giọng của Vu Thanh Trừng, có chút giọng mũi, vừa nghe chính là đã khóc: "Bạch Lăng, tối nay để Vu Tinh giúp con xin phép nghỉ đi, con theo dì trở về nhà con một chút."

"Dạ?" Bạch Lăng vừa nghe Vu Thanh Trừng nói muốn đến nhà cô thì theo bản năng nhớ lại lần đầu tiên gặp bà, ngón tay có chút không tự nhiên nắm chặt quai đeo ba lô, nhỏ giọng nói: "Dì ơi, con. . . không muốn trở về."

"Chú Cố của con đã nói mọi chuyện cho dì nghe rồi, dì chỉ là trở về nói với ba con mấy câu mà thôi, con đừng căng thẳng quá." Vu Thanh Trừng dừng một chút, thấy gương mặt Bạch Lăng vẫn sợ nên lại bổ sung: "Dì nói với ông ấy chuyện sau này con ở nhà chúng ta. . . Cùng với chuyện của Cố Trường Tân và con, nó ở quân đội không biết lúc nào có thể trở về một lần, bây giờ vừa lúc ở nhà, sắp xếp một vài chuyện trước cũng tốt."

Bạch Lăng thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đứng đó không kịp phản ứng, Vu Tinh hét lên quái dị, trực tiếp nhào qua ôm lấy Vu Thanh Trừng, lớn tiếng kêu: "Oa, dì hai, sao dì mở lòng ra vậy? Con còn lo lắng dì không đồng ý cho hai người bọn họ!"

Vu Thanh Trừng tức giận kéo tay Vu Tinh ôm chặt cổ mình, nhẹ nhàng vỗ hai cái, trách cứ: "La hét giống gì thế? Dì còn chưa nói con, sao con cùng bọn họ gạt dì? Bây giờ lại cảm thấy dì mở ra?"

"Không phải là con sợ dì không thích Bạch Lăng đó sao." Vu Tinh ngượng ngùng gãi gãi đầu, lại giống như hiến vật quý kéo Bạch Lăng về phía trước, giọng nói vui mừng hưng phấn không khống chế lộ ra ngoài: "Mình đi xin nghỉ cho cậu, cậu đi đi, ha ha ha, xem ra cảm giác được thỏa mãn mong muốn thật đúng là không tệ, haizz, đến lúc đó nhớ tặng cho mình một phòng bì đỏ thật to đó, mình là người làm mai lớn nhất cho hai người đó!"

Bạch Lăng thình lình bị Vu Tinh kéo như vậy thì thiếu chút nữa đụng phải Vu Thanh Trừng. Cô căn bản không có dũng khí ngẩng đầu lên nhìn, vẫn luôn cúi đầu, thế nhưng cũng có thể cảm nhận được ánh mắt trên đỉnh đầu, không cho phép chống cự. Cô không có cách nào, biết Vu Thanh Trừng vẫn đang chờ cô trả lời, không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý: "Dạ, được ạ."

Vu Thanh Trừng dễ dàng cảm nhận được cô nhạy cảm cùng áp lực nên nhíu mày, tiến lên nắm vai của cô, ôn hòa nói: "Có thể trước kia dì làm một ít chuyện khiến con có chút hiểu lầm. Con người của dì rất dễ, bởi vì một vài nguyên nhân khách quan mà phán đoán nhân phẩm người khác, nhưng sau khi sống chung lâu ngày cũng sẽ thay đổi tám chín phần cái nhìn lúc đầu. Cho nên, con cũng đừng quá căng thẳng, ba con làm mấy chuyện như vậy với con, làm một người mẹ như ta cũng hận đến tận xương tuỷ, lần này dì đi chỉ nói rõ ràng mọi chuyện, tránh phiền phức sau này."

"Dì à, dì và chú có thể cho con ở, cho con ăn mặc cùng đi học, con đã rất cảm kích. Có lúc, con cũng không biết nên báo đáp mọi người như thế nào. . . Ngày con tới đây, chú Cố nói với con vài lời, con vẫn luôn đang cố gắng leo lên vị trí đó, con cũng hi vọng một ngày nào đó có thể đầy tự tin đứng ở bên cạnh Cố Trường Tân, nhưng con có một người ba làm cho người ta cảm thấy xấu hổ. . . Cho tới bây giờ con cũng chưa từng ngại nghèo khó, con chỉ sợ bị ba mình vứt bỏ, nhưng trên thực tế, ông đã thật sự làm như vậy." Bạch Lăng tựa vào ngực Vu Thanh Trừng khóc nức nở.

Vu Thanh Trừng nghe ngôn ngữ của cô có chút hỗn loạn, bất đắc dĩ than thở, giải quyết bi kịch một gia đình như thế nào, đây không phải là chuyện bà có thể quyết định, chủ yếu vẫn phải xem Bạch Lăng, bà chỉ có thể ở bên cạnh che chở cô, tránh cho cô ngã nhào không bò dậy nổi, không hơn.

"Bạch Lăng. . . Chú Cố con nói không sai, con phải kiên cường lên. Con biết không, dì gả cho chú Cố con, đến năm thứ ba mới sinh đứa đầu, lúc sinh nó ra, chú Cố con không có ở bên cạnh dì, ba mẹ dì đều oán giận sao dì gả cho ông ấy. Lúc đó dì rất tức giận bà mẹ dì không hiểu, sau đó, chu Cố con từ bộ đội trở về, thấy dì kiên trì không để cho ba mẹ đưa đứa bé đi thì không có cách nào phải đưa dì cùng đứa bé đến bộ đội. Không bao lâu, dì lại mang thai Trường Tân, nhưng ở bộ đội, mỗi ngày ông ấy loay hoay đến chân không chạm đất, đâu có thời gian chăm sóc dì, dì không thể làm gì khác hơn là trở lại bên này, lúc ấy anh trai Trường Tân mới hai tuổi, dì lại không thể ôm bụng bự chăm sóc nó nên để nó ở lại bộ đội, chờ dì ở cữ xong về bộ đội thì mới phát hiện, con trai càng ngày càng xa cách dì, sọ hãi đứng ở sau lung ba nó, yếu ớt gọi dì là ‘mẹ’, trong mắt ngoại trừ sợ hãi chính là lạnh lùng, lúc đó lòng dì đau muốn chết. . . Nhưng không phải dì cũng gắng gượng qua đó sao? Có một số việc không ai giúp được con cả, chỉ đành phải chính con thôi, con hiểu không?"

Bạch Lăng gật đầu một cái, mười ngón tay nắm chặt, giống như nghiêm trang đọc lời thề nói: "Con gái học kiên cường khó hơn học ỷ lại, lại có ích hơn!"

"Đúng!" Vu Thanh Trừng vui mừng tán thưởng một tiếng, kéo người ra cửa, tài xế đã sớm chuẩn bị xong, Bạch Lăng nói địa chỉ, tài xế rất nhanh liền chạy xe.

Lúc này mới hơn bảy giờ tối, Bạch Lăng biết nhà chắc chắn còn chưa dẹp sạp nên trực tiếp đưa Vu Thanh Trừng đến sạp trái cây. Xa xa, Bạch Lăng đã nhìn thấy Bạch Chí Thanh cầm một đòn cân trong tay để cân trái cây, cô híp mắt, hít một hơi thật dài mới nói với Vu Thanh Trừng: "Đó là ba con."

"Hừ!" Vu Thanh Trừng hung hăng phát ra một tiếng hừ lạnh từ trong khoang mũi, khinh thường nhìn người phía trước, không khỏi khinh bỉ mắng: "Dáng dấp chính là dáng vẻ của tiểu nhân, vừa nhìn là không phải là người tốt gì."

Bạch Lăng nghe thấy thì cứng lại, có chút bất đắc dĩ thở dài. Tài xế lái xe phía trước cùng lính cảnh vệ Tiểu Trương ngồi cạnh cũng nhỏ giọng nở nụ cười, một người liều mạng ho khan mới đè nụ cười xuống. Vu Thanh Trừng liếc mắt nhìn hai người ngồi trước: "Lo lái xe đi! Còn cậu nữa. . . Tiểu Trương, tôi dẫn cậu tới là muốn áp đảo đối phương về khí thế chứ không phải để cho cậu ho khan!"

"Dạ, phu nhân!" Hai người lớn tiếng trả lời, cũng không dám lỗ mãng.

Bạch Lăng thấy một màn như vậy thì khóe miệng giật giật.

Xe thẳng tắp dừng trước sạp trái cây của Bạch Chí Thanh, vừa nhìn đã biết là xe của quân khu, tài xế xuống mở cửa xe, lính cảnh vụ cũng đứng thẳng bên cửa xe. Tư thế đó cũng ít gặp ở đây, chỉ chốc lát người ta vây quanh bên cạnh. Cửa xe mở ra, Vu Thanh Trừng xuống xe trước, đi tới trước sạp trái cây, có chút không nhịn được hỏi: "Ông là Bạch Chí Thanh?"

Bạch Chí Thanh cũng không hiểu rõ đối phương có lai lịch gì, chỉ là hàng năm ông ta đánh bạc ở bên ngoài, thiếu một khoản nợ, ông chỉ sợ là người thiếu ngày trước đã tìm tới cửa, vội vàng phủ nhận: "Không phải. . . Bà nhận lầm người không?"

"Nhận lầm người?" Vu Thanh Trừng lại hừ lạnh một tiếng, gọi lớn về phía xe: "Bạch Lăng, ba con nói dì nhận lầm người!"

Bạch Lăng ngồi ở trong xe thấy rất rõ ràng tất cả, lúc này nghe Vu Thanh Trừng kêu thì cười lạnh, mở cửa xuống xe. Đi từng bước một đến trước mặt Bạch Chí Thanh, cô bày ra tư thế khéo léo trước sau như một, nhỏ giọng chào hỏi: "Ba ——"

Bạch Chí Thanh không dám tin nhìn lên con gái trước mặt, ngày trước, cô gầy đến chỉ còn lại một bộ xương, bây giờ người cao lên không ít, nhìn trên mặt cũng có chút thịt, mặc váy ca rô, tóc cũng dài dài, không giống trước đây luôn buộc hai đuôi sam mà xõa ra, mềm mại để ra sau vai. Bây giờ cô đâu còn là cô gái nhỏ ngày trước ông nhìn đã chán ghét? Xem ra, cô ở nhà họ Cố vẫn rất tốt.

"Tiểu Lăng. . ." Bạch Chí Thanh vừa nghĩ tới Bạch Lăng đi theo gia đình giàu có thì mở cờ trong bụng, bây giờ nở nụ cười tiến lên làm quen: "Thì ra là con, thiếu chút nữa thì ba không nhận ra nữa."

"Thật sao?" Bạch Lăng cười nhạt, thấy Bạch Chí Thanh thở ra một hơi thì nói tiếp: "Con còn tưởng rằng sau khi bán con đi thì ước gì không gặp lại con nữa. . ."

Người xung quanh nghe lời này thì đầu tiên là im lặng, rồi sau đó chính là bàn luận xôn xao. Người coi trọng mặt mũi như Bạch Chí Thanh thì làm sao mà chịu được mỉa mai thẳng mặt như vậy, lúc này thì trở mặt, lửa giận bước lên bắt lấy Bạch Lăng. Lính cảnh vụ thấy thế thì tới tách người ra trước. Vu Thanh Trừng hung hăng nhìn ông chằm chằm, che chở Bạch Lăng ở phía sau mình: "Lúc ấy chồng tôi dùng tiền cho ông để nhận Bạch Lăng về nhà, bây giờ con bé chính là người nhà họ Cố tôi, ông có tư cách gì động thủ với con bé?"

"Đức con bất hiếu! Ba mày chịu cực chịu khổ nuôi mày lớn, mày thật độc ác, đảo mắt là không nhận nữa!" Bạch Chí Thanh thở gấp, lớn tiếng nhục mạ nói.

"Nuôi tôi lớn?" Ánh mắt Bạch Lăng lạnh ngắc nhìn ông ta một cái, châm chọc cười nói: "Mười mấy năm qua, mỗi ngày tôi bị ông đánh bao nhiêu? Cho tới bây giờ tôi cũng không dám mặc váy, vết tím bầm đó, cho tới bây giờ tôi cũng không dám lộ ra. Mặc dù như vậy, ở nhà này, tôi vẫn chưa từng oán hận, nhưng kết quả thì sao, em trai vừa được sinh ra thì ông vì hai ngàn đồng mà bán đứng tôi, công ơn nuôi dưỡng như vậy đấy, tôi thật không dám khen tặng!"

Bạch Chí Thanh nghe cô nói như vậy thì mãnh liệt giằng co, miệng càng không ngừng mắng: "Không biết xấu hổ! Có mẹ sinh không có mẹ dạy, học nhiều năm như vậy cũng công toi, còn dám nói ba mày như vậy!"

Vu Thanh Trừng che chở Bạch Lăng sau lung thật chặt, cười lạnh nói: "Con bé chính là có mẹ sinh không có cha dạy, ba cô nên bị thiên lôi đánh! Được rồi, hôm nay chúng tôi tới cũng không phải là ầm ĩ mấy chuyện vô dụng này với ông. Trong khoảng thời gian con tôi có ở nhà, chúng ta muốn định hôn sự của Bạch Lăng cùng con trai chúng tôi, bây giờ hai đứa nó đều còn nhỏ, tôi muốn đính hôn trước, đợi đến lúc Bạch Lăng tốt nghiệp đại học là kết hôn, dĩ nhiên, không phải tôi trưng cầu ý kiến của ông, chỉ là muốn để cho ông biết được, cùng với đi gặp bà thông gia một chút!"

Lời vừa nói ra, đám người xung quanh ồn ào. Có người quen biết nhà họ Bạch kêu lên: "Con bé nhà họ Bạch quá may mắn, cho nên có nhà chồng có tiền có thế ".

"Tôi sớm đã nói con bé nhà họ Bạch không đơn giản, lúc trước ở nhà còn có thể nhịn Bạch Chí Thanh đánh đập dữ dội mà."

"Ai nói không phải chứ, em họ của tôi không phải ở cùng một lầu với nhà bọn họ sao? Nó nói có vài lần nửa đêm nghe Bạch Chí Thanh vừa đánh vừa mắng Bạch Lăng."

"Chậc chậc, hiện tại nhà họ Bạch thua thiệt lớn. . . Lúc trước tôi thường nhìn thấy một cậu con trai đến tìm Bạch Lăng, nhìn thì biết không phải là người đơn giản, bây giờ nghĩ lại chính là công tử nhà người có tiền."

Bạch Chí Thanh nghe tiếng bàn luận thì dần dần cúi đầu, toàn thân giống như không còn sức lực, nằm trên tấm thớt, cũng không nhúc nhích. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.