Ngoài Vòng Tay Anh Là Bão Tố

Chương 42




Hiểu Vũ nhìn tập tài liệu mà công ty chuyển phát nhanh chuyển tới, không thể tin được Diêm Đằng lại làm giám định DNA!

Cô cho là anh sẽ tặng hoa, tặng nhẫn kim cương, tặng nhà, xe gì đó, không ngờ vậy mà anh lại đưa đến một bản báo cáo kết quả giám định DNA, chứng minh quan hệ của anh và Giai Giai là cha con.

Cùng với báo cáo giám định DNA còn có một phần văn thư của luật sư, nội dung văn thư rất đơn giản, chính là nói Diêm Đằng và Thành Giai Giai có quan hệ cha con, Diêm Đằng có nghĩa vụ cũng như quyền lợi với Thành Giai Giai, Thành Hiểu Vũ người giám hộ của Thành Giai Giai không thể tước đoạt quyền lợi và nghĩa vụ của Diêm Đằng, mà Diêm Đằng cũng có đầy đủ tư cách tranh thủ quyền giám hộ Thành Giai Giai.

Cái quái gì thế này? Chẳng lẽ anh nghĩ phương pháp giữ lại cô chỉ có cách sử dụng tư cách pháp luật sao?

Trời, cô chợt phát hiện cái người đàn ông một tay đưa tập đoàn Thiên Mạc ra thị trường đầu óc bị lấp mất rồi.

Cô cau mày nhìn báo cáo giám định DNA, bỗng nhiên chuyển ánh mắt nhìn Thành Dũng Kiên."Cha, mấy ngày nay Diêm Đằng có tới sao?"

Giai Giai còn chưa đi nhà trẻ, bình thường vẫn luôn ở nhà, cô muốn biết anh làm thế nào mà lấy được vật cần thiết để giám định DNA.

"Nói đến việc này, cha còn muốn mắng con đâu, tại sao con lại nói đối cha chứ?" Thành Dũng Kiện khó được nổi giận với con gái.

"Nói dối? Nói dối cái gì?" Hiểu Vũ không hiểu ra sao.

"Con rể đều nói với cha rồi, năm đó bởi vì cậu ấy phải chịu trách nhiệm với một người phụ nữ khác, cho nên hai con không thể làm gì khác hơn là ly hôn, thằng bé nói nó rất có lỗi với con, cũng rất có lỗi với cha, hi vọng cha có thể tha thứ cho nó."

Hiểu Vũ sợ hãi nhảy dựng lên."Cha! Chuyện này xảy ra lúc sao? Sao cha không nói với con chứ?"

Đáng chết! Nhất định là lúc đó Diêm Đằng đã giật tóc của Giai Giai đi làm dám định, nhất định là vậy!

"Cái đó không quan trọng, nhìn cha con chúng ôm nhau, vành mắt của cha cũng đỏ." Thành Dũng Kiện ý vị sâu xa nói: "Hiểu Vũ à, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, bây giờ con rể đã không cần phụ trách với người phụ nữ kia rồi, con hãy quên đi, một nhà ba người vui vui vẻ vẻ sống bên nhau, nên suy nghĩ vì Giai Giai nữa, đứa bé cần một người cha, đừng chỉ nghĩ đến chính bản thân con. . . . . ."

Hiểu Vũ vội vàng đứng lên, chạy nhanh về gian phòng của mình, nếu không cha cô vừa nói sẽ không biết phải nói bao lâu.

Cô ngồi ở mép giường ngẩn người.

Không ngờ Diêm Đằng lại thẳng thắn với cha cô như vậy, anh thật sự hy vọng hai mẹ con cô trở về bên cạnh anh sao?

Một hồi chuông điện thoại di động cắt đứt suy nghĩ của cô, cô vừa cầm điện thoại di động lên nhìn, thể hiện người điện tới khiến cô suýt đánh rơi điện thoại di động xuống đất, trái tim cũng đập điên cuồng.

Là Diêm Đằng. . . . . .

Vừa quen thuộc vừa xa lạ, dãy số này đã thật lâu không nhìn thấy rồi.

Chẳng qua, làm sao anh biết được số điện thoại di động của cô chứ?

Phòng khách vẫn truyền đến giọng nói lảm nhảm không ngừng của cha cô, cô bừng tỉnh hiểu ra nhất định là cha cô cho anh rồi, thật sự là cướp nhà khó phòng!

"Tôi đây!" Không cho anh mở miệng trước, cô trách móc nói: "Tôi đã nhận được kết quả giám định DNA anh gửi tới rồi, anh nghĩ như thế nào?"

"Anh muốn gặp Giai Giai." Giọng nói của Diêm Đằng truyền đến."Còn phải nói cho con bé biết, anh là cha nó."

Hiểu Vũ nhướng mày."Sau đó thì sao? Sau khi gặp rồi? Anh nghĩ như thế nào? Tranh giành quyền giám hộ với tôi sao?"

Mặc dù rất khó hiểu đối với hành động lần này của anh, nhưng cô sẽ nghĩ theo chiều hướng tốt, tối thiểu cũng đại biểu là anh quan tâm Giai Giai, dù sao cũng còn hơn là anh đã biết còn chẳng them quan tâm!

"Nếu như em vĩnh viễn không cự tuyệt yêu cầu gặp con gái của anh, như vậy thì anh cũng vĩnh viễn không tranh giành quyền giám hộ với em, anh chỉ muốn thỉnh thoảng gặp con bé là tốt rồi."

"Có thật không?" Hiểu Vũ nghi ngờ nhăn mày."Chỉ đơn giản như vậy?"

"Anh có thể bảo đảm, cũng có thể mời luật sư làm nhân chứng, viết lên giấy trắng mực đen."

Cô cắn cắn môi."Vậy anh tốn công tốn sức làm giám định DNA làm gì chứ, không phải có mục đích khác sao?"

Diêm Đằng bỗng bật cười nói: "Anh chỉ lo lắng em không thừa nhận Giai Giai là con gái của anh, cho nên mới phải làm giám định quan hệ cha con."

Hiểu Vũ suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: "Tạm thời tôi tin tưởng anh."

Anh nở nụ cười."Ngày mai đúng lúc là chủ nhật, em đưa Giai Giai ra ngoài, ba người chúng ta cùng đến khu vui chơi thiếu nhi chơi, Giai Giai còn chưa quen thuộc với anh, nên nhất định phải có em bên cạnh mới được."

"Ngày mai?" Làm sao mà nhịp tim của cô cũng đập nhanh hơn vậy, giống như người anh hẹn là cô vậy

"Không phải đã nói, em không thể từ chối khi anh yêu cầu được gặp con gái sao?"

Hiểu Vũ nghĩ một đằng nói một nẻo nói: "Được rồi, ngày mai thì ngày mai, dù sao tôi cũng không có việc gì, chỉ định lật báo chí tìm việc làm. . . . . ."

Rõ ràng cô cũng rất muốn cùng với anh ba người đi chơi, Giai Giai nhất định cũng sẽ rất vui vẻ, có cả ba ba, Giai Giai chưa từng đi chơi cùng ba. . . . . .

"Nói đến công việc ——" Diêm Đằng dừng một chút."Anh biết rõ em đã tự động bỏ việc, thì sau này cũng sẽ không đi làm nữa, có lẽ em muốn biết một chuyện, hôm nay anh đã sa thải đốc công rồi."

"Cái gì?" Hiểu Vũ cực kỳ tức giận nhảy dựng lên."Anh anh anh...anh sa thải đốc công?"

Đốc công còn phải nuôi cha mẹ già cùng con nhỏ, hơn nữa luôn luôn làm việc nghiêm túc, có trách nhiệm, tại sao anh có thể sa thải đốc công chứ? !

"Anh biết rõ em thờ ơ đối với với những người bị em liên lụy mà mất đi công việc, cũng tùy anh có sa thải bọn họ hay không, anh chỉ nói với em một tiếng mà thôi, ngày mai gặp, chín giờ anh qua đón em."

"Diêm Đằng! Diêm Đằng!"

Cô nhìn chằm chằm điện thoại di động, anh đã cúp máy.

Thật tốt! Anh đang buộc cô nhất định phải làm việc dưới mi mắt của anh mới được!

Vừa hạ một trận mưa nhỏ, mặt trời chiều ngã về tây, gió nhẹ nhàng phất qua cây cối, trong vườn một trận mát mẻ, tách rời không khí nóng bức.

Giai Giai ngủ thiếp đi trong lồng ngực Diêm Đằng, Hiểu Vũ mua kem cùng khoai tây chiên, hai người ngồi ở dưới bóng cây bên ngoài, nhìn cách đó không xa những bạn nhỏ tinh lực dư thừa kia vẫn đang cố gắng xếp hàng trước những trò chơi kia.

Bọn họ chơi cả ngày ở vương quốc trẻ thơ, Giai Giai hưng phấn đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cái gì cũng muốn chơi, con bé chẳng những không sợ Diêm Đằng chút nào, còn papa, papa rất thân thiết, một mực đu trên người Diêm Đằng không chịu xuống, còn không cho Hiểu Vũ ôm, khiến người mẹ như Hiểu Vũ rất mất mặt.

Chẳng qua, nhìn gương mặt thiên sứ của con gái đang ngủ say trong lòng Diêm Đằng, cô rất xúc động.

Cô quả thật không có tư cách tước đoạt quyền lợi có được tình thương của cha của con gái, cô cho là Giai Giai sẽ không muốn có một người ba, thì ra là cô đã sai lầm rồi, Giai Giai là đứa trẻ trưởng thành sớm, giấu hết nguyện vọng dưới đáy lòng, là cái người mẹ như cô thần kinh không ổn định, mới có thể không nhìn ra.

Mà Diêm Đằng, mặc dù anh không có làm tròn trách nhiệm người cha, nhưng lén lút sinh ra đứa con của anh, nói thế nào cũng do cô không đúng.

Có lẽ cô nên suy nghĩ, mỗi tuần để Giai Giai và Diêm Đằng gặp nhau một lần, có lẽ cũng có thể để Giai Giai về ngủ với anh qua đêm. . . . . .

"Khụ!" Dây dưa dài dòng không phải là của tác phong của cô, cô nhìn phương xa hắng giọng."Bắt đầu từ tuần sau, mỗi tuần anh để ra một ngày đến đưa Giai Giai đến nhà của anh đi! Tôi thấy con bé cũng không sợ anh, không cần phải có tôi đi theo."

"Hiểu Vũ ——" Diêm Đằng vừa mừng vừa sợ nhìn cô, xem ra hôm nay quyết định đi chơi là đúng, cô mềm hoá rất nhiều.

Khi cô tuyên bố sẽ dẫn Giai Giai trốn đi ở trong phòng làm việc của anh, thật sự hù dọa anh.

Cho nên anh mới sử dụng thủ đoạn giám định DNA, chỉ hi vọng thông qua điều khoản của luật pháp để cho cô hiểu, anh có quyền cũng như nghĩa vụ với Giai Giai, sẽ không bởi vì cô trốn tránh mà thay đổi.

Mục đích của anh chỉ có một, chính là để cho cô biết khó mà lui, không cần thật sự mang theo con gái biến mất khỏi thế gian, để cho anh không tìm được người.

"Đúng rồi, tôi có xin lỗi với anh chưa?" Hiểu Vũ cắn môi dưới."Xin lỗi vì đã sinh ra con của anh, nhưng lúc đó tôi thật sự không thể bỏ được đứa bé."

"Em không hề có lỗi gì cả, tất cả sai lầm đều do anh." Diêm Đằng nhẹ nhàng nắm tay của cô."Anh rất vui mừng vì quyết định của em, nếu như không phải em sinh đứa bé ra, làm sao anh có thể ôm được con bé như vậy, hài lòng như vậy chứ?"

"Có thật không?" Hiểu Vũ nghiêng đầu không xác định nhìn anh."Không phải anh rất tức giận sao?"

"Anh tức giận bản thân mình." Diêm Đằng nhìn cô thật sâu."Anh tức giận bản thân anh vào lúc em mang thai, lúc sinh con cũng không ở bên cạnh chăm sóc, để cho em chịu khổ một mình."

Diêm Đằng căng thẳng nắm tay cô, khẩn thiết nói: "Hiểu Vũ, anh hi vọng còn có cơ hội đền bù."

Hiểu Vũ gần như muốn chìm hãm khi trong đôi mắt của anh, ánh mắt như thế sẽ làm cô đầu hàng ngay lập tức!

Cô không để lại dấu vết rút tay về, nhún nhún vai."Đều đã qua rồi."

Anh đau lòng nhìn một bên mặt xinh đẹp của cô, hơi vểnh khóe miệng, dưới ánh nắng chiều, hiển hiện ra dáng vẻ không thèm để ý chút nào.

Nhưng anh biết, đâu phải một câu mọi chuyện đã qua là có thể quên hết được, nhất định cô phải chịu rất nhiều khổ sở, bà mẹ chưa chồng dù sao vẫn không được tiếp nhận trong xã hội Đài Loan, bờ vain ho nhỏ của cô phải thừ nhận như thế nào?

"Khụ, ngày mai tôi sẽ về công ty, anh hãy cho đốc công đi làm lại đi! Anh như vậy thật quá đáng, nếu như hai hôm nay anh ấy luẩn quẩn mà tự sát thì làm thế nào?"

Diêm Đằng nở một nụ cười."Anh gọi điện nói với chủ nhiệm Hứa, bao giờ thì em trở lại công trường, thì lúc đó anh ta sẽ được trở về công trường, trái tim em rất mềm yếu, sẽ không để cho bọn họ đợi quá lâu."

"Cái gì? Anh ——" cô tức giận đến mức nói không ra lời, mình bị anh ăn được gắt gao sao? Ngay cả người đốc công không có quan hệ máu mủ gì với cô mà cũng lấy ra để uy hiếp cô được.

"Nhưng,ại sao em lại lựa chọn làm việc ở công trường?" Diêm Đằng ngưng mắt nhìn mặt cô."Có biết gặp lại em như vậy, anh rất đau lòng, rất áy náy, cũng thật tự trách hay không, vợ cũ của mình lại làm việc ở công trường, rốt cuộc thì anh đã làm gì với em, để cho em phải rơi vào loại tình cảnh đó."

"Không quan hệ với anh, là tôi tự chọn, ôm trách nhiệm vào người mình làm chi chứ?" Hiểu Vũ liếc anh một cái, hời hợt nói: "Thật ra thì cũng không có lý do gì cả, cũng bởi vì lương của công nhân cao, nếu không trình độ học vấn không có, chẳng lẽ tôi đi làm ở tiệm ăn nhanh hay cửa hàng tiện lợi sao? Lương 1 giờ chỉ có 7, 8, 10 nguyên, hoàn toàn không thể nuôi sống ba tôi và Giai Giai, mà cạnh tranh mỗi chỗ trống nhân viên văn phòng trong công ty cũng quá kịch liệt, tôi hoàn toàn không cạnh tranh nổi với những cô gái trẻ xinh đẹp mới tốt nghiệp đại học."

Lý do của cô khiến anh càng đau lòng, anh hỏi: "Ông nội đâu? Sao vẫn không gặp ông vậy?"

"Hai năm trước ông nội đã qua đời rồi, xơ gan, bởi vì không có người hiến gan, cũng không còn tiền mua gan, cho nên. . . . . ." Cô một trận nghẹn ngào, đôi mắt đẫm lệ.

Diêm Đằng cũng cảm thấy buồn bã không thôi, sự qua đời của ông nội cô giống như do anh gián tiếp tạo ra, nếu như bọn họ vẫn còn ở cùng nhau, tiền thuốc thang hoàn toàn không phải vấn đề.

Anh xốc lại tinh thần, hỏi chuyện phiếm với cô: "Hiểu Khải đâu? Cậu ấy không có làm việc giúp đỡ gia đình sao?"

Theo thời gian tính toán, em trai cô cũng tốt nghiệp đại học, có thể chia sẻ gánh nặng gia đình rồi.

"Hiểu Khải. . . . . ." Hiểu Vũ hạ tròng mắt xuống, hai vai trong nháy mắt cũng có vẻ mất hết sức lực."Haiz, ngày tốt nghiệp đại học, thằng bé và bạn học đi hộp đêm ăn mừng, uống say rồi xảy ra sung đột với người khác, huyết khí phương cương lấy chai rượu đập bể đầu đối phương, còn đẩy người đó xuống cầu thang, người đó bị chấn thương sọ não, cho tới bây giờ còn chưa tỉnh lại."

Cô đột nhiên ý thức được khoảng cách của cô và anh càng ngày càng xa hơn, cô bây giờ, chỉ làm liên lụy đến anh mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.