Trong phòng trà, sương trà lượn lờ, mùi thơm ngát tỏa ra bốn phía.
Hoàng Văn Thanh nâng chung trà lên nhấp một hớp, miệng đầy mùi hương,
nói: "Tôi cảm thấy cái bản án này có thể đặt xuống được rồi, không thể
chỉ nghe lời Dương Tử Hiên nói.”
“Dương Tử Hiên này, tôi cũng rất quen thuộc, trước đó không lâu đã bị đá ra khỏi tất cả các chức vụ
tại ủy ban tỉnh bên kia, trong lòng tôi lo nghĩ, có phải là hắn có tâm
tình gì không tốt... Hoặc là mang tâm lý trả thù trong đầu..."
Chu Trì Khôn nhíu mày, nói: "Đây là chuyện không có căn cứ, tôi đã xem
qua vài phần tài liệu kia, điều tra tương đối tường tận, chứng cớ vô
cùng xác thực, không thể tùy tiện bịa đặt, cũng không thể chối bỏ.”
“Tựa như Trương Ôn tham ô tài chính tỉnh, mang tài chính của bao nhiêu
người đi đầu tư ngoại hối, đầu tư xây dựng, tạo thành thiệt hại cực lớn, nói đến đây, ủy ban tỉnh các anh cũng phải từ từ tự kiểm điểm, để bản
thân tỉnh lại mới được."
"Bí thư nói đúng." Hoàng Văn Thanh
không dám phản bác, bây giờ hắn còn phải tranh thủ Chu Trì Khôn ủng hộ,
để ngăn cản trận bão táp này, tận lực khống chế nguy hiểm trong phạm vi
Tỉnh ủy ủy ban tỉnh có thể chịu được.
"Lát nữa tôi sẽ bảo mấy người phụ trách văn phòng ủy ban tỉnh làm một bản kiểm điểm khắc sâu,
nộp lên trên Tỉnh ủy!" Hoàng Văn Thanh chậm rãi nói.
"Cho dù
hiện tại Dương Tử Hiên đã điều tra ra được bằng chứng xác thực, nhưng
mấy năm này Trương Ôn luôn cẩn trọng công tác, không có công lao cũng có khổ lao cống hiến vì ủy ban tỉnh, chỉ vì như vậy mà triệt hạ hắn, chỉ
sợ sẽ làm cho người ủy ban tỉnh cảm thấy thất vọng đau khổ."
Chu Trì Khôn có chút không vui rồi, xem ra Hoàng Văn Thanh này vẫn chưa
có ý thức được vấn đề nghiêm trọng thế nào, thậm chí còn muốn đem tất cả người ủy ban tỉnh ra, chia đều trách nhiệm để bảo vệ Trương Ôn.
Chu Trì Khôn khẳng định không thể để cho hắn như ý, nếu thật sự bị hắn
nói vài lời liền bảo vệ đến, như vậy, những đồng chí Ban Kỷ Luật Thanh
tra tỉnh kia, vì để nắm được chứng cớ, trước sau bận bịu một hai tháng
sẽ thất vọng đau khổ.
Nếu an ủi không tốt, bọn hắn còn chọc lên trên trung ương, vậy thì mặt mũi Bí thư tỉnh ủy hắn để vào đâu đây.
"Cũng không nên làm như vậy, cho dù đồng chí Trương Ôn không bị bắt,
cũng khó có thể tiếp tục tại ngồi ở trên cương vị cũ" Chu Trì Khôn nói
vô cùng chắc chắn.
Trong nội tâm Hoàng Văn Thanh thầm cười khổ, cũng chỉ có thể gật gật đầu.
"Điều kiện tiên quyết là nghĩ biện pháp bổ sung các tham ô khoản chi
tiêu công trước kia Trương Ôn tạo ra, những tài khoản bẩn di chuyển kia
cũng phải kịp thời nộp lên tài chính tỉnh, tranh thủ lập công chuộc tội, phải tích cực chuộc tội, như vậy mới có thể bảo vệ được hắn."
Hoàng Văn Thanh xoa xoa dấu vết đổ mồ hôi trên trán, gật đầu nói: "Tôi
trở về, nhất định sẽ phân phó hắn...Đem những tài khoản không tuân theo
quy định trên đầu hắn nộp lên trên tài chính tỉnh, đền bù thiệt hại."
Lúc này Chu Trì Khôn mới gật gật đầu.
Hai vị đầu sỏ ủy ban tỉnh Tỉnh ủy đạt thành hiệp nghị bí mật, về sau,
Hoàng Văn Thanh mới từ trà trong phòng đi ra, khuôn mặt một mực trấn
định trước kia cũng xuất hiện vẻ vặn vẹo, trong lòng nghĩ: "Trương Ôn
này, không ngờ trên thân hắn lại có nhiều vấn đề như vậy, hết lần này
tới lần khác, lại còn muốn gạt mình, cho dù lần này Tỉnh ủy không động
đến hắn, mình cũng phải xử lý hắn một phen!"
Bộ dáng nghiến
răng nghiến lợi của Hoàng Văn Thanh làm cho rất nhiều người nhìn thấy sợ hãi, không biết còn có sự việc gì có thể làm cho chủ tịch tỉnh này tức
giận như vậy.
Ở trước mặt Chu Trì Khôn, hắn lấy tư thế bao
che khuyết điểm làm chủ, nhưng trở lại ủy ban tỉnh, một mẫu ba phần đất
của hắn, hắn tự nhiên là không cần phải làm ra tư thế ôn hòa, tất cả
những người ở đây đều phải nghe hắn.
Hoàng Văn Thanh bảo
người ta Trương Ôn kêu đến, nhưng Trương Ôn lại xin nghỉ bệnh, Hoàng Văn Thanh thật sự là tức giận không có chỗ đánh.
Trương Ôn này, rốt cuộc muốn làm cái quái gì đây, tại thời khắc mấu chốt nhất, lại như xe bị tuột xích, xin phép nghỉ!
"Bảo hắn lập tức đến phòng làm việc của tôi, cảnh cáo hắn, nếu như hắn
còn muốn nằm trong nhà giả bộ bệnh, vậy hắn cứ đợi người viện kiểm sát
phái đến thăm hắn đi, ngay cả Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh cũng không cần, dùng chứng cớ xác thực trước mắt, có thể trực tiếp để cho viện kiểm sát xuất động!" Hoàng Văn Thanh vỗ bàn, chửi ầm lên.
Trình Tư Vũ rất ít khi nhìn thấy Hoàng Văn Thanh phát hỏa lớn như vậy, cũng không dám hỏi chuyện gì xảy ra.
Trương Ôn là người bị khả nghi làm ra sự tình vi phạm kỷ luật nghiêm
trọng, chuyện này vẫn chưa truyền ra trong cơ quan tỉnh, hiện tại lửa
của Hoàng Văn Thanh đã lên đến đỉnh đầu, Trình Tư Vũ cũng không dám lắm
miệng hỏi han, vội vàng bấm điện thoại gia đình Trương Ôn.
Vừa có tiếng, định nói mấy lời, lại bị bà vợ Trương Ôn nói, Trương Ôn đã đi ra ngoài tản bộ rồi, không ở trong nhà.
Trình Tư Vũ vội vàng chạy tới báo cáo cho Hoàng Văn Thanh.
Hoàng Văn Thanh nghe xong liền nhíu mày, trong nội tâm thầm cả kinh,
Trương Ôn này, không phải sợ hãi sự tình phát triển ngoài tầm kiểm soát, bỏ bà vợ mà chạy trốn chứ, vậy thì hắn, lãnh đạo chủ quản này cũng có
trọng trách giám thị rất lớn.
Nghĩ tới đây, Hoàng Văn Thanh
rốt cuộc cũng không ngồi yên nổi, trầm giọng nói: "Tiểu Trình, hiện tại
Trương Ôn đúng là người chờ xử tội, tôi lo lắng hắn sẽ chạy trốn, cậu
lập tức thông báo cho Hà bí thư, lập tức tuyên bố hệ thống biên phòng
khắp tỉnh, nghiêm cấm Trương Ôn rời khỏi tỉnh."
Trình Tư Vũ không dám chậm trễ, vội vàng đi thông báo cho Hà Tân Nghi.
Hoàng Văn Thanh nói vài câu đơn giản với Hà Tân Nghi, Hà Tân Nghi liền
rời đi, chạy sang tỉnh ủy, trò chuyện cùng Chu Trì Khôn, Chu Trì Khôn
cũng cả kinh, vội phân phó vài câu.
Khống chế biên phòng rất
nhanh liền nhằm vào Trương Ôn, toàn bộ hệ thống biên phòng trong tỉnh
đều khởi động, mà lúc này, đúng là Trương Ôn đang chuẩn bị lẩn trốn.
Vừa định xuất phát ở thành phố sân bay Tử Kim, lại bị kẹt ngay tại chốt kiểm sát, bị cảnh sát kiểm tra áp giải trở về ủy ban tỉnh nằm ở thành
phố Tử Kim.
Hoàng Văn Thanh thu được tin tức đã tìm được
Trương Ôn, mới thở dài một hơi, chỉ là, trong lòng hắn, ấn tượng đối với Trương Ôn lại càng thêm xấu.
"Cậu muốn hại chết tôi, đúng
không? Mất công tôi còn nói nhiều lời hữu ích như vậy cho cậu ở trước
mặt Chu bí thư, cậu lại chạy, muốn đẩy tôi lọt hố à? Cậu muốn chạy trốn
thì đi đi, tôi sẽ ở đây xem cậu chết mọt gông trong tù!" Hoàng Văn Thanh vừa thấy Trương Ôn, liền đập bàn ầm ầm.
Trương Ôn biết rõ
tình thế hoàn toàn không thể cứu vãn rồi, liền quỳ xuống, ôm chân Hoàng
Văn Thanh, nói: "Chủ tịch tỉnh, tôi thật sự không muốn, nhưng tôi đã
cùng đường rồi, xin ngài nể tình dĩ vãng tôi làm việc vì ngài, không có
công lao cũng có khổ lao mà!”
“Xin ngài cho tôi một con đường sống, trong lòng tôi đã xác định trường hợp xấu nhất rồi, khai trừ lý
lịch đảng và khai trừ chức vụ của tôi cũng được, nhưng hình phạt không
nên quá lâu, cho phép hưởng án treo là được rồi."
Hoàng Văn
Thanh đá một cước, đẩy Trương Ôn văng ra, trầm ngâm một lúc, nhớ tới
trước kia, Trương Ôn xác thực là vì hắn, chịu khó đi theo làm tùy tùng,
xử lý nhiều việc.
Xa không nói, ngay gần đây, cái sự kiện
công nhân viên chức công ty Xuân Huy bãi công biểu tình kia, Trương Ôn
lăn lộn suốt đêm để bãi bình chứ ai vào đây.
Thằng nhóc này
có năng lực, nhưng là lần này phạm vào vấn đề quá lớn, mình cũng không
có thể bảo đảm có thể hoàn toàn bảo vệ hắn.
Mấu chốt là, gần
đây Hoàng Văn Thanh phải tập trung vào chuyện khác, dùng lực lớn bảo vệ
Trương Ôn, thật sự là không đáng giá.
"Ai, lần này cậu phạm
tội quá lớn, chỉ là, mấy cái yêu cầu cậu nói, tôi vẫn có thể hỗ trợ
được, cậu đứng lên trước đi." Hoàng Văn Thanh để cho Trương Ôn đứng lên.
Chương 622: Quát phát ốm(2)
"Trong khoảng thời gian này, tôi cũng sẽ không đánh cậu xuống dưới, cậu vẫn phải thủ vững cương vị, đứng ở tư thế tốt nhất, tôi còn cần cậu cầm cái vị trí thư ký trưởng ủy ban tỉnh này, cậu mà đi xuống, chỉ sợ lại
có không ít người nhìn chằm chằm vào vị trí của cậu!" Hoàng Văn Thanh
bình tĩnh nói mục đích thực sự ra.
Hắn cần Trương Ôn ngồi ở
vị trí này, không để cho Trần Chí Ôn, Trương Á Đông, những người này
chui vào chỗ trống, cho nên hắn mới cố ý kéo dài việc điều tra bản án
Trương Ôn ra.
...
Nhưng sự tình không như nguyện vọng của bọn hắn.
Tại trước khi Chu Trì Khôn định mở hội thường ủy, thảo luận về việc xử
lý lạnh án Trương Ôn, án ngân hàng tư nhân, trung ương đột nhiên khởi
động lập án điều tra đối với Trương Ôn.
Sau khi chào hỏi Chu
Trì Khôn, về sau, liền có hơn hai mươi người từ Ủy ban Kiểm tra Trung
ương xuống dưới, điều tra vấn đề Trương Ôn, yêu cầu Ban Kỷ Luật Thanh
tra tỉnh La Phù phối hợp.
Chuyện này, vô luận là Chu Trì Khôn, hay Hoàng Văn Thanh, không thể không tức giận.
Chu Trì Khôn giận tím mặt, gọi mấy lãnh đạo chủ yếu Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh vào phòng họp.
"Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Chu Trì Khôn bị đánh cho không kịp
trở tay, không hề chuẩn bị, trong lòng cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Khuôn mặt Trương Luân không biểu tình, nói: "Về chuyện này thì tôi cũng không quá rõ, chỉ là, Ủy ban Kiểm tra Trung ương đột nhiên lập án điều
tra đối với Trương Ôn, manh mối chủ yếu họ nắm trong tay, khẳng định
không phải chúng ta cung cấp."
"Vậy nghĩa là Ủy ban Kiểm tra
Trung ương ngay cả xác minh cũng không cần, liền trực tiếp khởi động
điều tra đối với Trương Ôn, chuyện này làm cho Tỉnh ủy chúng ta rất bị
động, thái độ và vị trí Tỉnh ủy chúng ta cũng rất xấu hổ!" Trên mặt Chu
Trì Khôn hiện lên một tia tức giận.
Trong nội tâm Dương Tử
Hiên âm thầm cười lạnh, lần này xem như một lần trả thù nho nhỏ của hắn
đối với chuyện trước kia Chu Trì Khôn liên thủ cùng với Hoàng Văn Thanh, thiếu chút nữa giết chết hết chức vụ của hắn.
Ủy ban Kiểm
tra Trung ương đến rất vừa vặn, thái độ của Chu Trì Khôn trong việc xử
trí phần tử tham ô lần này không đủ quyết đoán, khẳng định cũng làm một
ít lãnh đạo trung ương bất mãn.
Tuy điểm bất mãn ấy không
đáng kể chút nào đối với Chu Trì Khôn, loại người có các mối quan hệ cực kỳ thâm hậu với lãnh trung ương.
Nhưng ấn tượng, bất mãn, những việc này đều là tích lũy mà thành.
Tích lũy nhiều thêm chút nữa, tại thời khắc thăng cấp mấu chốt, sẽ tạo thành một ít ảnh hưởng trí mạng đối với Chu Trì Khôn.
Cho nên Chu Trì Khôn mới phẫn nộ như vậy.
Không hề nghi ngờ, đây là một hội nghị hỏi tội.
"Dương Tử Hiên, cậu nói một chút xem, đây là chuyện gì xảy ra!" Chu Trì Khôn đột nhiên chọn Dương Tử Hiên.
Thuộc Bình ở bên cạnh âm thầm cười trộm, nhìn Dương Tử Hiên đứng bên
cạnh, trong nội tâm cảm thấy một hồi sảng khoái, thầm nghĩ, nhìn xem lần này cậu có chết hay không, dám ở sau lưng đưa cáo trạng lên trung ương, chỉ sợ lần này Dương Tử Hiên sẽ triệt để đắc tội bí thư rồi.
Dương Tử Hiên đứng lên, cao giọng nói: "Vừa rồi Trương Luân bí thư cũng đã nói, manh mối chủ yếu không phải Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh chúng ta cung cấp."
"Không phải cậu cung cấp, trung ương từ nơi nào
biết được Trương Ôn không tuân theo quy định nghiêm trọng như vậy đây?"
Chu Trì Khôn đột nhiên vỗ bàn, chén trà trên mặt bàn cũng nhảy dựng lên, nước từ trong bắn ra cả bàn.
Không khí biến thành một mảnh yên lặng, lạnh như băng.
Bí thư tỉnh ủy tỏa sát khí, tràn ngập trong phòng họp, ngay cả Trương Luân, trong lòng cũng bốc lên một chút hàn ý.
Dương Tử Hiên thoáng điều chỉnh tâm tính một tý, một lần nữa lớn tiếng
nói: "Lúc ấy hai vị lãnh đạo Tần Cao cùng Hoàng Cường đã ở tỉnh La Phù
chúng ta, thu được tin tức tố cáo và tài liệu liên quan cũng là chuyện
rất bình thường."
"Cậu đang trợn tròn mắt nói lời bịa đặt,
Tần Cao và Hoàng Cường mới ở tỉnh ta bao lâu, trong thời gian vài ngày,
bọn hắn có thể thu thập căn cứ chính xác mấu chốt hả? Có thể trực tiếp
để cho Ủy ban Kiểm tra Trung ương tiến hành lập án điều tra đối với
Trương Ôn hả?" Uy áp Chu Trì Khôn tiến thêm một bước, tăng lên rất mạnh, giọng nói càng nghiêm khắc.
"Cậu đang lừa gạt đứa trẻ ba tuổi hả?"
Rất rõ ràng, Chu Trì Khôn đã nhận định, Dương Tử Hiên là đầu sỏ gây nên mọi chuyện.
Dương Tử Hiên chính là người tiết lộ chứng cớ cho Tần Cao và Hoàng Cường.
Bằng không thì làm sao hành động của Ủy ban Kiểm tra Trung ương có thể nhanh chóng như vậy đây?
Trong lòng Dương Tử Hiên cảm thấy thiệt thòi và nhục nhã vô hạn, bị
người đàn ông có quyền lực nhất tỉnh này áp chế uy hiếp, chỉ có thể nắm
chặt nắm tay thành quả đấm, trong lòng tràn ngập cảm giác bi phẫn.
Lần đầu tiên hắn cảm giác khắc sâu được, lúc mình đứng trước mặt người
nắm quyền lực cao cao tại thượng, thật sự là quá yếu ớt, không chịu nổi
một kích.
Đổi lại là bình thường, hắn nhất định lớn tiếng
phản bác rồi, nhưng đối diện là Bí thư tỉnh ủy, cấp bậc và quyền thế
chênh lệch cực lớn, làm cho hắn không dám.
Bằng không thì,
Chu Trì Khôn đưa ra một tờ điều lệnh, có thể cưỡng ép triệt hạ hết tất
cả quyền lực của hắn, vậy thì hắn vĩnh viễn không cần có suy nghĩ trả
thù nữa rồi.
"Tần Cao và Hoàng Cường là tới tỉnh ta điều tra
án dùng súng, Trương Ôn vừa đúng là người bị tình nghi đứng phía sau màn sai khiến án dùng súng lần này.”
“Hai vị lãnh đạo Tần Cao và Hoàng Cường rất dễ dàng liền tiếp xúc được rất nhiều tin tức về Trương
Ôn, tìm thấy được vấn đề khác trên người Trương Ôn, cũng là việc rất dễ
dàng xảy ra, vốn bọn họ chỉ muốn thăm dò động cơ Trương Ôn sai khiến xã
hội đen bắn chết tôi, không ngờ lại phát hiện ra án không tuân theo quy
định lớn như vậy."
Thời điểm Dương Tử Hiên cãi lại, tiếng nói cũng có chút run rẩy.
Sắc mặt Chu Trì Khôn biến ảo, hiển nhiên Dương Tử Hiên giải thích rất
hợp tình hợp lý, lúc trước hắn không liên hệ đến chuyện Trương Ôn đứng
phía sau màn sai khiến người bắn chết Dương Tử Hiên.
Hắn suy
tư về lời Dương Tử Hiên nói, một lúc sau mới miễn cưỡng tiếp nhận, trầm
mặc một hồi mới hừ lạnh một tiếng, cầm văn bản tài liệu trên mặt bàn
lên, quét qua chén trà trên mặt bàn.
Leng keng một tiếng, chén trà bị vỡ tan, mảnh nhỏ tung tóe đến chân Dương Tử Hiên.
Chu Trì Khôn dẫn đầu một đoàn người đi ra, bành một tiếng, cửa đóng sầm lại, Dương Tử Hiên thất thần, ngồi bịch xuống ghế, Trương Luân vỗ vỗ bả vai Dương Tử Hiên, không nói câu nào liền rời đi, Thuộc Bình cũng mang
thần sắc phức tạp rời đi, trong phòng họp chỉ còn lại một mình Dương Tử
Hiên.
Nằm vật xuống mặt bàn, mặc dù là thời tiết rét lạnh,
Dương Tử Hiên vẫn có thể cảm giác được phía sau lưng mình ướt đẫm mồ
hôi.
Dương Tử Hiên cảm thấy mình ăn phải thật lớn thiệt thòi, bản thân hắn chính là người bị hại trong án dùng súng, thiếu chút nữa
chết rồi, thời điểm đi tìm Trương Ôn hỏi tội, lại gặp phải lực cản lớn
như thế, thậm chí Chu Trì Khôn còn liệt hắn vào danh sách đầu sỏ gây nên mọi chuyện rắc rối.
Đần độn từ phòng họp đi ra, Dương Tử Hiên về nhà, chưa ăn cơm đã chạy vào thư phòng nghỉ ngơi.
Hứa Tinh, tiểu Thiến gọi hắn ăn cơm, hắn cũng không để ý, điện thoại
vang lên cũng không muốn nghe, từ lúc sống lại đến nay, hắn liên tục đi
về phía trước, tuy không thể nói thuận buồm xuôi gió, có thể nói đều là
hữu kinh vô hiểm, nhưng từ vẫn chưa từng cảm thấy hung hiểm như lần này.
Đắc tội một Bí thư tỉnh ủy, cùng với đắc tội một chủ tịch tỉnh, ý nghĩa trên mặt chính trị là hoàn toàn bất đồng.
Chưa bao giờ hắn có cảm giác bị thất bại lớn như vậy, vốn là chọc tình
tiết vụ án Trương Ôn lên trên, theo đạo nghĩa và chương trình, hắn đều
không sai, nhưng thiếu chút nữa bị Chu Trì Khôn dùng quyền lực trong tay áp đặt thành "sai lầm".
Lần đầu tiên trong đời, từ sâu trong lòng, tâm tình bi phẫn tràn ra vô cùng mãnh liệt, lần đầu tiên hắn cảm
giác vận mệnh mình giống như con sâu cái kiến, người khác muốn bóp liền
bóp chết tươi.